Chu quý phi che mặt, vùi đầu gào khóc thảm thiết, khóc vì đau đớn tột cùng, bà thế nào cũng không nghĩ rằng, hai đứa bé mà năm đó bà muốn dìm chết hôm nay vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt bà, sau khi sự việc năm đó qua đi, bà hối hận vô cùng, ngày nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy hai đứa trẻ từ trong hồ leo lên tìm bà đòi mạng, cho tới tận bây giờ, cơn ác mộng vẫn giống như ma quỷ vẫn bám lấy bà, khiến bà ngày ngày sống trong hối hận.
Cơ thị….Cơ thị tại sao lại không nói cho bà biết những đứa con của bà vẫn còn sống, nếu nói cho bà biết, bà nhất định sẽ sớm bù đắp lại tội lỗi mà mình gây ra, nhưng bây giờ….bây giờ nói gì cũng đều đã muộn rồi.
Ngọc San còn được ở trong Bách Lý thế gia, trên còn có bốn vị ca ca, yêu thương cô chiều chuộng cô, còn Vu Thức Vy….
Chu quý phi vừa nghĩ tới Vu Thức Vy bị di nương độc ác kia ngược đãi cho tới lớn, liền thấy đau đớn không thôi, bà tự tát vào mình: “Đều tại ta, tất cả đều là lỗi của ta….”
Hoàng thượng giống như người mất hồn nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Vu Thức Vy, luẩn quẩn một vòng, tới cuối cùng đó vẫn là con gái của hắn, nàng tới cuối cùng vẫn là con gái của hắn…..
Thái hậu một lúc sau cũng ngồi sụp xuống đất, sau tất cả mọi chuyện thay đổi quá nhanh, Thái hậu chỉ cảm thấy bản thân sắp phải đối diện với cái chết, sắp phải rời khỏi cái trần thế này, bà thất tha thất thểu bò tới trước
Vu Thức Vy cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, trước mặt tối sầm lại, chỉ cảm thấy bản thân trước tiên giống như là từ trên thiên đường bỗng nhiên rớt xuống địa ngục, sau đó lại từ địa ngục leo lên thiên đường, cuối cùng lại bị đẩy ngã xuống địa ngục một lần nữa.
Số mệnh dốt cuộc muốn đùa giỡn như nào với nàng?
Nàng lại là đứa con mà người khác không cần, còn muốn dìm chết nữa… ha ha ha….đáng thương mà cũng nực cười quá, thật đáng thương mà cũng thật nực cười…..
Đột nhiên, Vu Thức Vy dứng dậy, lảo đảo đi ra bên ngoài, mặc kệ những người ở phía sau có gọi thế nào, nàng cũng không thưa, chỉ nghe thấy tiếng cười thê lương của nàng truyền tới: “ha ha ha…. ha ha ha….”
Bóng dáng mảnh mai, dẫn dần biến mất trong màn đêm mù mịt
“Vy nhi~” Hàn Giang Nguyệt giữ chặt vết thương, hốt hoảng đuổi theo, tất cả ám vệ binh sĩ cũng đồng loạt rút lui.
Bách Lý Ngọc San cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Chu quý phi vừa mới khôi phục lại thần thái nắm ngay lấy: “Con gái, mẫu phi sớm đã hối hận rồi, là mẫu phi có lỗi với các con…”
Bách Lý Ngọc San vô tình mà hất tay của Chu quý phi: “Ta không có mẫu phi, ta chỉ có một mẫu thân, còn có, câu xin lỗi này, người đi mà nói với tỷ tỷ đi!”.
“Ngọc San, Ngọc San~ ”
Hoàng thượng đạp ngã Phí mama một cái: “ngươi vừa này tại sao lại nói dối?”.
Phí mama nước mắt lã chã rơi: “hoàng thượng, là Thức Vy tiểu thu dặn dò lão nô nhất định không được để lộ sơ hở, cho nên lão nô liền tự ý, thuận theo những lời của Bách Lý phu nhân mà nói….”
Lúc này, không biết ai nói một câu: “Hoàng thượng, phản tặc Thượng Quan Mặc xử lý như nào?”.
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn Thượng Quan Mặc một cái, rồi lại nhìn Chu quý phi hồn bay phách lạc, trong đáy mắt hiện lên ý hận: “Đem Thượng Quan Mặc giam vào đại lao, trừ khi chết cũng không được ra ngoài, Chu quý phi giam vào lãnh cung, trẫm không muốn thấy mặt của quý phi nữa”.
Lời vừa nói xong, không biết ai lại hô to một tiếng: “Hoàng thượng, hoàng thượng, thái tử điện hạ không thấy nữa rồi….”
Thái tử?
Hoàng đế xoay người, đột nhiên trước mặt tối sầm lại, ngã xuống, rơi vào trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, bên tai truyền tới tiếng gọi của mọi người vừa xa vừa gần: “Hoàng thượng ~”.
Bên ngoài, một trận tuyết lớn đột nhiên xuất hiện, cả hoàng cung rơi vào trong màn tuyết trắng mênh mông, trên con đường nhỏ hẹp, một bóng người gầy yếu điên cuồng chạy, cuối cùng chạy tới trước lãnh cung
“két~” một tiếng, cánh cửa lớn đổ nát bị nàng đẩy ra một cái, sau đó đi vào một gian phòng tối tăm.
Trong gian phòng, phía trong góc, để hai chung rượu, trong bóng tối yên lặng giống như chưa từng tồn tại, nhưng sau khi nghe tiếng cửa mở, cái đầu bị kẹt trong đó khẽ động, đồng thời quay đầu lại, nhìn về bóng người loạng choạng từ cửa đi vào.
Vu Thức Vy mặt không cảm xúc ngồi giữa hai chung rượu, giống như đang gặp lại bạn cũ, nhàn nhạt nói: “Hôm nay, cũng chỉ có hai người các ngươi mới là chân thực”.
Vu Vinh Hoa và Thượng Quan Diệp nghe thấy giọng nói này, cả người kinh sợ, cơ thể bị nhét vào trong chung rượu bắt đầu vùng vẫy quyết liệt, Vu Thức Vy, Vu Thức Vy, Vu Thức Vy đáng chết, lại còn mặt mũi tới trước mặt bọn họ…..
Vu Thức Vy cảm thấy sự bất an của bọn họ, chỉ cười một tiếng, giống như đang nói chuyện nhà: “Vu Vinh Hoa, Thượng Quan Diệp, cả đời này ta hận các người, cũng sẽ dùng cả đời này báo thù các người, khiến các người cuối cùng cũng rơi vào kết cục giống như kiếp trước của ta, ta biết trong lòng các người oán ta hận ta đối xử với các người như vậy, nhưng các người cái gì cũng không biết. Chuyện tới ngày hôm nay, ta cũng không cần giấu giếm gì nữa. Ta là một ác quỷ được hồi sinh lại, kiếp này sống là để tìm các người báo thù”.
“Kiếp trước, ta là thứ nữ không được yêu thương chiều chuộng của phủ Thái sư, mà Vu Vinh Hoa ngươi lại là đích nữ có được toàn bộ sủng ái trên người. Đều nói ta sinh vào lễ Vu Lan, là một nữ nhi không may mắn, nhưng lại vào ngày ta mười sáu tuổi tới Pháp Hoa tự thắp hương, được Vu Ưu đại sư phán mệnh, nói ta có số mệnh của bậc mẫu nghi thiên hạ. Sau hôm đó, phụ thân bắt đầu thương ta, thái độ của tất cả mọi người đối với ta cũng đều thay đổi”.
“Mà Bát Hoàng tử, cũng chính là ngươi Thượng Quan Diệp, cũng đối xử với ta cực kỳ tốt, lấy một thứ nữ như ta làm Vương phi. Sau hôn lễ, chúng ta sinh hai người con, một đứa là Huyền Việt, còn một đứa là Lưu Chiêu, Huyền Việt là con trai, còn Lưu Chiêu là con gái, bọn chúng rất hiểu chuyện, cùng rất biết dỗ mẫu thân ta đây vui vẻ. Bảy năm làm phu thê, ta vì ngươi ném đầu lâu tưới máu nóng không tiếc xương máu, giúp người lên ngôi hoàng đế, chớp mắt mộ cái, ngươi liền cưới Vu Vinh Hoa, còn phong cô ta làm Quý phi. Cái này không sao hết, ít nhất ta vẫn còn những đứa con ở bên cạnh ta, nhưng…”
“Thượng Quan Diệp ngươi lại nghe theo những lời của Vu Vinh Hoa, cho rằng Huyền Việt và Lưu Chiêu là con của Giang Nguyệt, ngầm đồng ý để Vu Vinh Hoa giết bọn chúng. Còn ta, bị cắt lưỡi, cạo tóc, chặt tứ chi, bỏng họng, cũng giống như các người bây giờ, bị biến thành một nhân trệ, bị ném vào trong lãnh cung tối tăm, vừa đợi cũng là mười tám năm, ta vốn muốn sống tới ngày tận mắt nhìn các người gặp báo ứng, nhưng không ngờ lại bị ngươi Thượng Quan Diệp hạ chỉ, ban cho chưng hình, chết trong trận hồng tuyết tháng 6….”
“Các người có lẽ vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng nổi cải cảm giác tuyệt vọng khi bị đặt trong lồng chưng từng chút từng chút bị luộc chín, bởi oan khí của ta quá nặng, không thể đầu thai, cho nên mới trùng sinh, ngay cả ông trời cũng không thể giương mắt đứng nhìn, muốn ta tìm các ngươi báo thù, cho nên, bắt đầu từ ngày mùng hai tháng hai năm mười sáu tuổi, số mệnh đã định của tất cả mọi người cũng vì việc ta trùng sinh mà thay đổi, số mệnh đế vương của Thượng Quan Diệp ngươi, số mệnh Hoàng hậu của Vu Vinh Hoa ngươi, đều bị ta một tay hủy hoại hết”.
“Nhiều năm rồi, bí mật lớn nhất trong lòng ta, cuối cùng cũng có thể nói ra rồi, cảm giác này giống như trút được gánh nặng vậy. Từ hôm nay trở đi, giữa ba người chúng ta sẽ không còn dính líu gì nữa. Sau này, trên thế gian. chỉ có một nữ tử tên là Vu Cẩm Nhi, cũng không còn Vu Thức Vy….Thức Vy….Thức Vy…. Thật ra ta rất ghét cái tên này, nó là sự nguyền rủa của Vương thị dành cho ta”.
“Đúng rồi, cuối cùng ta muốn nói một bí mật với các ngươi, thật ta….hai người các ngươi là Huynh muội, Thượng Quan Diệp ngươi là con trai của Đại phu nhân Đường thị, năm đó Đường Thục phi vì muốn giữ sự quan tâm của Hoàng thượng, liền ôm ngươi vào trong cung, còn ngươi Vu Vinh Hoa, là con của di nương Vương thị, Vương thị vì muốn báo thù Đường thị, đem con của mình lén lút tráo đổi, để con mình được hưởng vinh hoa phú quý, còn mình thì đi giày vò con của người khác, các người nói xem loại người này đáng ghét hay không đáng ghét, ta nghĩ, loại người này, sau khi chết đi rồi nhất định vĩnh viễn cũng không được siêu thoát…”.
Nói xong, Vu Thức Vy từ trên mặt đất đứng dậy giống như u linh từ từ rời đi.
Còn Thượng Quan Diệp và Vu Vinh Hoa giống như hai kẻ ngốc, thờ thẩn nhìn bóng Vu Thức Vy rời đi.
Đêm hôm đó, Thượng Quan Diệp và Vu Thức Vy mơ một giấc mơ giống nhau, mơ thấy kiếp trước mà Vu Thức Vy nói, kiếp trước đủ mọi chuyện, giống như mây khói thoảng qua, một giấc mơ, nhưng cũng không tỉnh lại nữa….
Nửa năm sau
Hoàng cung
Trước ghế rồng, các đại thần quỳ. Mặt hoàng thượng kinh hãi vô cùng, cơ thể gầy gò như cây khô, liên tục ho: “Khụ khụ khụ…. Tìm thấy Thái tử và Triều Dương công chúa chưa?”.
Thái sư Nhạc Lâm ngẩng đầu nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, vẫn không tìm thấy, chỉ là lão thần tối qua nhận được một bức thư, mở ra xem, mới biết là thái tử điện hạ nhờ người mang thư tới, thái tử điện hạ muốn từ ngôi vị thái tử, không muốn quay lại kinh thành nữa”.
Hoàng thượng từ từ mở thư ra xem, xem tới cuối, nước mắt rơi xuống: “dốt cuộc tại sao ngay cả hắn cũng đi? Hắn đi rồi, Giang sơn vạn dặm này của trẫm, nên giao cho ai? Trẫm băng hà rồi, triều Đại Vân phải làm thế nào?”.
Nhạc Lâm gật đầu: “Hoàng thượng, lão thần mấy ngày trước đã tìm thấy tung tích của Triều Dương công chúa”.
Ánh mắt Hoàng thượng sáng lên, giống như trong phút chốc hồi phục toàn bộ sức sống, hỏi: “Công chúa bây giờ đang ở đâu?”.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Công chúa và Mẫn Thân Vương ẩn cư ở Thiên Sơn Thượng thanh cung, theo những gì nghe được, gần đây, công chúa và mẫn thân vương tổ chức lại lễ thành hôn một lần nữa”.