“Tính sổ?”
Ánh mắt Thượng Quan Diệp cứng đờ, lập tức nén lại, âm thầm cắn răng. Giữa hắn và nàng quả thực là cần tính sổ!
Thượng Quan Diệp nhắm chặt mắt, trong lúc mở mắt ra, đã tràn ngập sự lạnh lùng hung ác, sắc bén cực độ giống như bảo kiếm rút khỏi vỏ vậy: “Vu Thức Vy, lần này ta thất bại thảm hại, cũng trong tay ngươi cả!”
Vu Thức Vy không hề áy náy, cũng không có chút chột dạ, thừa nhận nói: “Không sai, lễ vật này, ngươi còn thích không?”
Ánh mắt Thượng Quan Diệp trầm xuống, đáy mắt càng thêm ác độc, cúi đầu lặng lẽ hồi lâu, bỗng nhiên nói rằng: “Vu Thức Vy, tại sao, tại sao lại đối với ta như vậy? Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì?”
Vu Thức Vy trên cao nhìn xuống hắn, khóe miệng cười lạnh băng như tuyết dày, ánh mắt xa xăm, trôi dạt về cái đêm mà hắn phế hậu ở kiếp trước. Tóc tai nàng rối xù, chân trần quỵ xuống trước mặt hắn, ánh mắt giống như hắn bây giờ vậy, lộ ra vẻ đau khổ khó hiểu, khó hiểu nhìn hắn, từng lần từng lần hỏi hắn: “Hoàng thượng, sao người lại đối với thần thiếp như vậy, rốt cuộc thần thiếp đã làm sai điều gì?”
Nàng nhớ ánh mắt của hắn lúc đó rất xa lạ rất xa lạ, bảy năm phu thê, lần đầu nàng nhìn thấy vẻ chán ghét không che giấu từ trong mắt hắn.
Hắn nói: “Vu Thức Vy, từ trước tới nay trẫm chưa từng thích ngươi.”
Hắn nói: “Hai tay ngươi dính đầy máu tươi, vô cùng ác độc, không xứng làm quốc mẫu!”
Hắn nói: “Vu Thức Vy, từ nay về sau, lãnh cung chính là phần mộ của ngươi!”
Đó là lần đầu nàng biết, cái gì là phu thê tôn trọng lẫn nhau, cái gì là phu thê hòa hợp, đều chỉ là giả dối mà thôi. Gỡ mặt nạ xuống, là sự thật đầm đìa máu tươi, quyền lợi, địa vị, phú quý, trong chốc lát tan thành mây khói.
Một nam nhân có thể yêu thương nữ nhân của hắn chừng nào?
Hắn lừa gạt tình cảm của nàng, lợi dụng lòng si mê của nàng, hoài nghi sự thuần khiết của nàng, sát hại nhi tử của nàng. Mỗi một thứ, đều sâu như biển cả, không đội trời chung!
“Đùng” một tiếng, Vu Thức Vy đập tan chung trà bên cạnh, căm hận nhìn Thượng Quan Diệp, đáy mắt lóe lên một tia điên cuồng, tựa như bị vây trong sự căm hận vô biên không cách nào thoát khỏi!
Nàng tức giận chỉ vào Thượng Quan Diệp, căm thù cắn răng nói: “Thượng Quan Diệp, mỗi một lời ngươi nói, ta đều nhớ rõ mồn một. Ngươi gạt ta suốt cả bảy năm, cũng lợi dụng ta suốt bảy năm, lừa gạt và lợi dụng bảy năm trời, mười tám năm địa ngục và thống khổ. Thượng Quan Diệp, cái mạng này của ngươi, mãi mãi không đủ!”
Thượng Quan Diệp bị sự căm hận mãnh liệt trên người Vu Thức Vy khiến cho khiếp sợ, vùng vẫy nói rằng: “Bảy năm cái gì? Mười tám năm gì? Vu Thức Vy, ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy?”
“Nói nhăng nói cuội?” Vu Thức Vy cười lạnh một tiếng, chậm rãi lấy đoản kiếm trên bàn, đáy mắt hiện lên sự khát máu điên cuồng, u ám nói: “Thượng Quan Diệp, ta muốn dùng cây đao này, từng đao từng đao cắt thịt trên người ngươi ném cho chó ăn!”
“Người đâu, dắt chó tới đây!”
“Gâu gâu gâu” Hai con chó săn hung hãn được dắt tới, đầu lưỡi thè ra, nhìn Thượng Quan Diệp chằm chằm.
Trong lòng Thượng Quan Diệp dâng lên sự sợ hãi trước đó chưa từng có. Vu Thức Vy đã nói ắt sẽ làm, nàng thực sự dám vứt hắn cho chó ăn.
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Diệp giằng co mạnh mẽ: “Vu Thức Vy, ngươi không thể làm như vậy, ngươi không thể!”
Đôi môi anh đào của Vu Thức Vy lạnh lùng như quỷ dữ, giọng mỉa mai: “Hoa nhi của ngươi có thể cắm sừng ngươi, sao ta không thể vứt ngươi cho chó ăn?”
Cắm...cắm sừng?
Ánh mắt Thượng Quan Diệp không thông, không vùng vẫy nữa, hồ nghi nhìn đôi mắt yêu dị của Vu Thức Vy: “Là ý gì?”
Vu Thức Vy liếc hắn một cái, nét mặt hiện lên sự đồng tình, rất đồng tình, lại châm biếm: “Thượng Quan Diệp, thực ra ngươi sống cũng rất bi ai. Ngươi có bốn nữ nhân nhưng chỉ có một người vẫn yêu ngươi thật lòng, ngươi lại chặt đứt cánh tay của nàng ấy mà không hề chớp mắt. Ngươi vô tình như vậy, chẳng trách những nữ nhân của ngươi đều phản bội ngươi. Ngươi thất bại thảm hại như bây giờ, nói thật lòng, vẫn phải cảm ơn Thấm Thủy vương phi của ngươi, Hạo Tuyết thị thiếp của ngươi, bọn họ đều là công thần lớn nhất!”
Giống như nhớ ra được gì đó, Vu Thức Vy lại nói thêm: “À, không, Hạo Tuyết vốn không phải tên là Hạo Tuyết, nàng ấy là Thẩm Ly Hạ, là con gái của Thẩm thái phó bị ngươi vu oan giá họa ba năm trước, Thẩm Ly Hạ đấy…”
“Cái gì?” Thượng Quan Diệp chỉ cảm thấy như có sấm sét giữa trời quang, khiến hắn nói không ra lời.
Thì ra… thì ra ngay từ đầu đã là một sự sắp đặt!
Thượng Quan Diệp hắn tự coi mình thông minh, nhưng lại không bằng lòng dạ nữ nhân…
Vu thức Vy nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn, cười nhạt nói: “Hình như ta nói quá xa rồi, nói về chuyện bị cắm sừng à, nếu hôm nay mọi người đều tề tụ ở đây, vậy ta không ngại nói cho ngươi biết, thực ra Hoa nhi của ngươi trước khi được gả cho ngươi sớm đã lén lút cùng Đường Sùng Diễn, cùng hắn sinh một đứa con.”
Cùng hắn sinh một đứa con?
Thượng Quan Diệp lắc đầu không tin.
Vu Thức Vy tiếp tục cười nhạt: “Ngươi đoán không sai, chính là Thượng Quan Châu mà ngươi thương yêu hết lòng. Nuôi dưỡng lâu như vậy nhưng lại là nuôi con của kẻ khác, mùi vị này thế nào?”
Thượng Quan Diệp chỉ cảm thấy đầu mình vang lên ong ong, gầm thét giãy dụa: “Không thể nào, ngươi đang nói dối!”
Vu Thức Vy kìm chặt lấy cằm hắn, buồn cười nhìn hắn: “Ta gạt kẻ sắp chết là ngươi làm gì?”
Thượng Quan Diệp vẫn không thể chấp nhận: “Ta không tin.”
“Ngươi thích tin hay không, dù sao thì Thượng Quan Châu đã bị Thấm Thủy dắt đi, lúc này chắc là đã ra khỏi Đại Vân rồi. Ngươi đánh Thấm Thủy một chưởng lại hại chết con của ngươi và nàng ấy, ngươi có biết nàng ấy hận ngươi nhường nào không? Chứng cớ ngươi chiêu binh mãi mã, còn có hổ phù thiết kỵ tinh binh, đều là muội ấy đưa tới. Vốn dĩ là phải giao cho ta, nhưng lại không ngờ bị Đông Phương Hoàn phát hiện, đánh tráo sổ sách và hổ phù rồi.”
“Nhưng mà như thế thì sao chứ? Chẳng phải cuối cùng hắn cũng phải ngoan ngoãn trả lại cho ta sao?”
Sắc mặt Thượng Quan Diệp đã không còn biểu cảm nữa rồi, mỗi câu mỗi chữ nàng nói, hắn đều không biết.
Hắn không biết Thấm Thủy lại hận hắn như thế. Hắn không biết Thẩm Ly Hạ lại mang trong người huyết hải thâm thù đến bên hắn. Hắn không biết Vu Vinh Hoa lại gian díu với Đường Sùng Diễn, còn sinh một đứa con…
Sao hắn lại ngu xuẩn như vậy?
Sao chuyện gì cũng không biết?
Tại sao chuyện gì Vu Thức Vy cũng đều biết?
Bỗng nhiên, trên mặt Thượng Quan Diệp sắc bén như rắn độc, u ám nói: “Vu Thức Vy, tất cả mọi chuyện đều là mưu kế của ngươi đúng không?”
Vu Thức Vy cười giễu cợt: “Chỉ đáng tiếc, ngươi biết quá muộn rồi!”
Dứt lời, ánh mắt Vu Thức Vy đáng sợ, đoản kiếm trong tay hung ác hạ xuống, đâm vào trong cánh tay Thượng Quan Diệp. Thượng Quan Diệp đau đớn kêu thảm thiết một tiếng: “Á…”
Vu Thức Vy nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, đáy lòng dâng lên niềm khoái cảm khát máu. Không hề lưu tình rạch một đường dài, cắt một miếng thịt rồi ném cho hai con chó săn đang há mồm chờ sẵn.
“Gâu gâu.” Hai con chó săn nhìn thấy đồ ăn, nhanh chóng điên cuồng tranh giành, thoáng chốc đã nuốt vào bụng.
Thượng Quan Diệp trơ mắt nhìn máu thịt của mình bị chó ăn tươi nuốt sống, gầm thét điên loạn: “Vu Thức Vy, ngươi điên rồi, ngươi điên rồi…”
Vu Thức Vy mỉm cười, như ác quỷ bò ra tự địa ngục, âm trầm nói: “Nào chỉ là điên rồi, ta còn biến thái nữa, có muốn thử không?”
“Người đâu, khoét hai lỗ máu trên người hắn, nuôi hai bầy ong kiến trước…”
Nuôi…nuôi ong kiến?
Là ý gì?
Trước mắt Thượng Quan Diệp vẫn chưa hiểu ra: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là đày đọa ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết! Ngươi đã nghe trùng mộ chi hình chưa? Ngươi là hoàng tử, chắc sẽ biết trong mật thất hoàng thất có một điều liên quan đến Nguyên quý phi của tiên đế. Bà ấy bị làm thành trùng mộ, nuôi được rất nhiều các ổ sâu, hết lần này tới lần khác, sống nhiều năm rồi mới chết. Chắc rằng người bình thường không thể chịu được loại đau khổ này.”
Vốn dĩ cũng muốn biến hắn thành nhân trệ, khiến hắn và Vu Vinh Hoa cùng làm một cặp Nhưng mà nàng phát hiện như thế không thể hết hận. Hắn sẽ không thấy Huyền Việt và Lưu Chiêu không phải là con của hắn sao?
Vậy hắn tự nuôi dưỡng đi, dùng máu và thịt của mình để nuôi lớn…
Chỉ cần nghĩ tới cảnh đó, Vu Thức Vy cảm thấy vui sướng vô tận, ngửa mặt lên trời cười rộ lên, cười đến độ nước mắt chảy ròng: “Hahaha… Huyền Việt, Lưu Chiêu, mẫu thân báo thù cho các con rồi, mẫu thân đã báo thù cho các con, các con có nhìn thấy không? Hahaha… đã báo thù, cuối cùng ta cũng đã báo thù cho các con…”
Cứ cười cứ cười, Vu Thức Vy lảo đảo nghiêng ngả rời khỏi mật thất. Sau đó, trong mật thất vang lên tiếng kêu thảm thiết nhất trần gian, thê lương tựa quỷ, vĩnh viễn không tan…
Hoàng cung
Sắc mặt hoàng đế âm trầm nhìn tử sĩ đang quỳ phía dưới, nổi giận nói: “Bảo các ngươi bảo vệ nó, các ngươi lại để mất người, các ngươi làm việc kiểu gì vậy?”