Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44147
Thấm Thủy công chúa bị Thượng Quan Diệp đánh đến nỗi suýt chút nữa là ngất đi, đợi đến khi cảm giác choáng váng không còn, liền đẩy Đàn Hương ra, tức giận nhìn Thượng Quan Diệp hét lớn: “Thượng Quan Diệp, ta cũng bị nhiễm ôn dịch, chẳng lẽ chỉ có mạng của con trai chàng quan trọng thôi sao? Ta cũng sắp chết rồi...”
Vu Vinh Hoa đang cào cấu Thấm Thủy công chúa, “Nhưng ngươi là người lớn, cơ thể dù sao cũng khỏe hơn một đứa trẻ, nó còn nhỏ như vậy, làm sao bây giờ...”
Lúc này, trong nhà đột nhiên truyền đến tiếng khóc nhỏ nhẹ của trẻ sơ sinh, “Oa oa....oa oa...”
Vu Vinh Hoa và Thượng Quan Diệp sắc mặt liền thay đổi, bốn mắt nhìn nhau, bỏ lại Thấm Thủy công chúa chạy vào trong nhà, sau đó Đường Thục phi chay ra, một tay nắm lấy Vu Thức Vy đang đưa thuốc vừa mới phối xong cho Vân La, hét lớn: “Ngươi mau đi xem Châu Nhi, Châu Nhi thổ huyết rồi!”
Khuôn mặt bà ta đã không còn vẻ cao ngạo vừa rồi, có chăng chỉ là nỗi hoảng sợ vô tận.
Vu Thức Vy vung tay bà ta ra, quay đầu nói với Vân La: “Mau lên, Trường Phong, ngươi đi theo cô ta, thuốc nấu xong lập tức đưa qua đây, tranh thủ thời gian càng sớm càng tốt.”
Nói xong, Vu Thức Vy cầm lấy hộp thuốc quay người vội vàng đi vào nhà, đẩy Thượng Quan Diệp và Vu Vinh Hoa đang vây quanh đi ra, sau đó từ tay nhũ mẫu ôm lấy Thượng Quan Châu, dựng đứng cơ thể Thượng Quan Châu, dùng cánh tay để cơ thể của nó hơi nghiêng về phía trước, sau đó từ từ lắc lư!
Đường Thục phi thấy Vu Thức Vy không cứu người, ngược lại còn lắc lư trong tay, gấp đến nỗi muốn tiến lên trước trách mắng nàng, liền bị Vu Vinh Hoa kéo lại, nhẹ nhàng nói, “Di mẫu, xin người đừng làm loạn nữa, không thể lãng phí thêm thời gian nữa đâu.”
Trong lúc Vu Vinh Hoa đang nói, Thượng Quan Châu khóc lóc không ngừng đột nhiên từ từ yên lặng trở lại, không khóc nữa, một đôi mắt đã mấy ngày không mở cuối cùng cũng mở ra, một đôi mắt to thuần khiết hiếu kỳ nhìn ngắm thế giới này, ngây thơ trong sáng, thật khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
Trái tim Vu Vinh Hoa như muốn vỡ vụn, lấy tay che miệng, để bản thân không khóc thành tiếng, “Châu Nhi ~”
Thượng Quan Diệp dùng cánh tay chưa bị phế ôm lấy Vu Vinh Hoa, an ủi cô ta, “Đừng khóc, không phải Châu Nhi đã tỉnh rồi sao?’
Vu Thức Vy lạnh lùng ngước mắt nhìn bọn họ một cái, “Các người quá ngây thơ rồi!”
Nàng chỉ là làm cho Thượng Quan Châu ngừng khóc trước thôi, căn bản còn chưa cứu nó, nhìn thấy máu tươi trên khóe miệng Thượng Quan Châu, lòng Vu Thức Vy trầm xuống, nói với Vu Vinh Hoa, “Lấy bình sứ màu xanh trong hộp thuốc cho ta.”
Vu Vinh Hoa không do dự, lập tức mở hộp thuốc của Vu Thức Vy ra, tìm chiếc bình sứ màu xanh duy nhất ở giữa một đống chai lọ, đi đến trước mặt Vu Thức Vy, ánh mắt khẩn trương nhìn nàng, “Ta nên làm gì đây?”
“Lấy viên thuốc ở bên trong ra, hòa tan vào trong nước cho nó uống!”
Vu Vinh Hoa lập tức cho người lấy một chén nước đến, hòa tan viên thuốc vào nước, sau đó bưng đến trước mặt Vu Thức Vy, Vu Thức Vy bình tĩnh nói: “Đút cho nó từng chút một, nôn ra cứ đút tiếp!”
Chỉ cần nó có thể uống vào một ít thôi, thì có thể tạm thời giảm sự đau đớn, đợi đến khi thuốc được nấu xong!
Hai tay run rẩy của Vu Vinh Hoa đưa thuốc đến trước cái miệng nhỏ của Thượng Quan Châu, đút vào, sau đó rất nhanh lại nôn ra, bởi vì thuốc đắng, Thượng Quan Châu lại khóc lên, Vu Thức Vy lại dỗ dành, lặp lại mấy lần như vậy, Thượng Quan Châu xem như cũng uống được một chút thuốc, Vu Thức Vy giao cho nhũ mẫu, “Đút nó đi!”
Nhũ mẫu vội vàng đưa Thượng Quan Châu vào phòng cách ly, đút cho nó uống, vui mừng hét lớn ở bên trong: “Uống rồi, tiểu thế tử có thể uống được rồi.”
Vu Vinh Hoa và Đường Thục phi vội vàng chạy vào trong, vô cùng vui mừng, “Đúng là uống rồi...”
Thượng Quan Diệp âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Vu Thức Vy, định nói, liền bị Vu Thức Vy cắt ngang nói trước, “Những lời giả dối đó không cần nói nhiều, ta cứu nó là vì bản thân ta.”
“Vì bản thân nàng?” Thượng Quan Diệp nghi hoặc.
Vu Thức Vy cười một nụ cười kỳ lạ sâu cay, nàng đúng thật là vì bản thân mình, nhất định có một ngày nàng sẽ nói cho hắn biết.
“Thuốc sau khi nấu xong để cho nhũ mẫu uống, không quá bảy ngày có thể bình phục.”
Nói xong, Vu Thức Vy đi ra ngoài, ở đây lâu thêm một khắc, nàng cũng cảm thấy ghê tởm.
Sau khi rời khỏi Đoan Vương phủ, Vu Thức Vy lên xe ngựa, nói với Vệ Trường Phong ở bên ngoài: “Ngươi ở lại, mang Đường Thục phi về cho ta!”
“Vâng, tiểu thư.”
Sau khi trở về, Vu Thức Vy viết lại phương thuốc, phái người mang vào cung, đưa đến tay của hoàng đế.
Lúc này, hoàng đế đang ở Đức Chính điện nổi trận lôi đình, “Cần thái y các người để làm gì? Tất cả đều là những tên vô dụng, chỉ là bệnh ôn dịch thôi cũng không chữa được, các người là một lũ vô dụng.”
Tất cả thái y của thái y viện đều quỳ dưới đất, lo sợ cẩn trọng nói: “Thần tội đáng muôn chết ~”
“Các ngươi đúng là đáng chết!”
Lục An vội vàng chạy vào, vẻ mặt mừng rỡ, “Hoàng thượng, hoàng thượng, Tĩnh Văn công chúa dâng lên phương thuốc, Tĩnh Văn công chúa dâng lên phương thuốc rồi...
Tất cả thái y đều kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Lục An dâng phương thuốc vào tay của hoàng đế, hoàng đế chỉ nhìn sơ qua một cái, “Trẫm không hiểu y thuật, đưa cho viện thủ xem đi.”
Viện thủ thái y viện Lưu thái y nhận lấy phương thuốc, nhìn qua nhìn lại, ngẫm nghĩ một hồi, mắt sáng rực lên, “Phương thuốc này nhất định có công hiệu, tại sao lão phu lại không nghĩ tới chứ.”
“Còn không mau lui xuống, mang hết tất cả thuốc cần dùng đi cứu chữa bách tính đang nhiễm ôn dịch.”
“Báo ~ Hoàng thượng, thái tử dâng tấu, đã mua hết số thuốc mà Tĩnh Văn công chúa viết ra rồi, bây giờ đang ở trong thành lấy danh nghĩa của hoàng thượng để phát thuốc, người dân bách tính đang hô to hoàng thượng vạn tuế...”
Hoàng thượng vừa nghe, vẻ mặt mừng rỡ, “Nhanh, phái thêm người cùng thái tử phát thuốc, thái y các người mau đi xem thử đi.”
“Vâng!”
Chớp mắt đã là ban đêm, đêm lạnh như nước, ánh trăng chưa tỏ.
Trong mật thất ánh nến mờ mịt, vang lên một thanh âm lạnh lùng, “Tạt nước cho bà ta tỉnh lại!”
Giây tiếp theo, “bộp” một tiếng, một thau nước lạnh được tạt vào đầu Đường Thục phi đang bị treo trên thập tự giá, Đường Thục phi nhanh chóng tỉnh lại, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Đập vào mắt trước hết là các công cụ để tra tấn, sau đó là hai chậu lửa đang được đốt cháy, hai miếng sắt không biết từ lúc nào đã được đặt vào trong chậu lửa, đốt cháy đỏ rực.
“Đường Tử Huân, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Thanh âm như tiếng ngọc vỡ đột nhiên vang lên, ánh mắt Đường Thục phi “soạt” quét qua nơi phát ra âm thanh đó, lo sợ trừng mắt, “Vu Thức Vy ~”
Cơ thể bà ta khẽ động, bây giờ mới phát giác bản thân mình đang bị trói, không kìm được tức giận nói: “Vu Thức Vy, ngươi muốn làm gì?”
Vu Thức Vy mặc một bộ y phục màu đen, giống như ma quỷ trong bóng tối, khuôn mặt vốn dĩ đã trắng nay càng trắng hơn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Đường Thục phi, một tay nắm lấy cằm của bà ta, từ trên cao nói xuống: “Đường Tử Huân, ở đây có một trăm tám mươi công cụ tra tấn, ngươi muốn thử loại nào? Trước thích dùng kim đâm? Thanh kẹp? Lạc hình? Hay là muốn kích thích hơn, chặt chân, nấu trong vạc dầu?”
Đường Thục phi càng nghe càng trừng mắt lên, đợi đến khi nghe đến cái cuối cùng nấu trong vạc dầu, sắc mặt đã trở nên trắng bệt, kích động hét lớn: “Vu Thức Vy, ngươi dám, ta là phi tử trong cung đó, nếu như chết rồi, hoàng thượng sẽ giết ngươi đó!”
Vu Thức Vy không thèm để ý cười nói: “Bọn họ mãi mãi cũng không tìm ra ngươi đâu, trên đời này, sẽ không còn Đường Thục phi nữa...”
“Ý của ngươi là gì?”
Vu Thức Vy lùi về sau mấy bước, ung dung ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng chỉ ám vệ ở phía sau, “Bà ta thích nhất người khác quỳ, vậy thì dùng tẫn hình trước đi, chặt đứt đầu gối của bà ta trước.”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng sự tàn nhẫn vô hạn.
Hai tên ám vệ vẻ mặt không biểu cảm đi đến trước mặt Đường Thục phi, xé toang váy của bà ta, đẻ lộ đùi, Vu Thức Vy nhắc nhở nói: “Cắt chậm thôi, đừng cắt nhanh quá!”
Đường Thục phi hoảng sợ lắc đầu, nhìn ám vệ lấy ra con dao găm, từ từ tiến lại gần đầu gối của bà ta, chống trả kịch liệt nói: “Tiện nhân, các ngươi dừng tay, dừng tay, các ngươi dám, bổn cung là đế phi, các ngươi dám....a......”
Dao găm sắc nhọn, cắt vào trong đầu gối của bà ta, lúc này vang lên âm thanh thảm thiết của Đường Thục phi, thanh âm to và dài, vang vọng cả mật thất.
Sau đó, trong tiếng kêu thảm thiết ai oán của Đường Thục phi ám vệ từ từ cắt xương đầu gối của bà ta ra, cắt xong vứt xuống đất, một vũng máu tươi đầm đìa. Còn đầu gối của Đường Thục Phi, đã trở thành hai hốc máu, máu chảy ra, phun ra ào ào, thảm đến nỗi không dám nhìn.
Đường Thục phi đau đến nỗi suýt chết ngất, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, từng tia máu đỏ xuất hiện trong mắt, như muốn nổ tung, có thể thấy đau đến nhường nào.
Nỗi đau cốt nhục phân li, không phải người thường có thể chịu được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK