Vu Thức Vy ngồi xổm xuống, sờ vào đầu ả, điềm đạm cong môi, “Cô nương tốt, nói sớm … đã không phải chịu tội này.”
Nói xong bèn đưa thuốc giải vào miệng Vu Vinh Mỹ, sau đó quay đầu nhìn hoàng đế, giọng nói thanh lạnh như hoa nở trên khối băng, lạnh mà êm tai, “Hoàng thượng có nghe rõ chưa?”
Vẻ mặt nàng bình thản, không có cảm giác tội lỗi vì hại Vu Vinh Mỹ ra nông nổi này, cũng không có cảm giác đắc ý trước thắng lợi vì đã làm rõ chân tướng, nàng vẫn bình tĩnh điềm đạm! Ngỡ như sự giết chóc tàn bạo khi nãy chỉ là ảo giác của mọi người, thế nhưng họ biết tuyệt đối không phải, nàng ta đã vượt xa nhận thức của họ!
Hoàng đế nén lại vẻ kinh hoảng trong mắt mình, khôi phục lại oai nghiêm, nhìn sang Vu Vinh Mỹ, trầm tiếng nói: “Những gì ban nãy ngươi nói có phải là sự thật?”
Vu Thức Vy cũng nhìn sang Vu Vinh Mỹ, tia sáng đẫm máu lóe qua mắt nàng, dường như đang nói, nếu dám nói một câu dối trá, ắt sẽ khiến ả sống không được chết không xong!
Vu Vinh Mỹ hoảng sợ rùng mình trước nét tàn nhẫn trong đáy mắt của Vu Thức Vy, ả run rẩy trả lời: “Bẩm phụ hoàng, những gì tội phụ nói đều là thật, vương gia tứ chi tàn phế, đã sớm có ý định tự vẫn, nhưng lại không cam tâm chết đi như vậy, bèn gài cạm bẫy này, bảo tội phụ đợi sau khi người chết đi, bắt tì nữ của Vu Thức Vy, để dụ ả tới đây, sau đó tội phụ sẽ đích thân ra tay, tạo ra tình cảnh giả như vương gia bị đâm chết, giá họa cho Vu Thức Vy, vết thương trên đầu tội phụ cũng là tự mình đập, mục đích chính là để Vu Thức Vy không có cơ hội trở mình, nhưng không ngờ … không ngờ ả ta lại tàn nhẫn vô tình đến vậy, tội phụ đã khai ra hết, tội phụ có lỗi với vong linh của vương gia, mong phụ hoàng ban cho cái chết …”
Xung quanh tĩnh lặng.
Mọi người đều không ngờ chân tướng sự việc lại là như vậy, Thượng Quan Lăng đã tự sát …
Một lúc sau, hoàng đế nhắm chặt mắt lại, trong lòng đã tin những gì Vu Vinh Mỹ nói, tính tình của Lăng Nhi, y biết rõ hơn ai, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, bắt nó phải tàn phế, chi bằng cho nó chết đi.
Nói cho cùng, vẫn là Vu Thức Vy đã hại chết nó, nếu không phải ả thiết kế đánh Lăng Nhi thành tàn phế, Lăng Nhi sao có thể tuyệt vọng mà chết? Thế nhưng y lại không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh chuyện này, không thể vạch chuyện này ra với ả, đường đường là hoàng đế của một đất nước, mà ngay cả con trai mình cũng bảo vệ không được, y là hoàng đế gì chứ?
Vu Thức Vy, trẫm nhất định phải giết ngươi! Để trả thù cho Lăng Nhi!
Vu Thức Vy không khiếp sợ mà nhìn thẳng hoàng đế, sao nàng lại không biết là nàng khiêu chiến long uy như vậy, sẽ càng khiến hoàng đế muốn loại trừ nàng hơn chứ, hừ ~ từ lúc nàng quyết định tìm con trai của y để phục thù, nàng đã dự đoán được sớm muộn gì cũng có ngày như vậy, nên nàng đã tích tụ tiền tài, sở hữu binh quyền, bây giờ mới nghĩ tới việc loại trừ nàng, muộn rồi!
Cẩm tú giang sơn, quyền mưu bá nghiệp, ai quy định chỉ có nam nhi mới được nắm giữ? Nữ nhi thì chỉ có nước bị lợi dụng bị trêu đùa sao?
Vu Thức Vy đây phải để họ biết, nữ nhi cũng là nửa phần trời!
Thái hậu không biết chuyện Thượng Quan Lăng tàn phế là do Vu Thức Vy hại, càng không biết được ân oán giữa Vu Thức Vy và Thượng Quan Lăng, chỉ là sau khi nghe thấy lời của Vu Vinh Mỹ, sắc mặt trầm xuống, thắc mắc hỏi: “Nếu Lăng Nhi là vì lý do đó, thì tại sao phải lôi nhị nha đầu chết chung? Chuyện có liên quan gì tới nhị nha đầu?”
Ánh mắt của Vu Thức Vy nhấp nháy, trả lời rằng: “Thái hậu, chắc là do cuộc đua ngựa trước đó, y thua cho thần nữ mười triệu lượng vàng, chuyện này chắc thái hậu cũng biết. Lễ vương điện hạ vốn rất trọng thể diện, cho rằng thua cho thần nữ là một nỗi nhục lớn, bèn muốn lôi thần nữ chết chung, để xóa bỏ đi vết nhơ này. Lần trước trên bữa yến tiệc trăm ngày của tiểu thể tử, trước mặt mọi người, Lễ vương điện hạ đã đòi giết chết thần nữ, chuyện này ai ai đều biết. Nên việc Lễ vương muốn kéo thần nữ chết chung, cũng không có gì kỳ lạ.”
Thái hậu nghe vậy, thở ra một hơi dài, thân người loạng choạng, mắt mờ tịt, ngất xỉu tại chỗ.
Thái tử ở gần nhất, lập tức đỡ lấy thái hậu, rồi bồng người lên, nhìn sang Vu Thức Vy, rồi dẫn thái hậu nhanh chóng rời đi.
Tĩnh vương Thượng Quan Mặc thấy vở kịch đã hạ màn, cũng định rời khỏi, lúc bước ngang qua Vu Thức Vy, khẽ tiếng nói, “Vu Thức Vy, thủ đoạn hay đấy.”
‘Âm’ đến nỗi khiến người khác lường không được, ‘dương’ đến nỗi khiến người khác không thể chống đỡ, thật là muốn thăng thiên rồi!
Vu Thức Vy lạnh lẽo liếc về phía hắn, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi cũng thế thôi!”
Ánh mắt Hoàng đế lóe lên vẻ hung ác, chuyện này đã thành ra vậy rồi, không còn nước nào mà xoay chuyển nữa, y chỉ có thể …
“Tội phụ Vu Vinh Mỹ, mưu hại tỷ tỷ, gây thương tích thi thể phu quân, thiên lý khó dung, tội không thể tha, giờ ngọ ngày mai, xử trảm.”
Trên mặt Vu Vinh Mỹ nở một nụ cười giải thoát, “Tội phụ tạ ân điển của hoàng thượng.”
Hoàng đế than thở một tiếng, sau đó rời đi.
Đức phi vẫn còn ngơ người tại chỗ, vẫn chưa phản ứng trở lại, Lăng Nhi … Lăng Nhi tự sát … sao lại là tự sát ….
Lúc Vu Thức Vy bước ngang qua bà ta, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn sang, kẻ sắp chết, mạng sống không còn bao nhiêu lâu, nàng sẽ không so đo nữa.
“Trường Phong, chúng ta đi.”
Nhiếp chính vương phủ
A Mông báo lại tin nhận được từ ám vệ cho người đang tắm là Thượng Quan Cửu U biết, “Chủ tử, sáng hôm nay, bên Lễ vương phủ xảy ra án mạng, Lễ vương đã chết, hơn nữa còn liên lụy tới Vu Thức Vy, hoàng thượng nổi trận lôi đình, đòi giết Vu Thức Vy!”
Người đang nhắm chặt mắt trong bồn tắm bỗng mở mắt ra, ánh sáng sắt lạnh như gai, “Bây giờ thì sao?”
A Mông tiếp tục nói: “Bây giờ đã ổn rồi, Vu Thức Vy đã chứng minh được bản thân không liên quan tới vụ án, nhưng mà tì nữ của nàng ta lại bị người khác lăng nhục, Vu Thức Vy đã chặt đi tay chân của Vu Vinh Mỹ ngay trước mặt hoàng thượng …”
Nghe xong, Thượng Quan Cửu U nheo mắt lại, người phụ nữ này dám to gan như vậy trước mặt hoàng đế, điên rồi sao? Nàng ta thật sự tưởng rằng lão hoàng đế ăn chay sao? Hay là ….
Bỗng nhiên, Thượng Quan Cửu U lại cười, người phụ nữ này bây giờ có quyền có thế lại có tiền, ngay đến hắn cũng không thèm để trong mắt, hoàng đế là thá gì chứ?
Nàng ta chẳng còn là Vu Thức Vy cẩn trọng đi từng bước như ngày xưa, hiện tại nàng ta đã mọc đủ lông đủ cánh, đã tới lúc thật sự bay lên trời cao rồi~
Thế nhưng …
“Nếu người của hoàng đến ám sát nàng, diệt hết cho ta.”
Tính mạng của Vu Thức Vy, trái tim của Vu Thức Vy, tất cả mọi thứ của Vu Thức Vy, chỉ có hắn Thượng Quan Cửu U mới được chạm tới!
A Mông hơi nhíu mày, “Chủ tử, người đừng quên những lời công chúa đã nói trước khi chết, trên vai người đang gánh vác những gì, người phải phục quốc, sao có thể để một nữ nhi đảo loạn kế hoạch?”
Ánh mắt sắt lạnh của Thượng Quan Cửu U lóe sáng, tỏ vẻ không vui, “Sứ mệnh của bổn vương là gì? Chẳng lẽ cần ngươi ngày nào cũng đến nhắc nhở sao? Yên tâm, Vu Thức Vy sẽ không làm đảo loạn kế hoạch của bổn vương, bổn vương cũng quyết không cho phép ngươi tự tiện quyết định, gây hại đến nàng ta, nếu không …”
Hai từ nếu không của hắn vẫn chưa thốt ra, A Mông đã nghe tới phát rợn trong lòng, thủ đoạn của Thượng Quan Cửu U là gì?
Là ác mộng, ác mộng thật sự! Không phải là cơn ác mộng mà người phàm có thể chịu đựng!
Y không tiếp tục khuyên nhủ nữa, mà đổi chủ đề, “Lúc nãy loan giá của hoàng hậu đã về tới hoàng cung, việc đầu tiên làm chính là đón Vu Vinh Hoa vào trong cung dưỡng bệnh.”
“Hoàng hậu, Vu Vinh Hoa? Mặc kệ bọn họ, ngươi chỉ cần đảm bảo tính mạng của Vu Thức Vy cho ta là được.”
“Tuân chủ tử.”
Sau khi A Mông rời khỏi, Thượng Quan Cửu U trở mình dậy để mặc y phục, nhân lúc trời tối tới phủ thái sư, hình bóng như ma mị tránh được sự cảnh giác của vô số ám vệ, tiến đến căn phòng của Vu Thức Vy.
Nhìn thân hình đang ngồi bên bàn ở khuôn viên, người đang dùng tay ôm lấy đầu ấy, Thượng Quan Cửu U cảm thấy xót lòng, bèn bước qua đó, ngồi bên cạnh nàng.
“Nữ nhân, ngươi đang đợi ta?
Vu Thức Vy lập tức ngước đầu lên, ánh mắt lạnh băng, võ công của hắn thật sự xuất quỷ nhập thần đến vậy sao? Tại sao ám vệ không có phản ứng gì hết?
“Thượng Quan Cửu U, ngươi đến xem trò cười của ta sao? Hay là chúc mừng ta cuối cùng đã trở thành cái gai trong mắt của người trong hoàng gia?”
Thượng Quan Cửu U giơ tay vuốt mái của nàng, cười lạnh nói, “Đều có.”
Vu Thức Vy chán ghét đánh bật tay hắn ra, “Vậy thật là cám ơn.”
Thượng Quan Cửu U thấy nàng lại lộ biểu cảm chán ghét đó, trong lòng lại không vui, “Vu Thức Vy, ngươi không sợ hoàng đế giết ngươi sao?”
“Tại sao phải sợ? Hắn đã muốn giết ta từ lâu rồi không phải sao? Ngươi muốn lợi dụng ta để đi vào cổng hoàng gia, cuối cùng lại tan thành mây khói, bây giờ ta với hoàng gia không đội trời chung, là kẻ địch hàng đầu mà hoàng gia muốn giết, ngươi không thể toại nguyện rồi.”
Thượng Quan Cửu U cười nhạo, “Còn chưa chắc.”
Nói xong lại chuyển đề tài, “Nghe nói hoàng hậu đã quay về, và đón Vu Vinh Hoa vào cung, ả sắp sửa lên như diều gặp gió, còn ngươi mất đi thân phận công chúa, những ngày tháng tiếp theo e là không dễ.”
Vu Thức Vy nhíu mày nhìn hắn một cách bất ngờ, “Tại sao lại nói với ta những chuyện này? Ngươi tưởng ta sẽ nhận lòng tốt của ngươi sao? Đừng quên chúng ta là cùng một loại người, đều là quái vật máu lạnh vô tình, ta sẽ không cảm kích ngươi đâu.”