Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44298

Bách Lý tiểu thư?

Muốn ở trước mặt mọi người vạch trần nàng?

Bàn tính như ý này đánh không tệ, đáng tiếc không đánh đúng!

Vu Thức Vy che miệng cười yếu ớt nói: "Hoàng hậu nương nương người thoạt nhìn như xuân hoa đang tốt, không nghĩ tới mắt lại có tật, không biết thái y có xem qua chưa? Thần phụ tinh thông y lý, nguyện vì nương nương bắt mạch."

Nghe vậy, sắc mặt Diệp hoàng hậu trong nháy mắt trầm xuống, quát lạnh: "Làm càn, ngươi dám bất kính với bổn cung~ "

Vu Thức Vy hơi khom người, vân đạm phong khinh nói, "Nương nương nói quá lời, thần phụ chẳng qua là quan tâm thân thể của người, sao lại là bất kính vậy? Lời thật thì khó nghe, nếu Hoàng hậu nương nương không thích nghe, vậy thần phụ đành phải nói những lời a dua nịnh hót dễ nghe với nương nương."

Những lời này nghe như quan tâm, nhưng mặt khác lại có một tầng thâm ý khác, ám chỉ Diệp hoàng hậu chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt!

Cố Lan Y nghe ra được, Chu Lâm Nguyệt cũng nghe được ra, ở đây tất cả thiên kim mệnh phụ đều nghe ra được, đa số các nàng ở ẩn trong thâm trạch, thủ đoạn ngôn từ bẩy rập ẩn như thế nào chưa thấy qua, thế nhưng dám như vậy trào phúng ngay mặt hoàng hậu, các nàng lại vẫn là lần đầu tiên thấy, lá gan Vu Thức Vy quá lớn!

Diệp hoàng hậu giận đến sắc mặt tối sầm, vừa muốn nói, lại bị Cố Lan Y đoạt trước, tức giận nói: "Vu Thức Vy, Hoàng hậu nương nương muốn ngươi thổi khúc thì ngươi cứ thổi khúc là được, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"

Còn có ả muội muội kia, một đôi tiện nhân, thực sự là càng nhìn càng thấy ghét!

"Vu, Thức, Vy?"

Vu Thức Vy khẽ đọc mấy chữ này, mắt không chớp nhìn về phía Diệp hoàng hậu, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc, "Hoàng hậu nương nương, xin hỏi quy củ hoàng gia chính là tùy tiện đối với trưởng bối hô to gọi nhỏ sao?"

Hàn Giang Nguyệt cùng thế hệ với hoàng đế, các con của hoàng đế gặp còn phải tôn xưng một tiếng hoàng thúc, thấy nàng cũng phải tôn xưng một tiếng hoàng thẩm, Cố Lan Y dám gọi thẳng tục danh của nàng, dĩ hạ phạm thượng, đã là tội bất kính!

Thường ngày ả không phải là người thích nói quy củ sao? Lại có ngày lấy đá đập chân, thực sự là buồn cười!

Cố Lan Y nghe được Vu Thức Vy bắt lỗi, lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng đổi giọng nịnh nọt nói: "Ai nha, là thiếp đã lỡ lời, nói sai rồi, Vương phi đại nhân có đại lượng, không nên cùng tiểu bối tính toán mới phải."

Đáy mắt Vu Thức Vy ý cười càng thâm thúy hơn, thấy gió bẻ lái, người co được dãn được, tất nhiên không thể khinh thường.

"Nếu biết sai rồi, bản vương phi cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi, nghe nói Vương phi lúc còn là khuê các, múa kiếm rất hay, Hoàng hậu nương nương, vậy mời Vương phi múa một điệu kiếm vũ thì sao?"

Diệp hoàng hậu cười như có như không , "Mẫn thân vương phi đề nghị rất tốt, chuẩn, Như Mộng, đi lấy một thanh kiếm tới, để cho vương phi múa."

Múa kiếm?

Sắc mặt Cố Lan Y trầm xuống, kiếm, tiện cũng. . .

Vu Thức Vy đáng chết cư nhiên mắng nàng tiện, tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân đáng chết!

Dù trong lòng có bao nhiêu không muốn, nhưng ả lại không dám vi phạm ý chỉ hoàng hậu, ả không phải Vu Thức Vy, không có gia thế bối cảnh thần bí hùng hậu để đối nghịch với hoàng gia!

Tiếp nhận kiếm mà Như Mộng đưa tới, Cố Lan Y bất đắc dĩ bắt đầu múa, tất cả mọi người đứng ở một bên xem rất có tư vị , còn nghe được vài tiếng khen, chẳng khác nào xem xiếc khỉ .

Vu Thức Vy nhìn ả thỉnh thoảng đưa tới ánh mắt giết người, đáy mắt xẹt qua trào phúng, muốn coi nàng như khỉ để đùa giỡn, vậy trước tiên nếm thử tư vị làm khỉ đi!

Tới buổi trưa, Diệp hoàng hậu lưu mọi người lại dùng bữa, mà bản thân bà lại chẳng biết rời khỏi Trường Xuân cung lúc nào.

Cho đến khi Vu Thức Vy dưới ánh mắt âm lãnh như tên của Chu Lâm Nguyệt và Cố Lan Y, bình tĩnh mà dùng xong bữa, Như Mộng đi tới bên người Vu Thức Vy, thấp giọng nói: "Mẫn thân vương phi, Hoàng hậu nương nương mời người tới Cẩm Lý trì trong ngự hoa viên một chuyến."

Vu Thức Vy lau lau mép miệng , khẽ mỉm cười , rốt cuộc cũng vô đề chính rồi sao?

Lúc tới Cẩm Lý trì trong ngự hoa viên, Diệp hoàng hậu đang đứng dưới cành liễu ở bên cạnh ao rải thức ăn cá, rất thích ý.

Gió nhẹ thổi tới, sóng biếc nhộn nhạo, nước ao màu lục bích hiện lên ánh sáng ngũ sắc, liễm diễm sinh huy, trong một mảnh ánh sáng, cẩm lý trong ao giống như nước chảy bơi thành đàn về phía Diệp hoàng hậu, tranh giành thức ăn, khung cảnh thật yên tĩnh thơ mộng.

"Nương nương, Mẫn thân vương phi đến rồi." Như Mộng khom người nói.

Diệp hoàng hậu xoay người lại, đưa cho cung nữ bên cạnh mâm thức ăn cá đang cầm, hướng về phía Vu Thức Vy, "Các ngươi đi xuống đi, Bổn cung muốn cùng Mẫn thân vương phi hưởng thụ một chút thú vui cho cá ăn."

Các cung nữ nhanh chóng ly khai, Cẩm Lý trì giờ chỉ còn lại Vu Thức Vy và Diệp hoàng hậu hai người, Vu Thức Vy nhận mâm thức ăn cá từ trong tay cung nữ, thản nhiên nói: "Chẳng biết nương nương tìm thần phụ có chuyện gì?"

Diệp hoàng hậu đầu hơi quay qua, mắt hơi chuyển , buồn bã nói: "Vu Thức Vy, đến trước mặt Bổn cung rồi không cần giả bộ nữa, Bổn cung tìm ngươi vì chuyện gì, trong lòng ngươi so với bất cứ kẻ nào đều rõ ràng!"

Vu Thức Vy nhìn mặt hồ, mâu sắc không động, "Thần phụ không hiểu lời của nương nương, xin nương nương hãy nói rõ một chút!"

Diệp hoàng hậu cười một tiếng , trong ý cười lưu động ra hận ý sâu đậm, "Ngươi sẽ không rõ sao? À. . . Bọn ngươi cùng Bách Lý thế gia gây họa cho thiên hạ, tứ ca của ngươi Cẩm gia vì báo thù cho ngươi, đem giá lương thực nâng lên gấp sáu lần, đây không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn đưa quốc gia vào trong nguy nan sao? Vu Thức Vy, ngươi cũng là con dân Đại Vân, Đại Vân nếu bại, Mẫn thân vương phi cũng sẽ trở thành tù binh của địch quốc, tâm tư của Thượng Quan Cửu U, ta nghĩ ngươi so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng, đến lúc đó, ngươi cũng sẽ trở thành một trong những phi tần trong hậu cung của hắn mà thôi, ngươi cho là ngươi còn có thể lật trời hay sao?"

Vừa nhắc tới Thượng Quan Cửu U, sắc mặt của Vu Thức Vy khó coi giống như là ăn phải con ruồi vậy, lạnh lùng nói: "Ta chỉ nghe nói qua Cẩm gia, vẫn chưa gặp qua, cũng không có giao tình gì, càng đừng nói đến cùng Bách Lý gia gây họa cho thiên hạ."

Diệp hoàng hậu 'Sưu' một tiếng ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên sắc bén không gì sánh được, từng bước một tới gần Vu Thức Vy, ép người nói: "Thật không? Vu Thức Vy ngươi dám thề phía sau chuyện này cùng ngươi không có một chút quan hệ? Sát tinh hại nước hại dân này, ngươi giấu Hoa nhi ở nơi nào? Ngươi đem nó trả lại cho ta!"

Vu Thức Vy bị ép từng bước lui về phía sau, thấy giọng điệu của bà đột chuyển, lại nói đến Vu Vinh Hoa, không khỏi như đinh chém sắt nói: "Không có khả năng!"

Vu Vinh Hoa cho dù chết, nàng cũng không thể trả lại cho bà!

Diệp hoàng hậu thấy nàng vô tình như vậy, không có nửa phần thương lượng, bắt lấy cổ tay của nàng, thanh âm tàn khốc nói: "Ta biết là ngươi, ngươi đem nó trả lại cho ta, trả lại cho ta."

Cổ tay Vu Thức Vy bị nắm đã bắt đầu đau, ngưng mi nói: "Buông tay ra, bà dây dưa cũng không được gì, ta đã nói rồi, ân oán giữa ta và ả là chuyện của hai người, nếu bà muốn bảo hộ bộ tộc Diệp thị, thì lập tức buông tay ra."

Diệp hoàng hậu nắm chặt hơn, dùng sức lay thân thể Vu Thức Vy, thét lên: "Ta mặc kệ, ta muốn nó trở về bên cạnh ta, ta đáp ứng ngươi, sau này không gây sự với ngươi, không phái sát thủ giết ngươi nữa."

Vu Thức Vy một phát đẩy bà ra, nghĩ có chút buồn cười, "Hoàng hậu, bà phái sát thủ giết ta, còn có lý ? Biết bộ tộc Diệp thị vì sao còn có thể bình yên vô sự không? Đó là bởi vì Ninh quốc công hắn từng có ân với ta, chứ không phải ta e ngại Diệp gia bà, có hiểu không?"

Sau khi nghe xong, sắc mặt Diệp hoàng hậu ảm đạm xuống, thì ra là thế, nàng nắm được nhược điểm của bà, lại chậm chạp không động thủ, thì ra là bởi vì chuyện này!

Thế nhưng. . . Thế nhưng. . .

"Vu Thức Vy, Hoa nhi còn sống đúng không?" Bà cảm giác được nó còn sống, còn sống!

Vu Thức Vy chỉnh lại dung nhan một chút, mạn bất kinh tâm nói: "vẫn còn sống."

Chỉ là sống không bằng chết mà sống, giống nàng trước đây người không ra người quỷ không ra quỷ mà sống!

Diệp hoàng hậu cảm thấy trong lời nói của nàng còn có thâm ý khác, tim một lần nữa thắt lại, hoảng sợ nói: "Ngươi đã làm gì nó rồi?"

Dựa vào thủ đoạn độc ác của nàng, Hoa nhi nằm trong tay nàng, tất nhiên sẽ sống không tốt, chỉ cần vừa nghĩ tới Hoa nhi lúc này đang ở trong luyện ngục chịu vô tận thống khổ, tim của bà một lần nữa thắt lại, Hoa nhi, Hoa nhi. . . Vì sao lại phải là ngươi?

Diệp hoàng hậu lau lau nước mắt, bỗng nhiên cắn răng nghiến lợi nói: "Vu Thức Vy, Bổn cung vẫn không hiểu, ngươi tại sao đối với Hoa nhi có hận ý sâu như vậy, muốn cho Hoa nhi mãi bị đày dưới Viêm La mới được sao?"

Vu Thức Vy hít một hơi thật sâu, mặt trở nên không biểu tình, "Mọi chuyện đều có nhân quả, bà không cần phải biết!"

"Nhân quả, lại là nhân quả, Vu Thức Vy, hôm nay nếu ngươi không cho Bổn cung một lý do chính đáng, Bổn cung sẽ kéo ngươi chết chung."

Đang nói, Diệp hoàng hậu lần thứ hai bắt được cổ tay của Vu Thức Vy, bộ dạng muốn nhảy vào Cẩm Lý trì, đồng quy vu tận.

Vu Thức Vy chỉ cảm thấy một trận đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi tin hay không, chân trước bà kéo ta cùng chết, chân sau Diệp gia bà cũng sẽ đi theo, vì một Vu Vinh Hoa, đáng giá sao?"

Đáng giá sao?

Diệp hoàng hậu đột nhiên kích động quát to một tiếng, "Đáng giá, nó đáng giá, Hoa nhi là nữ nhi của ta, là nữ nhi của ta a, ngươi hại ta cùng nó chưa kịp nhận nhau, lại mẹ con chia lìa, trên thế giới tại sao có thể có ngươi tàn nhẫn như ngươi vậy?"

Đáy mắt Vu Thức Vy lộ ra sự trào phúng, "Tàn nhẫn? Người tàn nhẫn là bà! Bà vì giữ vững hậu vị, trộm long tráo phượng, trộm nhi tử của Đường thục phi để biến thành thái tử hôm nay, lại không nghĩ đến Đường thục phi cũng vì vững địa vị, lại lấy nữ nhi đổi thành nhi tử đại phu nhân Đường thị, mà kim chi ngọc diệp của Bà trời xui đất khiến thế nào lại lưu lạc đến phủ thái sư, bà nói, nếu Đường thị tỷ muội dưới suối vàng biết được, có phải sẽ bò dậy tìm bà tính sổ hay không?"

Diệp hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, bịt lỗ tai thống khổ thét to, "Đừng nói nữa, ngươi đừng nói nữa. . ."

Bà cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, thế nhưng mọi việc đã như vậy, bà thì còn có biện pháp gì nữa?

Bà thầm nghĩ sẽ lặng lẽ bù đắp cho Hoa nhi, thế nhưng, ngay cả việc yên lặng bù đắp cũng không làm được!

Nhìn dáng dấp đau khổ của hoàng hậu, đáy lòng Vu Thức Vy thoáng qua một trận vui vẻ.

Nàng đã từng hiếu kỳ vì sao Đường thục phi đối với Vu Vinh Hoa tốt hơn so với Thượng Quan Diệp, hoàng hậu cũng vậy, cho đến ngày ấy, chính tai nàng nghe được từ trong miệng Phí ma ma mới biết chân tướng đằng sau.

Năm đó, Diệp hoàng hậu và Đường thục phi cùng sinh một lúc, Đường thục phi sinh một đứa con trai, Diệp hoàng hậu sinh một cô con gái, vì giữ vững hậu vị, Diệp hoàng hậu mua chuộc được bà đỡ, đem con gái của mình tráo với Đường thục phi, biến con trai của Đường thục phi thành con trai của mình.

Đường thục phi không biết chân tướng cho là mình sinh một nữ nhi, sợ thất sủng, cho nên liền cùng tỷ tỷ Đường thị của mình tráo đổi đứa con trai vừa mới sinh trước đó một ngày, cũng chính là Thượng Quan Diệp và Vu Vinh Hoa.

Thái tử là nhi tử của Đường thục phi, Thượng Quan Diệp là nhi tử của Đường thị và Vu Văn Thanh, mà Vu Vinh Hoa lại là vị công chúa trời xui đất khiến lưu lạc tới phủ thái sư kia, theo thứ tự, chắc là Lục công chúa mới đúng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK