Vu Vinh Hoa mâu sắc tối sầm, lột vỏ tiếp một trái cho nàng, Thấm Thủy công chúa ăn xong, lại đưa tiếp một trái để ả ta lột vỏ, lặp lại mười mấy lần như vậy, Vu Vinh Hoa rốt cục không thể nhịn được nữa, một phát đứng dậy, căm tức nhìn Thấm Thủy công chúa, "Vương phi, ngươi là cố ý trêu ta ư."
Thấm Thủy công chúa cười duyên nói: "Muội muội nói đùa rồi, tỷ làm sao lại cố ý trêu muội muội chứ, nhưng mà muội muội tính khí này cũng nên bớt lại một chút, dù sao cũng không còn là đại tiểu thư gì của thái sư phủ nữa, hiện tại chỉ là một thiếp thất, nên học một chút quy củ."
Thiếp thất!
Thiếp thất!
Lại là thiếp thất!
Vu Vinh Hoa rốt cục không chịu nổi nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, "Ta biết mình là một thiếp thất, không cần ngươi phải tới nhắc nhở, ngươi bất quá chỉ là một công chúa phiên bang, biểu ca cũng là không có cách nào mới lấy ngươi, ngươi cũng thật sự tưởng mình không phải người ngoài hay sao?"
Thấm Thủy công chúa thấy ả rốt cục lộ ra bản chất thật, cũng không cần làm bộ làm tịch với ả ta nữa, giơ tay lên liền cho ả một bạt tai, khinh miệt nói: "Bản vương phi thế nào còn chưa tới phiên ngươi nói, ngược lại là ngươi, vào ngày đại hôn của bổn công chúa liền đem phu quân của bổn công chúa quyến rũ lên giường, đó là đang đánh vào mặt của bổn công chúa, thực sự là có bản lãnh lắm."
Mặc dù đã qua nhiều ngày như vậy, nốt nhọt trong lòng vẫn không thể giảm bớt được, nàng ta bây giờ nhìn thấy Vu Vinh Hoa, liền nhớ lại Hàn Giang Nguyệt cự tuyệt ngày ấy, đáy lòng thì càng tức giận đến muốn chết, nàng có thể chịu được việc Thượng Quan Diệp lấy nữ nhân khác, nhưng không cho phép hắn như vậy đánh vào mặt mình, tốt xấu gì bản thân cũng là công chúa của một nước, mới thành hôn được ba ngày, lại lập tức cưới thêm hai người vào cửa, hoàn toàn không xem nàng ra gì, thật sự coi nàng là dễ khi dễ sao?
Vu Vinh Hoa ôm mặt, đáy lòng bởi vì gả cho Thượng Quan Diệp người mà mình căn bản không hề thích, vốn là buồn bực muốn chết, một cái tát này càng giống như là một ngòi lửa, lập tức đã đốt cháy cơn tức đã kìm nén lâu ngày kia.
Nàng trở tay liền cho Thấm Thủy công chúa một cái tát vang dội, lạnh lùng nói: "Ngươi câm miệng, ta bất quá cũng là bị Vu Thức Vy tính kế mà thôi, ngươi không phải cũng bị ả tính kế sao? Bản thân ngu xuẩn, thì nên xem xét lại mình, mà không phải đem chuyện này để nói này nọ, sẽ chỉ làm cho người khác nghĩ ngươi càng ngu xuẩn."
Thấm Thủy công chúa ôm mặt, không thể ngờ rằng Vu Vinh Hoa lại dám cho cô một cái bạt tai lại còn mắng cô ngu xuẩn, nhất thời liền bùng nổ, một phát liền nắm lấy tóc của Vu Vinh Hoa, giơ tay lên trái phải tát vào mặt của ả ta, Thấm Thủy công chúa đã từng luyện qua võ, khí lực cũng lớn hơn so với nữ tử bình thường, chỉ giáng xuống mấy bạt tai như thế, gương mặt của Vu Vinh Hoa trong nháy mắt liền sưng đỏ lên.
Thượng Quan Diệp từ trong cung trở về, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này, mâu sắc siết lại, quát lớn một tiếng "Vinh Hoa ~", liền lao vọt tới, kéo đem Vu Vinh Hoa hộ vào lòng, hung hăng đả Thấm Thủy công chúa một chưởng, "Ngươi cho là thứ gì, lại dám đánh Vinh Hoa."
Thấm Thủy công chúa bị một chưởng đánh rút lui vài bước, ngã xuống vào bên trong vườn hoa phía sau cô, mạnh đến mức cánh hoa đều đua nhau rơi xuống, đất đầy tàn vụn.
Cô ta kinh ngạc không thôi nhìn Thượng Quan Diệp đang đem Vu Vinh Hoa ôm chặt vào trong ngực, hắn đang nâng cầm của ả ta lên, ánh mắt tràn đầy đau lòng nhìn ả, ánh mắt kia ôn nhu như thế, cô chưa bao giờ thấy qua ánh mắt này trên người Thượng Quan Diệp.
Thấm Thủy công chúa cắn răng đứng dậy, nhưng vẫn chưa cử động gì liền cảm thấy một trận đau nhức ở bụng dưới, tiếp sau đó một cổ nhiệt lưu từ trong cơ thể cô cấp tốc trào ra, cô giật mình sợ hãi, hô lớn: "Thượng Quan Diệp, ta... Bụng ta đau quá..."
Thượng Quan Diệp ánh mắt lạnh như băng nhìn cô ta một cái, "Đừng có ở trước mặt bổn vương ra vẻ nhu nhược, bổn vương thấy mà ghê tởm, Vinh Hoa, chúng ta đi."
Vu Vinh Hoa gật đầu, ngay khi quay đầu, trào phúng liếc nhìn Thấm Thủy công chúa, ánh mắt kia phảng phất đang nói: đấu với ta, ngươi còn kém chút, người nam nhân này người hắn yêu là ta...
Thấm Thủy công chúa cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người đi qua trước mặt nàng, tức giận đến cả người run rẩy, cũng không biết khí lực từ đâu tới, liền đứng lên. Ai ngờ vừa mới đứng lên, hạ thân liền nhiệt trào như nước thủy triều, vùng bụng dưới càng thêm đau đớn dữ dội. Nàng hoảng hốt nhìn xuống hạ thân, chỉ thấy có một dòng nhiệt huyết đang chảy xuống chân của nàng.
"A ~ Đàn Hương, Đàn Hương..." Thấm Thủy công chúa sắc mặt trắng bệch, sợ đến lớn tiếng hét lên, Đàn Hương đúng lúc vội tới, lập tức nhìn thấy cảnh này, sợ đến nỗi vứt cái khay trong tay xuống đất, liền đón lấy thân thể của Thấm Thủy công chúa đang ngã xuống , "Vương phi, Vương phi, người thế nào đột nhiên chảy máu vậy? Lẽ nào người có thai?"
Thấm Thủy công chúa tay chân luống cuống ngã xuống vào lòng Đàn Hương, sợ đến nói chuyện không rõ ràng, "Ta... Ta... Không biết..."
"Trời ạ, người đâu, người đâu mau đến, đi thỉnh đại phu."
Lúc đó, Thượng Quan Diệp đang ở Vinh Hoa các bôi thuốc cho Vinh Hoa , liền có tỳ nữ vội vã vào, tay chân run rẩy nói rằng: "Vương... Vương gia, Vương phi nương nương sẩy thai."
"Cái gì?" Thượng Quan Diệp đột nhiên đứng dậy, thuốc cao trong tay cũng rơi xuống đất, trên gương mặt lạnh lùng lộ vẻ khó tin, "Cái gì gọi là sẩy thai? Vương phi đã có thai khi nào?"
Tỳ nữ nơm nớp lo sợ hồi đáp: "Vương gia, đại phu nói mới được khoảng một tháng, đã chịu đả thương nặng, cho nên... cho nên sẩy thai, Vương phi... Vương phi nương nương cũng không biết."
"Một tháng..."
Thượng Quan Diệp sắc mặt trắng nhợt, đó không phải là vừa vặn chính là lần đầu tiên của hắn với Thấm Thủy công chúa sao? Sự tình tại sao có thể như vậy? Cô ta sao lại đột nhiên có thai rồi lại sẩy thai chứ? Lẽ nào là bởi vì khi nãy hắn cho nàng một chưởng kia...
Chết tiệt!
Thượng Quan Diệp phất tay áo, không nói lời nào, liền vội vã rời khỏi Vinh Hoa các, hướng Thanh Âm các chạy đi.
Vu Vinh Hoa cũng vô cùng giật mình, không nghĩ tới Thấm Thủy công chúa lại có thai, hơn nữa lại sẩy thai, chuyện xảy ra quá đột ngột, thực sự khiến người ta có chút tiêu hóa không thông. Một lúc lâu, Vu Vinh Hoa thâm độc nở nụ cười, thầm nghĩ: Hừ, Thấm Thủy công chúa đáng chết, đây là báo ứng vì đánh ta , đáng đời!
Vu Vinh Hoa đứng lên, định đến giường nghỉ ngơi một chút, ai ngờ vừa mới đứng dậy, lồng ngực liền đột nhiên quặn đau, nàng tưởng chỉ là ảo giác, liền đi bước nữa.
Lần này giống như là mở cửa đập nước vậy, lồng ngực dâng lên như một trận đau nhức như cuồng phong mưa rào vậy, như là có cái gì đang xé rách trái tim này của nàng, lại giống như là có thứ gì, đang từng chút từng chút ăn nuốt chửng trái tim của nàng.
Vu Vinh Hoa trong nháy mắt ngã trên mặt đất, ôm chặt ngực, đau đến cắn chặt hàm răng, muốn gọi Vân La bên ngoài vào, lời nói đến khóe miệng rồi, lại không thốt ra được, đau đến nỗi cô ta ngay cả lời nói cũng nói không nên lời.
"A ~ a ~" Vu Vinh Hoa lăn qua lăn lại trên mặt đất, rên rỉ đau đớn, ước chừng giãy giụa một hồi, liền hôn mê bất tỉnh.
Nhiếp chính vương phủ
Vu Thức Vy thu hồi mẫu cổ trong tay, đáy mắt lộ vẻ muốn giết người, chôn cổ nhiều ngày như vậy , hôm nay rốt cục có thể dùng đến.
Thượng Quan Cửu U nhìn cái chuông nhỏ màu bạc trong tay nàng, lãnh mâu có một tia lưỡng lự, "Thứ đó của ngươi là thi trùng cổ độc?"
Bên trong cái chuông nhỏ màu bạc tiểu có một con hắc trùng nho nhỏ đang yên tĩnh nằm trong đó, chính là thứ mà kẻ khác nghe tới liền biến sắc thi trùng cổ mẫu cổ, Vu Thức Vy khí định thần nhàn đùa giỡn trong tay, bạc bẽo cong môi lên, "Nguyên lai Vương gia cũng đã gặp qua thi trùng cổ này."
Thượng Quan Cửu U mâu sắc lóe lên, rất nhanh liền di chuyển tầm mắt, "Bổn vương chỉ là nghe nói qua mà thôi, bổn vương hiếu kỳ ngươi đem cổ này hạ ở trên người kẻ nào, vừa nãy hình như ngươi mới thôi động mẫu cổ."
Hạ lên người kẻ nào?
Vu Thức Vy nở nụ cười khát máu, đương nhiên là trên người Vu Vinh Hoa, lúc đầu Vu Vinh Hoa ngự tiền cứu giá bị thương, nàng đích thân giúp ả ta thay thuốc liền hạ thi trùng cổ, nàng hiểu rõ người Đường gia, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên sớm đã lưu lại cho mình một đường lui.
Hiện tại nàng thôi động thi trùng cổ, Thượng Quan Diệp nhất định sẽ đi tìm Tiêu Dao lão tổ, Tiêu Dao lão tổ sẽ biết cách giải thi trùng cổ độc, nhưng đó là vào lúc năm năm sau mới nghiên cứu ra giải dược, hiện tại trong thiên hạ này cũng chỉ có một mình nàng có giải dược, hơn nữa nàng đã thay đổi một chút thi trùng cổ, càng là muốn dẫn ra bên ngoài, càng chui sâu vào trong, đến lúc đó Vu Vinh Hoa sẽ càng đau hơn.
Đường Sùng Diễn vì Vu Vinh Hoa, sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến nàng...
Thấy Vu Thức Vy khóe mắt đuôi lông mày lộ ra vẻ toan tính, Thượng Quan Cửu U vẫn là nghĩ không ra, nhưng mà hắn biết, có người sắp gặp xui xẻo, hơn nữa cũng không chỉ là một người.
Hắn đưa tay nắm lấy cổ áo Vu Thức Vy, ngay sắp vạch y phục ra, lại bị Vu Thức Vy vội vàng né tránh ra, cái né này vừa vặn động phải vết thương sau lưng, Vu Thức Vy đau đến nhất thời hít sâu một ngụm lãnh khí, "Tê ~ "
Thượng Quan Cửu U thu tay về, có chút không vui nhìn Vu Thức Vy, "Ngươi né cái gì ? Bổn vương chỉ muốn xem một chút vết thương của ngươi."
"Nam nữ thụ thụ bất thân, Vương gia vẫn là đừng xem."
Thượng Quan Diệp bĩu môi, "Giả vờ rụt rè, ngày ấy, cũng không biết là ai ở trước mặt bổn vương đã cởi y phục tắm rửa."
Vu Thức Vy khựng lại, trợn to hai mắt, sau một khắc, một cây ngân châm đã đâm vào tay của Thượng Quan Cửu U, lạnh lùng nói: "Còn dám nói việc này, ta liền làm ngươi câm, khiến ngươi cả đời không mở miệng được."
Thượng Quan Cửu U liếc xéo nàng, "Không nhắc thì không nhắc, dù sao cũng đã nhìn thấy rồi, a ~ không nói nữa, không nói nữa là được rồi chứ? Thật là... A ~ nữ nhân, ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng ngân châm châm... A ~ "