Tiểu Ninh lui đi rồi, Lê Thiểu Quán liền kéo một cái ghế đến ngồi cạnh Vu Thức Vy, tỏ vẻ bí ẩn hỏi: “Thức Vy, nói cho ta nghe xem tỉ rốt cuộc đã hạ thuốc gì thế? Vu Vinh Hoa ấy không phải đang ở trong cung sao? Hay là tỉ đã cài người vào trong cung?
Vu Thức Vy nở nụ cười nhạt, cầm đũa lên nho nhã gắp một miếng tôm viên mà nàng thích ăn nhất rồi nói: “Có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, huống hồ gì là con người?”
Lê Thiểu Quán nghe xong ngẩn người, sau đó liền phe phẩy quạt tỏ vẻ ngao ngán nói: “Ôi… Đúng là đám người có tiền có khác, đâu có giống bổn công tử, nghèo rớt mồng tơi…”
Công Tôn Vị âu yếm mỉm cười nói: “Của ta sớm muộn cũng là của muội không phải sao?”
Hắn rất muốn có thể mau chóng rước nàng vào nhà, để nàng trở thành phu nhân yêu quý của hắn, dâng hết toàn bộ gia sản cho nàng, nhưng tiếc là nàng lại không đồng ý, khiến trái tim của hắn cảm thấy rất đau xót…
Đang trò chuyện thì chợt bên ngoài vang lên tiếng kêu hốt hoảng của Hàm Yên: “Này, Cửu U vương, người không được vào đâu Cửu U vương.”
“Tránh ra, bổn vương muốn gặp Vu Thức Vy.”
“Vương gia, tiểu thư nhà chúng tôi không có ở đây…”
Thượng Quan Cửu U?
Trong phòng, ba người Vu Thức Vy đưa mắt nhìn nhau, Lê Thiểu Quán nói khẽ: “Lẽ nào hắn tìm tỉ để tính sổ sao?”
Vu Thức Vy gật đầu, cũng khẽ đáp: “Có lẽ là thế.”
Có lẽ hắn đã phát giác ra được nàng đang tính kế với hắn, thế nên mới muốn trực tiếp tìm đến đây, nàng cũng đã dự liệu được hắn rồi sẽ có ngày đến tìm nàng, chỉ là không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy, bây giờ tạm thời không thể đối diện, thế nên… nàng đành phải trèo ra ngoài cửa sổ mà trốn thôi.
Nghĩ như thế, Vu Thức Vy liền mau chóng đứng dậy bước ra cửa sổ, định trốn bằng đường ấy, nhưng ai ngờ…
Ai ngờ nàng vừa mới thò một chân ra ngoài cửa sổ, đang trong tư thế dạng chân thì cửa phòng đã bị người ta đạp mở toang, Thượng Quan Cửu U bừng bừng lửa giận đứng ở cửa, khuôn mặt vốn băng giá nay càng sa sầm, toát ra một hơi lạnh khiến người ta không dám đến gần, Hàm Yên đứng bên cạnh phẩy phẩy tay, ý muốn nói tôi cũng không ngăn cản nổi.
Tất cả mọi người đều ngây ra, Vu Thức Vy cũng giật mình, trong lòng nghĩ lần này khó xử rồi!
Nàng mau chóng rút chân lại, tỏ vẻ bình thản nhẹ nhàng nói: “Thật là trùng hợp quá đấy Nhiếp chính vương.”
Thượng Quan Cửu U đùng đùng bước đến trước mặt Vu Thức Vy, sau đó nhìn ra cửa sổ, đây là tầng ba, thế mà nữ nhân này cũng dám nhảy sao? Lẽ nào nàng ta có mọc cánh?
Hắn quay đầu lại, căm phẫn nhìn Vu Thức Vy rồi khó chịu nói: “Không trùng hợp đâu, bổn vương tìm ngươi tính sổ đấy!”
Tính sổ?
Quả nhiên…
Vu Thức Vy chớp chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ hỏi: “Nhưng không biết vương gia tìm ta tính sổ chuyện gì?”
Thượng Quan Cửu U không trả lời mà quay sang nói với Công Tôn Vị và Lê Thiểu Quán: “Vị này hẳn là đại công tử của Công Tôn thế gia?”
Công Tôn Vị gật đầu đứng dậy, chắp tay hào sảng nói, “Chính là tại hạ.”
Thượng Quan Cửu U gật đầu rồi lại quay sang nhìn Lê Thiểu Quán, người đời đều đồn đại Công Tôn Vị thích nam sắc, giờ bên cạnh lại dắt theo một tiểu sinh tuấn tú thế này, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy!
Nhưng chợt nghĩ đến việc Vu Thức Vy mất tích mấy ngày nay để đi theo hai người đàn ông này, trong lòng hắn chợt bừng lên một ngọn lửa, ả nữ nhân thối tha đáng chết này, đã bị thương tại sao lại không đến tìm hắn? Biến mất một cái là đến tận hơn hai tháng, không hề có một chút tin tức gì, đúng là đáng chết mà!
“Vu Thức Vy, mau đi theo bổn vương, bổn vương nhất định phải tính sổ với ngươi!” Thượng Quan Cửu U cứ thế ngang nhiên kéo tay Vu Thức Vy ra ngoài, nhưng bị Lê Thiểu Quán quát: “Này, mau bỏ bàn tay lợn của nhà ngươi ra!”
Khốn kiếp, đây là nữ nhân của sư huynh ta, sao có thể để nam nhân khác tùy tiện nắm tay?
Thượng Quan Cửu U hơi khựng lại, lạnh lùng quay đầu nhìn khắp một lượt người Lê Thiểu Quán, ngạo khí toát ra, “Ngươi nói lại lần nữa xem.”
Ta chắc chắn sẽ cho cái tên thư sinh mặt trắng nhìn không thuận mắt này phải biết tay!
Lê Thiểu Quán từ bé lớn lên trên núi, không bị thế tục ràng buộc, trước nay không sợ trời không sợ đất, thế nên sao có thể sợ Thượng Quan Cửu U? Nàng ta phe phẩy quạt ngạo nghễ nói: “Bổn công tử nói bỏ bàn tay lợn của nhà ngươi ra, nếu không ngươi không yên ổn mà rời khỏi đây đâu, nữ nhân của bổn công tử mà ngươi cũng dám kéo đi, lẽ nào không nghe ngóng xem bổn công tử là ai sao?”
“Nữ nhân của ngươi sao?” Thượng Quan Cửu U nhướn mày, nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, thấy thân hình nàng gầy gò thì liền mỉa mai: “Bộ dạng thư sinh trói gà không chặt như ngươi mà cũng dám nói nàng ta là nữ nhân của ngươi, thật đúng là nực cười mà.”
Lê Thiểu Quán thấy vẻ mặt mỉa mai của hắn thì không phục, liền chống nạnh khích bác: “Bổn công tử làm sao? Hả? Bổn công tử rất dũng mãnh đấy, một đêm bảy lần, Vy Nhi, nàng nói xem có phải không? Tối qua có phải nàng đã khóc xin ta tha cho không?”
Vu Thức Vy nhoẻn miệng cười, ánh mắt ngượng ngùng, Thiểu Quán này đúng là cái gì cũng dám nói, thật là…
Thượng Quan Cửu U thấy Vu Thức Vy lại chợt trở nên e thẹn như thế thì lập tức biến sắc mặt, lẽ nào…
“Tiện nhân, sao ngươi lại cười dâm đãng như thế?” Thật là đáng chết mà !
Dâm đãng?
Vu Thức Vy tắt ngóm nụ cười, mình cùng lắm chỉ là cười có hơi ngượng ngùng, sao lại là dâm đãng?
“Người bỏ ta ra.”
Vu Thức Vy giằng tay Thượng Quan Cửu U ra, bước đến bên cạnh Lê Thiểu Quán lạnh lùng nói: “Nhiếp chính vương, chúng tôi còn có việc phải bàn, mời người đi cho.”
Lê Thiểu Quán thừa cơ ôm chặt lấy eo Vu Thức Vy, còn đưa tay vuốt ve cằm của nàng, nở nụ cười ấm áp nói: “Vy Nhi, tối nay nàng làm chủ, nàng muốn mấy lần thì sẽ làm mấy lần, có được không?”
Vu Thức Vy có hơi đau đầu nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Công Tôn Vị đang đứng bên cạnh, nàng nghĩ bây giờ có lẽ nàng đã hiểu được nỗi khổ của Công Tôn Vị rồi, Lê Thiểu Quán này thật sự là một tiểu yêu tinh đáng sợ mà!
“Lê công tử…” Nàng đang định nói công tử đừng quấy nữa thì chợt bị tiếng gầm của Thượng Quan Cửu U ngắt lời: “Vu Thức Vy, ngươi đúng là ả nữ nhân không biết liêm sỉ, ngươi và hắn có quan hệ gì?”
Lê Thiểu Quán lấy quạt che mặt Vu Thức Vy lại, dáng vẻ bảo vệ, cũng quát ngược lại, “Khốn kiếp, ngươi gào cái gì chứ? Ngươi làm nữ nhân của ta sợ đấy có biết không? Nàng ấy và bổn công tử có quan hệ gì lẽ nào phải bẩm báo với ngươi sao? Ngươi tốt nhất mau chóng biến mất trước mặt ta, đồng thời sau này không được làm phiền nữ nhân của ta nữa, nếu không, ta nhất định sẽ đánh gãy hết răng của ngươi.”
Một tiếng choang vang lên, Thượng Quan Cửu U vung tay hất mạnh bình hoa sau lưng, lực hất quá mạnh khiến bình hoa rơi xuống đất vỡ tan, mảnh vỡ văng tứ tung.
Khóe mắt Thượng Quan Cửu U chợt hơi rưng rưng, hắn nhìn thẳng vào Vu Thức Vy nói: “Nữ nhân, qua đây với bổn vương, nếu không ta sẽ băm vằm cái tên nam nhân này ra!”
Vu Thức Vy ôm trán, cảm thấy bất lực vô cùng. Tên Thượng Quan Cửu U này lẽ nào không có mắt sao? Đến nàng còn nhận ra Lê Thiểu Quán là một nữ tử, hắn bị mù rồi hay sao mà không nhận ra?
Nhưng cho dù hắn có không nhận ra, cho dù nàng và Lê Thiểu Quán thật sự có gì đó đi nữa thì cũng có liên quan gì đến hắn? Hắn dựa vào đâu mà tỏ vẻ như thế? Không phải hắn vốn rất ghét nàng sao?
“Thượng Quan Cửu U, nếu người muốn tìm ta tính sổ thì Vân Hương lầu sẵn sàng nghênh đón người, nhưng hiện giờ ta đang có việc cần bàn với Công Tôn huynh và Lê huynh, xin người hãy mau rời đi.”
Nàng hôm nay thật sự có việc nên mới đến, nàng đang muốn hợp tác làm ăn ở Mạc Bắc và Tây Lương với Công Tôn Vị, xem xem có thể lũng đoạn nền kinh tế ở đó hay không.
Thượng Quan Cửu U thì lại không hiểu Vu Thức Vy muốn làm gì, giờ hắn chỉ muốn một điều chính là không cho Vu Thức Vy đi cùng tên mặt trắng kia nữa, hắn thật sự không chịu nổi, việc mà Thượng Quan Cửu U hắn muốn làm thì không ai được quyền chống đối.
“Vu Thức Vy, ta cho ngươi thời gian ba tiếng đếm, nếu không bổn vương sẽ hủy cả Vân Hương lầu!”
“Một!”
“Hai!”
“Thượng Quan Cửu U, nếu ngươi dám làm thế thì ta cũng sẽ hủy hết các cứ điểm khác của ngươi ở kinh thành, chắc những nơi ấy còn đáng tiền hơn Vân Hương lầu đúng không?” Vu Thức Vy đâu phải là người dễ bị uy hiếp!
Hai người giương mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều như toát ra ngọn lửa muốn thiêu rụi đối phương, đều vô cùng mạnh mẽ, vô cùng uy phong, vô cùng lạnh lùng, chẳng ai chịu nhường ai, chẳng ai chịu thua ai. Vu Thức Vy thân hình mảnh khảnh nhưng toàn thân tỏa ra bá khí, không hề kém cạnh, còn Thượng Quan Cửu U dáng người cao lớn, oai phong lẫm liệt, nhất bậc kiêu hùng.
Công Tôn Vị bị dáng vẻ ấy của hai người làm cho khiếp vía, trong lòng nghĩ bọn họ có khi nào sẽ xông vào đánh nhau không?
Lê Thiểu Quán cũng có hơi kinh ngạc, thậm chí lúc này còn thấy hơi nghẹt thở trước khí thế của họ, cảm thấy toàn thân run rẩy, hai người này thật sự là… là quá đáng sợ mà.
Đúng lúc họ nghĩ Vu Thức Vy và Thượng Quan Cửu U sẽ lao vào đánh nhau thì Thượng Quan Cửu U chợt hạ giọng, bước đến nắm lấy tay Vu Thức Vy nghiêm túc nói: “Bổn vương thật ra có việc quan trọng hơn muốn tìm ngươi để bàn.”
Vu Thức Vy lại giằng tay ra, “Vương gia, ta đã nói rồi, Vân Hương lầu sẽ nghênh đón vương gia, nhưng hiện giờ vương gia có lẽ đang bận việc khác, chẳng hạn như… Trữ Tuyết công chúa…”
Nàng vừa dứt lời thì đã nghe bên ngoài vang lên một giọng nói lảnh lót như hoàng oanh: “Thượng Quan Cửu U, nghe nói là huynh đến đây…”
Thượng Quan Cửu U nghe thấy giọng nói ấy thì liền biến sắc mặt, dáng vẻ giống như gặp phải kẻ địch. Giọng nói này… cho dù hắn có hóa thành tro thì cũng vẫn nhận ra, không phải là giọng của ả Trữ Tuyết công chúa suốt ngày bám theo hắn thì còn là của ai nữa? Hiện giờ cả kinh thành có ai mà không biết Trữ Tuyết công chúa của Tây Lương đang muốn theo đuổi Cửu U vương?
Thượng Quan Cửu U hệt như chuột gặp phải mèo, lập tức muốn tìm đường bỏ trốn, nhưng bị Vu Thức Vy nắm chặt lấy tay áo, “Vương gia đừng đi.”
“Ngươi… bỏ ra!”