Vu Nhậm Hoằng nhướn mày, vẻ mặt lộ ra một nét thâm hiểm không giấu giếm, cười nói: “Đông Phương tiên sinh quả nhiên thẳng thắn, Nhậm Hoằng cũng không che giấu nữa, nếu trận chiến này ta có thể đánh bại Đại Vân triều thì Nhậm Hoằng sẽ bắt sống Vu Thức Vy, chính tay giải ả ta đến trước mặt tiên sinh!”
Ánh mắt Đông Phương Hoàn lóe sáng, khóe môi nhếch nụ cười bình thản nói: “Mong huynh nói lời sẽ giữ lời.”
Vu Nhậm Hoằng chỉ cười không đáp, quay sang nhìn đại quân khí thế hừng hực, ánh mắt lộ rõ sát khí, thầm nghĩ: Nhất định sẽ được, tiện nhân Vu Thức Vy đó lần này đừng mong chạy thoát!
Hoàng cung Tây Lương.
Liễu quý phi ôm bụng bầu năm tháng đi lại trong cung điện hoa lệ, vẻ mặt ưu tư, “Đào Hoa, ngày mai là ngày quyết chiến, bổn cung lo quá, lỡ như biểu ca bại trận thì tiện nhân Vu Thức Vy nhất định sẽ giết chết biểu ca!”
Ánh mắt Đào Hoa cũng lộ vẻ bất an, “Nương nương, không đâu, biểu sư gia nhất định sẽ đại thắng, tiện nhân Vu Thức Vy đó lần này chắc chắn sẽ chết!”
Liễu quý phi xoa xoa bụng, có hơi căng thẳng đứng dây, “Không được, bổn cung không chờ được nữa, nếu không tận mắt nhìn thấy tiện nhân đó chết thì bổn cung làm sao dám đối diện với trên dưới hơn một trăm oan hồn của Đường gia ta? Bổn cung phải ra chiến trường!”
Đào Hoa nghe thấy lời ấy thì lập tức hốt hoảng, vội đưa mắt nhìn một lượt bốn phía, thấy các cung nữ đều đứng cách đó khá xa mới thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ nói: “Nương nương, dù người có hận đến đâu cũng tuyệt đối không được nói ra ngoài miệng như thế, lỡ như để hoàng thượng biết người là con gái của tội thần trong triều Đại Vân thì ân sủng người nhận được đều sẽ mất hết, những kẻ đố kị với nương nương sẽ thừa cơ ném đá xuống giếng, lúc ấy người và biểu sư gia sẽ gặp nguy hiểm…”
Liễu quý phi… Không, nàng ta là Đường Mẫn Nhi, luôn là như thế!
Hai năm trước, nàng ta cùng biểu ca Vu Nhậm Hoằng thoát khỏi tử lao, chịu bao nhẫn nhục chạy đến Tây Lương.
Vì muốn báo thù, nàng ta đã vào cung, trở thành đế phi, dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ lão hoàng đế, cuối cùng được sủng hạnh nhất lục cung, leo lên được vị trí quý phi.
Ở nơi hậu cung đông đảo này, cho dù là hoàng hậu cũng chỉ là một cái chức vị hữu danh vô thực mà thôi, nhưng nàng ta là quý phi mà lại thống lĩnh được lục cung, nhất hô bách ứng, tất cả những điều ấy đều là nhờ vào việc nàng ta sử dụng nhan sắc và tâm kế của mình để đánh đổi.
Nàng là một nữ nhân tôn quý có nhan sắc yêu kiều, thế mà bây giờ lại trở thành một người đáng thương hằng đêm phải nuốt lệ vào trong mà hầu hạ một lão già, hơi thở hổn hển của lão già ấy mỗi lần đè lên người nàng đều khiến nàng không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Mà mọi việc đều là do tiện nhân Vu Thức Vy ban cho, nếu không phải ả ta thì nàng sao lại rơi vào bước đường như hôm nay?
Tại sao nàng thì phải gả cho một lão già vô cùng ghê tởm, còn ả thì lại có thể sống hạnh phúc với Hàn Giang Nguyệt?
Nếu không phải tại ả thì nàng đã có thể trở thành phi của Thượng Quan Diệp, cho dù không thể làm vợ của hắn thì cũng vẫn đỡ hơn phải ở cùng với một kẻ mà mình không thích…
Nghĩ đến đây, thù hận trong lòng Đường Mẫn Nhi càng thêm mãnh liệt, khẽ nheo mắt căm phẫn nói: “Lần trước không phải hoàng thượng nói hoàng thất Tây Lương có nuôi một đám tử sĩ sao? Bổn cung không ra khỏi hoàng cung được thì đành phải mượn tay hoàng thượng diệt trừ ả tiện nhân đó thôi! Đào Hoa, theo bổn cung đến Ngự Thư phòng!”
“Vâng, nương nương…”
Hoàng cung Đại Vân.
Hoàng đế thống lĩnh văn võ bá quan đến Phụng Tiên điện, sau khi thắp ba nén hương thì thành tâm khấn: “Liệt tổ liệt tông tại thượng, xin phù hộ cho triều Đại Vân chúng ta ngày mai quyết chiến tất thắng, không cần nhất thống thiên hạ, chi rmong chư quốc hòa bình với nhau, mãi không chiến sự.”
Văn võ bá quan phía sau ông đều đồng loạt quỳ xuống đồng thanh nói: “Xin chư vị liệt tổ liệt tông phù hộ cho triều Đại Vân chúng ta ngày mai quyết chiến tất thắng… Xin liệt tổ liệt tông phù hộ triều Đại Vân chúng ta quyết chiến tất thắng…”
Tiếng hô vang vọng đến tận Trường Xuân cung.
Trong Trường Xuân cung, bầu không khí lạnh lẽo đến mức khiến người ta nghẹt thở, vô số hắc y nhân đang quỳ trước mặt Diệp hoàng hậu, vẻ mặt e dè như đi trên băng mỏng, đến thở mạnh cũng không dám.
Diệp hoàng hậu sa sầm nét mặt nhìn họ, giận đến mức mắt long lên, rồi đột nhiên vung tay hất tung cái bình hoa ngọc xanh trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn phế vật vô dụng, bổn cung muốn các ngươi giết Vu Thức Vy, thế mà các ngươi thậm chí lại không thể đến gần ả, bổn cung còn giữ các ngươi làm gì nữa? Ăn hại, tất cả đều là lũ ăn hại!”
Đám tử sĩ cúi đầu không dám nói tiếng nào.
Như Mộng đứng bên cạnh liền cung kính khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận, nô tì tin những tử sĩ này cũng đã cố hết sức rồi, bên cạnh Vu Thức Vy có vô số cao thủ, chỉ nội tên Lạc Thanh Phong kia thôi cũng đã có thể một địch mười rồi, càng huống hồ bên cạnh ả còn giấu hơn trăm cao thủ có công lực tương tự!”
Một tử sĩ đứng đầu ngẩng đầu lên, không kiềm được mà tiếp lời Như Mộng: “Nương nương, không chỉ như thế, ngoại trừ những cao thủ bí ẩn đó ra, còn có hai thế lực bí mật bảo vệ cho Vu Thức Vy, che chắn cho ả ta vô cùng kín kẽ, mà một trong số đó lại chính là Bốc Diệp Môn mà giang hồ chỉ vừa nghe danh đã khiếp sợ!”
Khóe mắt Diệp hoàng hậu thâm trầm, “Ý ngươi muốn nói đến Bốc Diệp môn giết một người đòi trăm ngàn vàng đó sao?”
Như Mộng gật đầu nói: “Đây chính là điều mà nô tì cũng muốn nói với người, mấy ngày trước, sát thủ của Bốc Diệp Môn đột nhiên đến chiến trường Tây Lương, khí thế hoành tảo thiên quân, đánh cho đại quân Tây Lương không còn manh giáp, thi thể ngổn ngang, người của chúng ta thừa cơ điều tra mới phát hiện, Bốc Diệp Môn chính là sức mạnh ẩn giấu sâu nhất của Mẫn Thân vương, dưới trướng có đến mấy ngàn sát thủ, một người địch lại ngàn người, không thể xem thường, thế nên việc không giết được Vu Thức Vy cũng không thể trách họ…”
Diệp hoàng hậu đập mạnh tay xuống bàn quát lên: “Hỗn xược. Bọn chúng làm việc không xong, ngươi còn dám nói đỡ cho chúng?”
Như Mộng xanh xám mặt mày, lập tức quỳ xuống khẽ nói: “Nương nương, nô tì không phải là nói đỡ cho họ, chỉ là cách ám sát thật sự không thể làm được, cho dù họ có đi thì cũng sẽ hi sinh tính mạng vô ích thôi, chi bằng chúng ta chờ Vu Thức Vy ban sư hồi triều rồi hẵng tính kế tiếp!”
Diệp hoàng hậu nghĩ một lúc, cũng cảm thấy lời Như Mộng nói rất có lí, Vu Thức Vy giờ đang ở rất xa, sẽ hệt như một con ngựa mất cương, chi bằng đợi nàng ta quay về ngay trước mắt thì sẽ dễ tính kế hơn!
Diệp hoàng hậu thu lại cơn giận, “Cũng được, các ngươi lui xuống đi, không cần thích sát nữa, chờ ả ta về rồi tính tiếp.”
Đám tử sĩ khóe mắt có hơi rưng rưng, “Vâng, nương nương!”
“Bổn cung mệt rồi, các ngươi lui cả đi.”
Đám tử sĩ vừa lui đi thì bát công chúa vừa mới được gả cho Công Tôn Bạch chưa đầy một tháng đã mừng rỡ chạy đến Trường Xuân cung, chưa thấy người đã thấy tiếng: “Mẫu hậu, mẫu hậu, không biết người đã nghe nói chưa, hoàng tổ mẫu sắp quay về rồi…”
Khóe mắt Diệp hoàng hậu có hơi lóe lên, “Thái hậu sắp về rồi sao?”
…
Tại một khách điếm gần Trầm Minh quan, A Mông đội mũ màu đen, cải trang thành người giang hộ, vội vã trở về, khi đến một căn phòng ở góc trái tầng hai thì liền gõ cửa ba cái, “Chủ tử, thuộc hạ về rồi.”
Trong phòng truyền ra một giọng nói lạnh lùng, “Vào đi!”
A Mông đẩy cửa bước vào, tháo mũ ra, khom người vái chào rồi nói với Thượng Quan Cửu U đang chắp tay sau lưng đứng cạnh cửa sổ: “Chủ tử, thuộc hạ đã thăm dò mấy lượt, cuối cùng dò ra được Vu Thức Vy sẽ dùng Thập Nhị La Sát trận để đối phó với Chu Thiên Tinh Đấu trận của Vu Nhậm Hoằng!”
Thượng Quan Cửu U chợt cao giọng: “Thập Nhị La Sát trận?”
A Mông gật đầu, “Nghe nói Thập Nhị La Sát trận này là do Vu Thức Vy tự tạo ra, trong đó bao gồm mười hai trận pháp nhỏ như Thái Ất trận, Thái Âm trận… Nhưng cụ thể ra sao thì do người của Đại Vân canh giữ nghiêm ngặt, thuộc hạ thật sự không thể nào nghe ngóng ra!”
Thượng Quan Cửu U nở nụ cười nham hiểm, “Nếu đã không thể nghe ngóng ra thì trẫm sẽ tận mắt đi xem thử, thế nào là Chu Thiên Tinh Đấu trận, thế nào là Thập Nhị La Sát trận!”
A Mông lập tức hốt hoảng nói: “Chủ tử, tuyệt đối không thể…”
“Có gì mà không thể? Tại sao Hàn Giang Nguyệt đi được mà trẫm lại không thể đi? Chiến trường này, trẫm nhất định phải đi… Đi…”
“Chủ tử…”
“Đừng nhiều lời, về Đại Tề cho ta!”
Giờ mão hôm sau, tám mươi vạn đại quân Tây Lương sau khi ăn uống no say thì tập trung lại, binh mã hùng hậu, khí thế ngút trời bước đến chiến trường đã hẹn.
Trên chiến trường sát khí đằng đằng, gươm giáo ngợp trời, năm mươi vạn đại quân của Đại Vân đã chờ sẵn từ sớm, người nào người nấy như cây tùng trước gió, vẻ mặt hiên ngang, không thua kém Tây Lương chút nào! Trên mặt ai cũng có nét kiên định, chuẩn bị cho kết cục tồi tệ nhất chính là một đi không trở lại.
Đã quyết chiến thì phải có thành bại, không phải ngươi chết thì là ta sống, tất cả mọi người đều không còn đường lui thứ ba.
Vu Thức Vy mặc bộ giáp màu đỏ, cưỡi con ngựa trắng, nổi bật giữa đám binh khí, hệt như một đóa hoa bỉ ngạn đầy quỷ dị.
Trong tay nàng cầm một cây roi màu bạc, roi dài tám tấc, phát ra ánh ngũ sắc, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết cây roi ấy tuyệt đối không tầm thường.
Nàng lặng lẽ nhìn Vu Nhậm Hoằng mặc huyền giáp đứng đối diện mình và Đông Phương Hoàn được bốn con tuấn mã kéo đi đang đứng cách đó không xa, cất cao giọng nói: “Đông Phương tiên sinh, đã lâu không gặp!”
Đông Phương Hoàn chắp tay, trên mặt nở một nụ cười vô cùng thâm hiểm, “Đã lâu không gặp Vu tướng quân, không ngờ lúc gặp lại thì lại ở trên chiến trường này!”
Tuy từ lâu hắn đã bói ra nàng có mệnh phụng ngự thiên hạ, nhưng bói ra là một chuyện, còn tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.
Nàng nay đã khác xa lúc xưa, nàng năm xưa thâm hiểm, là một nữ tử bụng đầy mưu kế, nhưng những mưu kế ấy chỉ dùng ở chốn hậu trạch, khiến hắn cảm thấy nàng mãi mãi chỉ là một tiểu nữ tử, sao có thể nghịch thiên?
Nhưng nàng bây giờ oai phong lẫm liệt, bá khí ngời ngời, cả người toát ra khí phách của tử vi, nhật nguyệt phải lu mờ, kinh động thiên hạ, nàng là Vu Thức Vy, nhưng cũng không còn là Vu Thức Vy nữa.
Nàng là nữ nhưng mang mệnh nam, thế gian hiếm thấy. Lẽ nào không còn thứ gì có thể ngăn bước chân nhất thống thiên hạ của nàng nữa ư?
Không, hắn không tin chuyện ấy, hắn kiên quyết muốn nghịch thiên, phải khiến cho nàng thất bại thảm hại!
Vu Thức Vy đứng cách quá xa nên không trông thấy vẻ bất cam hiện lên trong đáy mắt Đông Phương Hoàn, chỉ cảm thấy ân oán giữa hắn và nàng chất cao như núi, thế mà vẫn có thể bình thản nói chuyện với nàng như thế, chỉ nội vẻ thản nhiên ấy thôi đã khiến người ta phải nể phục rồi.
Vu Nhậm Hoằng cắt ngang dòng suy nghĩ của Vu Thức Vy, chĩa cây hồng anh ngân thương vào mặt nàng mà nói: “Vu Thức Vy, mấy lời khách sáo không cần phải nói đâu, trận chiến này là ngươi chủ động ước chiến, thế thì mau bắt đầu đi.”
Vu Thức Vy quất mạnh sợi roi trong tay, một tiếng kêu vun vút vang lên, “Vu Nhậm Hoằng, ngươi và ta giao đấu đã mấy lần nhưng vẫn không thể phân cao thấp, hôm nay quyết tử chiến một phen đi.”
Vu Nhậm Hoằng quay mặt cười ngạo nghễ, “Được, đây là ngươi nói đấy! Hây!”
Vu Thức Vy thấy hắn quất ngựa lao đến thế như chẻ tre thì khẽ nheo mắt rồi kẹp chặt bụng ngựa cao giọng nói: “Phi Vân, chúng ta xông lên!”
Phi Vân cất một tiếng hí vang giơ cao vó trước, sau đó lao người như tia chớp xông về phía Vu Nhậm Hoằng.
Vút! Một âm thanh xé gió vang lên, sợi roi mau chóng như một con rắn từ xa quấn lấy cây hồng anh ngân thương của Vu Nhậm Hoằng.
Vu Nhậm Hoằng cau mày kéo mạnh, kéo Vu Thức Vy ngã xuống ngựa, sau đó hắn phi thân phóng xuống tung cước muốn giáng thẳng vào ngực nàng.
Nhưng Vu Thức Vy đã mau chóng khom lưng né tránh được cước ấy rồi thừa cơ tóm lấy chân hắn quật mạnh khiến hắn ngã lăn ra đất.
Bốp! Vu Nhậm Hoằng rơi xuống đất, ngay chiêu đầu tiên đã thất bại thảm hại. Hắn giận đến mức toàn thân run bần bật, liền lồm cồm bò dậy, cảm thấy vô cùng nhục nhã, “Vu Thức Vy, ngươi muốn chết sao?”
Lưu phó tướng trông thấy Vu Nhậm Hoằng ngã lấm lem mặt mũi thì không kiềm được mà vỗ tay khen ngợi: “Hay, không hổ danh là nữ anh hùng cân quốc của Đại Vân triều ta, đánh đẹp lắm.”
Ngay sau đó, một loạt tiếng reo hò vang lên, “Hay, Vu tướng quân oai võ, đánh cho tên cẩu Tây Lương thảm hại rồi!”
Vu Nhậm Hoằng thấy tướng sĩ Đại Vân đều đang cười nhạo mình thì giận đến mức nhăn nhó mặt mày, căm hận nói: “Vu Thức Vy, ta phải giết ngươi!”
Vu Thức Vy trông thấy tinh thần hắn đã có hơi hoảng loạn thì bất giác nở nụ cười lạnh lùng, nghiến răng nói: “Động thủ đi.”
“A…” Vu Nhậm Hoằng gào to, một lần nữa lại xông về phía Vu Thức Vy, lần này không còn chiêu thức hoa lệ nữa mà tung thương nhằm thẳng vào yết hầu nàng.
Vu Thức Vy chỉ né tránh mà không đánh trả, thân người nhẹ như yến bay lên bay xuống, cây roi bạc trong tay chốc chốc còn quấn lấy cây thương của Vu Nhậm Hoằng, nàng cười nói: “Vu Nhậm Hoằng, ngươi có biết mình bây giờ giống thứ gì không?”
“Giống một con chó điên chạy đi cắn người khắp nơi!”
Vu Nhậm Hoằng không đánh trúng Vu Thức Vy, lại còn bị nàng sỉ nhục thì càng thêm tức giận, vừa hừ mũi vừa nói: “Vu Thức Vy, ngươi cũng được xem là tướng quân một nước, đã ước chiến ở đây mà lại giở trò sỉ nhục ta, thế thì là tướng quân gì chứ?”
Vu Thức Vy cười ngặt nghẽo, “Ta có là tướng quân hay không cũng không đến lượt ngươi nói, ngươi đánh không được là do ngươi không có bản lĩnh, sao lại trách ta?”