Xe ngựa hỏa tốc một đường, cuối cùng cũng dừng trước đại môn của Trấn quốc công phủ.
Vu Thức Vy cùng Hàm Yên bước xuống xe ngựa, liền nhìn thấy tượng Sử tử đứng ở hai bên được treo lụa trắng, theo sao đó liền thấy hộ vệ canh tử tay mang vải trắng, đều đang vì Chu Đình Thâm mang tang, cả tòa Trấn quốc công phủ mang một bầu không khí tang thương nặng nề.
Vu Thức Vy sớm đã thoát đi bộ cung phục lúc diện kiến thánh thượng, thay bằng một thân tố y bạch sắc, dù sao cũng là đến phủ thắp nén hương thuận tiện điều tra vụ án, nếu vẫn còn mang hoa phục, e rằng sẽ khiến người của Chu gia không vui.
Hai người bước đến trước cửa, Hàm Yên tiến lên phía trước nói với hộ vệ: “Vị này là Tĩnh Văn công chúa, phiền tiểu ca vào trong thông báo một tiếng”
Hộ vệ vừa nghe là công chúa, sắc mặt liền biển đổi, lập tức chạy vào trong phủ bẩm báo.
Không lâu sau, đi ra một nam tử mặc một bộ xiêm y áp noãn thanh sắc, mi thanh mục tú, cử chỉ nho nhã, ước chừng khoảng ba mươi, đi đầu thi lễ: “Tại hạ Chu Đình Hiển, bái kiến công chúa”
Vu Thức Vy gật gật đầu: “Chu nhị công tử, ta đến để thắp một nén hương, mặt khác chính là muốn điều tra việc này.”
Chu Đình Hiển khẽ nhíu chân mày, sau đó nhìn về phía sau Vu Thức Vy, thấy nàng ta chỉ mang theo một nha hoàn đến, có chút kinh ngạc, nén lại nghi hoặc trong lòng, làm một động tác mời: “Mời công chúa vào trong”
Lúc đến đây, tổ mẫu đã đặc biệt phân phó không được đối với Tĩnh Văn công chúa vô lễ, tuy rằng trong lòng hắn không chút tình nguyện để người của Vu gia bước vào cửa của Chu gia.
Vu Thức Vy cũng nhìn thấy được sự không tình nguyện trong mắt hắn, nhưng cũng không nói gì, theo hắn ta tiến vào bên trong, đi đến chính đường của Trấn quốc công phủ.
Trước chính đường, lọt vào tầm mắt đều là một màu trắng tang thương, bởi vì vụ án này vẫn chưa thật sự kết án, lại là mùa đông, cho nên thi thể của Chu Đình Thâm vẫn được để trong quan tài trước linh tiền.
Trước quan tài để một chiếc bàn dài, phía trên là hương hỏa cùng các loại quả, người của Chu gia toàn bộ đứng ở hai bên, cuối đầu mặc niệm, mẫu thân của Chu Đình Thâm, Trấn quốc công phu nhân Cố thị, nghẹn ngào, nức nở từng cơn.
Nhìn thấy Vu Thức Vy, Cố thị đứng bật dậy nhào đến Vu Thức Vy, nắm chặt y phục của nàng, hung hăng nói: “Vu gia các ngươi sao còn mặt mũi đến đây? Các ngươi hại chết nhi tử của ta, các ngươi phải đền mạng...aaa”
Cố thị giọng nói cuồng loạn, gương mặt già nua vô cùng tiều tụy, khuôn mặt vì giận dữ mà trở nên vặn vẹo đáng sợ. Vu Thức Vy để mắc bà ta nắm lấy, không đẩy bà ta ra, chỉ là lãnh đạm nhìn Cố thị, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng.
Đúng là từ mẫu bại nhi (1), Chu Đình Thâm đi đến bước đường này, bà ta không thể thoát khỏi liên can trong việc này, thê tử đồ phu Thẩm bị bị hại chết, Cố thị không phải không biết, vậy mà hoàn toàn không trách mắng lại còn lựa chọn bao che cho Chu Đình Thâm, hiện tại nhi tử chết rồi, còn có thể trách ai được chứ?
Chu lão phu nhân cùng Trấn quốc công Chu tướng quân thấy Cố thị hành xử như vậy, liền lập tức quát lên một tiếng: “Cố Thị, không được vô lễ với công chúa”
Cố thị như không nghe thấy, bỗng nhiên đưa tay đẩy Vu Thức Vy xuống đất, cưỡi lên người Vu Thức Vy, giơ tay đánh vào người Vu Thức Vy liên tục, Hàm Yên kinh hãi la lên một tiếng, liền tiến lên phía trước đẩy Cố thị ra, nhanh chóng đỡ Vu Thức Vy đứng dậy, cản trước mặt Vu Thức Vy, quát to: “Đúng là làm càn, cả gan dám động thủ với đương triều nhất phẩm công chúa.”
Cố thị nghe xong hoàn toàn không có chút sợ hãi, ngược lại càng kích động hơn, hướng về phía Vu Thức Vy nhào đến, căm phẫn quát: “Ta mặc kệ ngươi là cái gì công chúa, thi thể hài tử ta vẫn còn nằm đó, ta muốn ngươi phải đền mạng”
Trấn quốc công Chu tướng quân mau chóng đến trước mắt Cố thị, một tay kéo bà ta sang một bên, nói: “Phu nhân, trước mắt đừng nên manh động, việc này vẫn chưa kết án, hình bộ vẫn còn chưa kết tội, chúng ta không thể nhận định Vu gia chính là hung thủ”
Chu lão phu nhân quát lớn: Cố thị, ngươi làm càn đủ chưa, lão thân vẫn còn chưa lên tiếng, chừng nào đến phiên ngươi ở đây phát cuồng như vậy”
Một câu nói liền khiến Cố thị bình tĩnh lại, nhưng vẫn không cam tâm, bất bình nói: “Mẫu thân, không thể để ả ta lưu lại trong Chu phủ, như vậy sẽ quẫy nhiễu đến hồn phách của Thâm nhi, Thâm nhi có chết cũng không nhắm mắt.”
Vừa nhắc đến Chu Đình Thâm, chu lão phu nhân lập tức như già đi thêm mười mấy tuổi, khuôn mặt già nua nhìn về hướng Vu Thức Vy, nói: “Lão thân không quan tâm Thâm nhi có phải do Vu Nhậm Hi giết hại hay không, việc này không liên quan gì đến công chúa, nàng ta một thân một mình đến đây, chỉ đem theo một tỳ nữ, có thể thấy là thành tâm mà đến”
Vu Thức Vy lãnh đạm trả lời: “Ta đến chỉ để thắp một nén nhang cho Chu công tử, thuận tiện hiệp lực cùng hình bộ Trương đại nhân điều tra rõ ràng vụ án này, ta có thể chứng minh cái chết của Chu công tử cùng nhị ca ta không có bất kì liên quan nào”
Cố thị nghe xong, liền tức giận nói: “ngươi đừng ở đó mà hoa ngôn xảo ngữ, thi thể hài tử ta vẫn còn ở đây, ngươi còn dám đến đây thắp hương, ngươi không sợ phiền nhiễu đến vong linh Thâm nhi sao?”
Vu Thức Vy nhìn thấy Cố thị một mực chống đối nàng, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Cố thị cũng đã mấy chục tuổi đầu rồi, sao có thể không có đầu óc đến như vậy? Là bản thân của bà ta như vậy hay chỉ là đang giả vờ?
Không suy nghĩ nhiều, Vu Thức Vy liền đến trước lấy hương, cúc tam cung, sau đó dâng lên một nén hương, liền đi đến trước mặt Chu lão phu nhân nói: “Lão phu nhân đừng quá đau buồn, hôm nay ta nhất định sẽ tra rõ chân tướng sự việc”
Chu lão phu nhân vẫn nhớ đến việc nàng đút cơm cho bà, bi ai gật đầu, hốc màu bỗng đỏ au: “Hy vọng là như vậy”
Lúc này đây Cố thị ở một bên lớn tiếng nói: “Hương cũng đã thắp, lời chia buồn cũng đã nói, vậy thì hãy lập tức rời khỏi Trấn quốc công phủ, nơi đây không hoan nghênh ngươi”
Hàm Yên tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nhịn không được mà nói: “Quốc công phu nhân, công chúa chúng ta thành tâm thành ý đến thắp một nén nhanh cho Chu công tử, ngươi không một tiếng cảm tạ thì thôi đi, lại làm ầm ĩ lên như vậy, thữ hỏi, nếu như việc này quả thật liên quan đến nhị công tử của bọn ta, bọn ta sao có thể bình thản đến đây như vậy chứ?”
Sắc mặt Cố thị bỗng trầm xuống, hất tay Chu tướng quân ra, đến trước mặt Hàm Yên, hung hắng giáng cho nàng ta một bạt tai: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Chỉ là một con tiện tỳ, cũng dám nói chuyện như vậy với bổn phu nhân”
“Chát” Vu Thức Vy cuối cùng cũng không nhịn được, liền trở tay giáng cho Cố thị một bạt tai, đánh nàng, nàng có thể nhịn, nhưng nếu đánh người mà nàng xem trọng, tuyệt đối không thể nhịn.
Cố thị kinh hãi mà lấy tay che mặt, không dám tin mình vừa bị Vu Thức Vy đánh, đợi đến khi định thần lại, khuôn mặt điên cuồng vặn vẹo, như điên như cuồng mà nhào về phía Vu Thức Vy. Nhưng không ngờ vừa nhào đến, liền bị ngân châm của Vu Thức Vy châm ngay vào cổ, một cảm giác đau đớn truyền đến, theo đó cả thân thể không còn chút sức lực, xém chút nữa liền ngã xuống đất.
Cố thị kinh hãi nhìn Vu Thức Vy: “Ngươi đã làm gì ta rồi”
Vu Thức Vy lãnh đạm nói: “chẳng quả là một chút dược có thể khiến quốc công phu nhân bình tâm lại”
“Vu Thức Vy, ngươi tốt nhất là lập tức đưa giải dược ra, bằng không oan hồn của Thâm nhi tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi”
“Quốc công phu nhân, ngươi từng câu từng chữ đều định tôi Vu gia bọn ta, việc này, chỉ cần là ngươi có đầu óc một chút, liền biết được rằng Vu gia ta bị hãm hại, muốn khiến cả hai gia tộc kết oán với nhau, trở mặt thành thù, vậy mà ngươi không nhìn ra được, còn cố tình chui vào tròng, ngươi nói, ngươi có đầu óc hay không?”
Tuy rằng người gài bẫy để bọn chúng chui đầu vào lúc đầu là nàng, nhưng hiện tại....
Cố thị bị Vu Thức Vy một trận chỉ trích, tức giận đến mức bốc hỏa: “Vu Thức Vy, ngươi chính là một con tiện nhân hèn hạ vô sỉ, tiện nhân....”
Vu Thức Vy cuối cùng không nhịn được nữa, khẽ quát: “Đủ rồi, Cố thị, ngươi có còn nhớ thê tử của tên đồ phu Thẩm thị? Thân mang thai vẫn vị Chu Đình Thâm cưỡng bức, không những phải sinh non, mà còn vì mất máu quá nhiều mà chết. Sau đó, ngươi không những không trách cứ Chu Đình Thâm, ngược lại còn bao che cho hắn, đưa cho Thẩm thị một món tiền xem như bịt miệng, ngươi có biết Chu Đình Thâm chết như thế nào không? Chính là bị Thẩm thị hạ độc mà chết, nhị ca của ta mới là kẻ oan uổng nhất.”
Từng chữ nàng thốt ra vô cùng rõ ràng, thanh âm vang dội, khiến tất cả mọi người đều vô cùng chấn động, Cố thị mở to hai mắt, kinh hãi mà lui về sau vài bước, bộ dạng “Sao ngươi có thể biết được việc này???”
Vu Thức Vy tiến lên hai bước, giọng nói hùng hồ: “Cố thị, ngươi cũng biết Thẩm thị cùng thê tử vô cùng yêu thương nhau, chỉ còn vài tháng nữa, bọn họ đều trở thành vi phu vi mẫu, vậy mà lại bị Chu Đình Thâm một tay phá hủy hết tất cả, sát tử chi thù, sát thê chi hận, ngươi cho rằng vài nghìn lượng của nhà ngươi liền có thể san bằng tất cả sao? Ngươi dung túng cho hài tử của mình cưỡng bức dân nữ, tội của ngươi là gì? Nếu như nhất định phải tìm ra nguyên nhân cái chết của Chu Đình Thâm, hung thủ lớn nhất chính là ngươi, chính là sự dung túng của ngươi mà đem hắn đến địa ngục, là sự yêu thương mù quáng của ngươi giết chết hắn, ngươi mới là kẻ tội đáng muôn chết”
Cái gì?
Cố thị thân thể lảo đảo, giống như bỗng chốc mất đi sinh khí, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, đáy mắt trống rỗng vô hồn, bởi vì Thẩm thị thê tử mà Vu Thức Vy vừa nhắc đến, bà ta biết, hơn nữa còn chính một tay bà ta đã che đậy việc này.....
(1) Mẹ hiền thì hại chết con