Lúc Vu Thức Vy nhìn thấy họ thì cũng họ cũng nhận ra Vu Thức Vy. Mắt Thấm Thủy công chúa bỗng sáng lên, nàng ta không để ý đến sự tồn tại của Lưu Hải, chạy nhanh về phía Vu Thức Vy, cười duyên nói: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là Tĩnh Văn công chúa.”
Vu Thức Vy nhếch miệng cười nhẹ, điềm tĩnh, thong thả nói, “Bát vương phi, đã lâu không gặp.”
Thấm Thủy công chúa vốn đang cười nhưng bỗng trầm lặng, tiến đến bên tai Vu Thức Vy, lạnh lùng nói: “Vu Thức Vy, ngươi đừng đắc ý, chuyện chưa đến bước cuối thì vĩnh viễn chưa biết ai thắng ai thua đâu.”
Vu Thức Vy cũng không khách khí mà đáp trả nhưng ngữ khí dịu dàng hơn Thấm Thủy công chúa rất nhiều, “Vương phi nói đúng, chuyện chưa đến bước cuối thì vĩnh viễn chưa biết ai thắng ai thua.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy miệng thì cười như hoa nhưng giữa hai đôi mắt hiện lên sát ý vô hình. Cuộc chiến giữa nữ nhân mới là cuộc chiến khốc liệt nhất.
Trong đáy mắt Vu Thức Vy, nụ cười ấy càng thâm sâu hơn. Trải qua nhiều chuyện như vậy Thấm Thủy công chúa đã thông minh hơn rất nhiều, ít nhất nàng ta đã không hành sự nóng vội nữa, cứ tưởng bạt tai thì có thể làm được gì.
Tuyết di nương Thẩm Ly Hạ đi phía sau lưng Thủy công chúa, ngẩng đầu lên nhìn Vu Thức Vy một cái rồi lại cúi đầu chào, “Tiện thiếp bái kiến công chúa.”
Vu Vinh Hoa cạnh bên cúi thấp đầu, mặt mày tối sầm, đôi tay giấu trong áo run lên bần bật, kiềm chế kích động không xông vào cấu xé Vu Thức Vy thành từng mảnh. Vu Thức Vy, tiện nhân, hại ta làm tiểu thiếp, hại ta mang đại tội bất hiếu, ta nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi!
Thấy Vu Vinh Hoa không hành lễ, Thấm Thủy công chúa nhíu mày, lạnh lùng chế giễu: “Vinh di nương, nhìn thấy Tĩnh Văn công chúa lại không hành lễ, đây là quy tắc mà bổn phi đã dạy ngươi sao?”
Vu Vinh Hoa tái mặt, đầu lại càng cúi thấp hơn, dù không cam tâm nhưng phải phủ phục, lắp bắp nói, “Tiện thiếp bái kiến công chúa.”
“Ha ha……Như vậy mới đúng chứ. Bằng không bổn phi không dám đưa các người đi đâu cả. Người ta còn tưởng bổn phi không răn dạy quy tắc cho các người, để Tĩnh Văn công chúa thấy cười chê.”
Vu Thức Vy nhìn thấy cuộc tranh đấu ngầm giữa hai người, cảm thấy vui sướng, mắt lấp lánh, cười nói: “Bổn công chúa còn có việc, vương phi xin cứ tự nhiên.”
“Này... Đừng đi chứ, bổn vương phi vừa nghĩ đến chuyện mời công chúa đến phủ chơi, công chúa sẽ không làm ta mất mặt chứ?” Thấm Thủy công chúa lùi ra sau một bước cản Vu Thức Vy lại, bên trong khóe mắt không giấu nổi sự toan tính.
Biết rõ trên núi có hổ mà vẫn đi, đây không phải là tính cách của Vu Thức Vy.
“Vương phi, không phải bổn công chúa không nể mặt người, chỉ là thái tử lúc này đã đến bên ngoài cổng thành, nhìn thấy người vào cung, ta thân là hoàng muội phải vào hoàng cung để chúc mừng. Từ thành nam của Đoan vương phủ đến hoàng cung, bận đi bận về cũng phải mất vài canh giờ nên có hơi bất tiện. Lần sau có cơ hội, ta nhất định sẽ đến phủ một chuyến.”
Những lời này vừa hợp tình vừa hợp lý, không có chút sơ hở, Thấm Thủy công chúa nghe qua cũng không thể giận, chỉ là có chút tiếc nuối: “Nếu công chúa đã nói như vậy thì bổn phi cũng không miễn cưỡng. Lần sau có cơ hội ta nhất định sẽ mời công chúa đến phủ chơi. Ngươi nói có đúng không Vinh di nương? Tĩnh Văn công chúa dù gì cũng là muội muội của ngươi, sao gặp nhau mà cứ như người xa lạ vậy, đến cười cũng không có một cái?”
Vu Vinh Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt long lanh, nở nụ cười, khiêm tốn nói: “Vương phi nương nương nói đúng, là lỗi của tiện thiếp.”
Nếu trước đó tận trong đáy lòng, nàng ta vẫn còn nỗi thù hận, không cam tâm thì ngay giây phút này, nàng ta quyết nhịn. Tất cả bây giờ đều không còn quan trọng nữa. Quan trọng nhất nhất là phải chính tay đâm chết Vu Thức Vy, đòi lại tất cả những tủi nhục, những đau khổ này!
Vu Thức Vy bình thản nhìn Vu Vinh Hoa, nhìn thấy sự ẩn nhẫn, nhìn thấy tâm cơ, nhìn thấy sự thâm độc trong đôi mắt ấy...
Rốt cuộc, cái cảm giác điên cuồng quen thuộc ẩn giấu trong cốt cách kia lại trở về. Cái nỗi hận hủy thiên diệt địa, cái cảm giác cuồng sát đó, rốt cuộc cũng đã trở về!
Vu Vinh Hoa, không sai, đây mới đúng là con người thật sự của ngươi! Tuồng hay chỉ mới bắt đầu. Lần này, ta nhất định sẽ cho ngươi vạn kiếp bất phục, sống không bằng chết!
Ta sẽ đứng ở bờ vực địa ngục nhìn ngươi phá kén thành bướm, giãy giụa đau khổ thế nào trong địa ngục, nhìn ngươi nếm trải tất cả nỗi thống khổ của ta đã chịu, từng chút từng chút một, cho đến ngày ngươi bị hủy diệt...
Thu lại ánh mắt hận thù ngút ngàn kia, Vu Thức Vy bước đến trước mặt Vu Vinh Hoa trong sự kinh ngạc của nàng ta. Nàng khẽ nhếch miệng cười nói, “Vinh di nương đã gả làm dâu người ta thì phải nghe lời vương phi. Vương phủ đã không phải là nhà tỉ nên có những chuyện sẽ không như ý mình. Có điều, cũng may vương gia và trưởng tỉ là thanh mai trúc mã, người lại yêu tha thiết trưởng tỉ, nhất định người sẽ không để trưởng tỉ chịu thiệt thòi, muội mói thế có đúng không trưởng tỉ?”
Gì chứ?
Vu Vinh Hoa biến sắc, oán thù liếc Vu Thức Vy, tự nhủ: Ngươi giỏi lắm, Vu Thức Vy, chỉ dăm ba câu đã biến ta thành mục tiêu công kích, ngươi quả nhiên ác độc.
“Công chúa cứ nói đùa. Vương gia sao lại yêu ta tha thiết được chứ? Ngươi vương gia yêu tha thiết đương nhiên là Vương phi rồi.”
Vu Thức Vy nhìn thoáng qua gương mặt khó chịu của Thấm Thủy công chúa, lại nói: “Cũng phải, vương gia nếu không yêu tha thiết công chúa, sao lại cưới người? Trưởng tỉ, vương gia mới quen công chúa một tháng mà đã bằng mười mấy năm tỉ quen vương gia. Đúng là người yêu tha thiết Vương phi hơn.”
Gân xanh trên trán Thấm Thủy công chúa đã bắt đầu hằn lên rõ rệt, nàng ta khẽ quát, “Vu Thức Vy, đủ rồi, cứ cho là ta gả cho Thượng Quan Diệp, ngươi cũng đừng hòng gả cho Mẫn thân vương. Ta sẽ không cho ngươi được như ý đâu.”
Dứt lời, Thấm Thủy công chúa tức giận bỏ đi, Vu Vinh Hoa hung hăng lườm Vu Thức Vy rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.
Thẩm Ly Hạ cũng đưa mắt nhìn Vu Thức Vy, nói nhỏ bên tai: “Yên tâm, tôi sẽ làm cho mâu thuẫn của họ ngày càng gay gắt hơn.”
“Vậy phải nhờ vào cô rồi.”
Sau khi bọn họ bỏ đi, tâm trạng phiền não của Vu Thức Vy cũng đỡ hơn, bất tri bất giác nàng lại đi đến Ngự Bảo Trai. Diệp Hề Tương cũng đã sớm đợi ở Ngự Bảo Trai, nhìn thấy Vu Thức Vy vừa đến, nàng ta gắt giọng: “Muội sao bây giờ mới đến?”
Vu Thức Vy bước vào, trên mặt có chút oán trách, “Diệp tỉ tỉ, tam ca nhà tỉ không phải vẫn chưa có ý trung nhân à? Sao tự nhiên lại xuất hiện ra một ý trung nhân nào vậy? Hại tam muội muội bây giờ khóc đến sưng cả mắt kìa.”
Diệp Hề Tương nghe xong, vừa thẹn lại vừa giận, cười nói: “Ôi trời, đây là hiểu lầm. Tam ca nhà tỉ chưa có ý trung nhân, người có ý trung nhân là nhị ca tỉ. Hôm đó bọn ta đều ra ngoài cả, chỉ còn lại nhị ca và tam ca ở lại. Sau đó nhị ca mới đùa nghịch, mạo nhận là tam ca, trên thực tế, tam ca tỉ với tam muội của muội vừa thấy đã yêu rồi. Y còn muốn ta đến thăm dò ý của tam muội muội nữa.”
Vu Thức Vy nghe xong, thở dài, nói: “Thì ra là vậy, nhị ca tỉ đúng là kỳ lạ, bây giờ không biết Vinh Nhược rốt cuộc thích nhị ca hay tam ca tỉ nữa... ”
Diệp Hề Tương cũng có chút phiền muộn, “Gia gia tỉ sau khi biết chuyện đã phạt nhị ca đến từ đường sám hối. Gia gia còn kêu tỉ đến xin lỗi tam muội của muội.”
Vừa nói Diệp Hề Tương vừa kéo Vu Thức Vy đi ra ngoài, “Thức Vy, mau, tỉ cùng muội về phủ. Tam ca tỉ trước giờ rất kén chọn, nay đã chịu tam muội của muội, thật không dễ dàng. Nhà tỉ trước nay luôn xem trọng chuyện huyết thống dòng dõi nên sẽ không để tam muội của muội thiệt thòi đâu.”
Vu Thức Vy bị kéo đến nỗi nàng phải khổ sở mà nói: “Diệp tỉ tỉ, chuyện này đâu cần gấp gáp đến vậy. Hay là chúng ta ngày mai hẹn hai người họ ra, tự mình giải thích xem thế nào.”
Diệp Hề Tương dừng lại, mặt bỗng sáng lên, vỗ tay một cái, “Cũng phải, hai người họ gặp mặt thì hiểu lầm gì cũng được giải đáp rồi. Đúng, đúng, tỉ quay về nói với tam ca đây. Thức Vy, ngày mai, gặp ở hồ Nguyệt Nha.”
Nói xong, người vội vội vàng vàng lên xe ngựa, nhanh chóng biến mất. Có thể thấy trong lòng nàng ta đã nóng thế nào rồi.
Vu Thức Vy chỉ biết cười, muội muội này đúng là làm người ta phải phí tâm tư mà.
Ở Ngự Bảo Trai một hồi lâu, Vệ Trường Phong xuất hiện, hồi bẩm: “Tiểu thư, thái tử đã về đến hoàng cung, đêm nay hoàng thượng thiết yến, người phải lập tức về ngay.”
“Được, Hàm Yên, chúng ta đi.”
Vu Thức Vy trở về trang điểm kỹ càng rồi ngoan ngoãn lên xe ngựa vào hoàng cung sớm. Nàng không biết rằng lúc này, nàng đang dần dần đến gần một âm mưu động trời. Hơn nữa lần này không biết nàng có thể biến nguy thành an hay không...