Tiếp đến chỉ thấy được cuối đường lớn có chiếc xe ngựa sáng loáng chạy đến, hai bên là ngự lâm quân mặc huyền giáp được huấn luyện nghiêm chỉnh bảo hộ ở bên.
Đế hậu sau khi loan giá, là xe ngựa của hoàng tử công chúa, xa xa nhìn, đội ngũ thật dài, vẫn kéo không thấy tận cùng, chỉ là phô trương xa hoa thế này, người thường không thể bì kịp.
Văn đế xuống ngựa trước, một thân long bào Cửu Long màu vàng, đầu đội miện quan, trước sau mười hai chuỗi ngọc trước trán sau đầu leng keng rung động, khí độ bất phàm, không nói mà uy, phong phạm một vị thiên tử.
Hoàng hậu nương nương đồng dạng một thân phượng bào màu vàng dài tới đất, làn váy thật dài thêu long phượng hí châu đồ án màu đỏ, màu đỏ thẫm với màu vàng hợp nhau lại càng đẹp thêm, trên đầu mũ phượng vàng ròng khảm đông châu lục vĩ thật cao trên đỉnh đầu, phần đuôi của hai cái đuôi phượn nối với tua dài, vẫn rũ xuống đầu vai, cao quý đoan trang.
Hoàng đế vươn tay, đứng vững nắm lấy tay hoàng hậu mới bước đến, cùng nhau tiếp nhận vái lạy của thần dân.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, bái kiến chư vị hoàng tử công chủ."
Hoàng đế giơ tay lên, thanh âm hồn hậu, khí uẩn sơn hà, "Chư vị bình thân."
"Tạ ơn hoàng thượng."
Vu Thức Vy theo gia quyến đại thần cùng nhau đứng dậy, nhưng trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, vô tình đúng lúc chạm phải một ánh mắt lướt qua, lập tức mâu sắc hung hăng biến đổi, bàn tày ẩn dưới ống tay áo phút chốc siết chặt nhau, mười móng tay đâm vào lòng bàn tay, một mảnh huyết nhục không rõ.
Là hắn!
Thượng, Quan, Diệp!
Lang tâm cẩu phế tên cặn bã!
Tên súc sinh giết nữ nhân!
Hắn ăn mặc một thân mãng bào huyền sắc đoàn long ám văn, tử kim quan buộc tóc, dáng người cao ngất, nhân tài kiệt xuất trong chư vị hoàng tử, khuôn mặt tuấn tú đao tước phủ khắc cộng thêm một đôi mắt đan phượng, thập phần tuấn mỹ. Nhưng mà loại tuấn mỹ này lại lộ ra một loại khí âm tà, khiến cả người hắn thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhất là cặp mắt thỉnh thoảng lộ ra tia sáng kinh đoạt, làm cho người khác nhịn không được trong lòng rùng mình một trận.
A... Nàng ban đầu là mắt mù thế nào, mới có thể thích một nam nhân nhẫn tâm vô tình như vậy? Lại yêu sau đậm như thế, không hối hận như thế, không để lại chút gì hy sinh tất cả như thế.
Thượng Quan Diệp, Vu Vinh Hoa, các ngươi phải sống, hảo hảo mà sống, nếm trải tất cả thống khổ mà kiếp trước ta đã trải, như vậy, ta mới có thể cho phép các ngươi chết...
Có lẽ là hận ý trong mắt của Vu Thức Vy quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến mức như khói lửa đột nhiên nổ tung trong bóng tối, lấp lánh thêu đốt người, khó có thể bỏ qua, làm đối phương thoáng kinh ngạc một chút.
Thượng Quan Diệp cách đoàn người, có chút khó hiểu liếc nhìn Vu Thức Vy, vì sao ánh mắt nữ tử này nhìn hắn lại như vậy... như...
Hắn tựa hồ xem không hiểu lắm tâm trạng trong mắt nàng,lại nhìn lần nữa, nàng kia đã cúi đầu xuống, chỉ thấy mái tóc đều đều của nàng. Đôi mắt Thượng Quan Diệp hiện lên một tia buồn cười, có lẽ là tự mình nhìn lầm rồi, liền ngẩng đầu mà bước, đi về phía trước.
Vu Thức Vy thẳng đến hắn đi xa, mới ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm phía sau lưng của hắn, hận không thể trừng ra vài cái lỗ thủng.
Theo một tiếng chuông vang, nghi thức cầu phúc bắt đầu rồi, Quang Lộc Huân ở trước đàn tế chủ trì buổi đại cầu phúc này, đầu tiên là Đế hậu dâng hương, sau đó là các vị hoàng tử công chủ, cuối cùng mới là các đại thần và qia quyến.
Tình cảnh quen thuộc, khiến đôi mắt lạnh lẽo của Vu Thức Vy trở nên mê ly, nghĩ tới những chuyện xa xôi kiếp trước, ngơ ngẩn xuất thần. Cũng không biết trải qua bao lâu, Vu Vinh Nhược bên cạnh nếu nhẹ nhàng khều cánh tay của nàng, nhỏ giọng nói: "Nhị tỷ, đến chúng ta dâng hương rồi."
Vu Thức Vy hoàn toàn hoàn hồn, gật đầu với nàng ta, lúc này mới phát hiện Đế hậu đã dâng hương xong, từ lâu đã mang theo các đại thần hùng hồn náo nhiệt đi ra ngoại thành, chỉ để lại chư vị công chúa và nội phụ, chỉ chờ dâng hương xong, sẽ được ngự lâm quân Hữu thống lĩnh hộ tống đi.
Mà Thượng Quan Diệp cũng lưu lại, tự nguyện xin lệnh bảo hộ chư vị hoàng muội, lý do này vô cùng gượng ép, thậm chí có chút buồn cười.
Nhưng Vu Thức Vy biết hắn là cố ý cho hoàng thượng một trái đạn khói, khiếu hoàng thượng cho là hắn là một kẻ lười biếng, khiến các huynh đệ cho là hắn là A Đấu đỡ không nổi tường, tiếp đến là đối với hắn giảm sự đề phòng, sau này tranh ngôi vị hoàng đế mới có thể một bước thành công.
Hắn năm nay bất quá mới mười lăm, với nàng cùng tuổi, liền đã có lòng dạ , khó trách sau này lại dễ dàng như vậy đem nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Vu Thức Vy hít thở sâu một chút, liền theo Đường thị còn có Vu Vinh Hoa và hai người muội muội cùng đi dâng hương.
Trước đàn tế, Vô Ưu đại sư không biết đến từ lúc nào, một thân áo cà sa màu đỏ, hai tay tạo thành chữ thập, ngồi ở trên bồ đoàn, nhắm hai mắt niệm thầm kinh pháp hoa, bộ dáng phật cốt bồ đề tâm.
Sau khi dâng hương xong, đám người Vu Thức Vy sắp rời khỏi, lại chợt nghe phía sau Vô Ưu đại sư khinh hô một tiếng, "Phu nhân chậm đã" .
Lời tuy là nói với Đường thị, nhưng ánh mắt của hắn vẫn rơi trên người của Vu Thức Vy, giữa mày mắt, thấm nhuộm sắc thái thần bí.
Tâm Vu Thức Vy trầm xuống, dù chưa xoay người, cũng biết hắn nói câu tiếp theo : tướng mạo quý tiểu thư kỳ dị, bần tăng nguyện vì tiểu thư xưng cốt nhóm mệnh, coi như đoán...
Đường thị có chút nghi ngờ xoay người lại, hai tay tạo thành chữ thập, ôn hòa nói: "A di đà phật, chẳng biết đại sư có gì chỉ giáo?"
Vô ưu đại sư từ bi cười cười, sau đó đưa tay chỉ Vu Thức Vy, " Tướng mạo quý tiểu thư..."
"Đại sư ~" thanh âm nhẹ như lông vũ chợt cắt ngang lời nói của Vô Ưu đại sư, Vu Thức Vy xoay người lại, nét mặt lộ vẻ hưng phấn, nhanh chóng tiến tới trước mặt Vô Ưu đại sư, như là một hài tử ngây thơ chưa thấy qua thế sự hỏi: "Đại sư, tiểu nữ tử có một chuyện không giải thích được, mong rằng đại sư vì tiểu nữ tử giải đáp."
"Vu Thức Vy..." Đại phu nhân Đường thị mi tâm hơi nhíu, bộ dáng muốn nói lại thôi, dường như có chút bất mãn Vu Thức Vy đường đột như vậy. Nhưng lúc này Thức Vy căn bản bất chấp tâm tình của bà, ánh mắt nàng tha thiết nhìn Vô Ưu đại sư, dáng vẻ giống như rất mong đợi , "Đại sư có nguyện giải đáp?"
Vô Ưu đại sư rất khiêm tốn gật đầu một cái, trong thanh âm lộ vẻ tang thương: "Quý tiểu thư cứ nói đừng ngại."
Vu Thức vị vái một cái, sóng mắt đảo xoay vòng, cười đùa nói: "Vậy tiểu nữ tử liền vọng ngôn, thường nghe Phật nói, cứu người một mạng còn hơn xây bảy tầng tháp, tiểu nữ tử muốn biết, nếu là hại một mạng người, thì như thế nào? Nếu là chỉ vì một câu nói, một câu tiên đoán, liền khiến một người cho mọi người chỉ trích, cuối cùng bi thảm suốt đời, như vậy người tiên đoán lời này người sẽ xử lý như thế nào?" Lại nói, tất cả bi thảm của nàng, đều bởi vì ... một lời tiên đoán của Vô Ưu đại sư này, nếu không lão tự tự toàn cơ, ngôn từ thần huyễn, nàng sao lại bị Thượng Quan Diệp lợi dụng?
Vu Thức Vy tuy là vừa cười vừa nói, nhưng lại khiến cho Vô Ưu đại sư có một cảm giác quỷ dị không nói lên được, có chút lông mao dựng đứng cả lên.
Vô Ưu đại sư trong lòng thoáng kinh ngạc một chút, sau đó nâng mí mắt lên, đối mặt với đôi mắt đen thẵm như giếng cạn của Vu Thức Vy, chỉ thấy ở bên trong là một chút đen thẵm vô hạn, trong bóng tối tùy ý lan tràn cừu hận ngập trời, thần cản giết thần, phật cản giết phật!
"Ầm ầm ~" một tiếng, Vô Ưu đại sư chỉ cảm thấy đại não một trận nổ vang, như là bị cái gì xuyên qua, thân thể nhẹ nhàng lung lay một chút, tâm tịnh như nước cũng trong phút chốc nổi lên kinh thiên gợn sóng, chẳng lẽ nàng...
Thấy lão đáy mắt khiếp sợ, lại hồi lâu không nói lời nào,Vu Thức Vy suy đoán khả năng lão đã biết cái gì, đôi môi anh đào đỏ bất cần mỉm lên , "Đại sư nếu có thể hiểu mộng thiên cơ, liền thỉnh đại sư vì tiểu nữ tử giải đáp câu hỏi này, tiểu nữ tử sẽ vô cùng cảm kích."
Vô Ưu đại sư hít thở sâu một chút, gương mặt già nua đã trắng bệch, nhìn Vu Thức Vy trong mắt lão chỉ ảnh như ảo, không khỏi mồ hôi đầm đìa, giơ khăn tay lên nhanh chóng lau mồ hôi, vội vã nói một câu, "Bần tăng chợt cảm thấy thân thể không khỏe, e là không cách nào vì quý tiểu thư giải ưu, cáo từ trước."
Dứt lời, lão rời đi như chạy trốn, hình như phía sau có con mãnh thú nước lũ nào đó đuổi theo lão.
Tình huống bất thình lình này khiến tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
"Vô Ưu đại sư sao đột nhiên rời đi thế?"
"Đúng vậy, chuyện gì xảy ra?"
"Thoạt nhìn có vẻ rất vội, như gặp quỷ."
Cuối cùng mọi người đều đặt ánh mắt lên người Vu Thức Vy, rốt cuộc bọn họ đã nói gì? Khiến Vô Ưu đại sư trở nên thất thố như vậy?
Vu Vinh Hoa đối với tình huống này cũng có chút không giải thích được, sau khi với mẫu thân Đường thị liếc mắt nhìn nhau, liền dịu dàng kéo tay của Vu Thức Vy lại, đi tới một bên, rất quan tâm hỏi, "Nhị muội, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vô Ưu đại sư sao đột nhiên..."
Vu Thức Vy biết lúc này không ít người ở đây đềudùng ánh mắt dò xét nhìn nàng, càng là như vậy, trong lòng càng là bình tĩnh không gợn sóng, rất vô tội nói: "Muội cũng không biết, đại sư không phải đã nói lão đột nhiên thân thể không khỏe sao?"