Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44161
Cao bay xa chạy?
Vu Thức Vy mi tâm khẽ động, chăm chú nhìn Hàn Giang Nguyệt, có chút không hiểu sao bỗng nhiên y lại nói ra những lời này? Có phải bởi vì nàng không thể cho y được một cảm giác an toàn?
Vu Thức Vy nắm chặt tay của Hàn Giang Nguyệt, đem hơi ấm trong lòng bàn truyền đến y, ôn nhu thổ lộ: “Đợi đến khi phồn hoa lạc tận, cùng chàng phiêu bạt thiên nhai”
Phiêu bạt.... thiên nhai?
Hàn Giang Nguyệt bỗng nhiên xuất thần, đáy mắt xuất hiện một niềm khát khao vô tận, trong chớp mắt trước mắt y bỗng hiện lên biết bao nhiêu viễn cảnh, phảng phất như trông thấy ở mênh mông thảo nguyên y cùng Vu Thức Vy cưới ngựa dạo chơi, phảng phất như trông thấy y và nàng cùng nhau ngắm hoàng hôn nơi sa mạc bạt ngàn, cuối cùng y như thấy hồng trần nhất mộng, đi đến cuối tận chân trời, y ôm chặt nàng, cùng nàng đi đến cuối đời.
Kỳ thực trong cuộc đời này, y không mưu cầu điều gì lớn lao, chỉ mong có thể cùng nàng bạch đầu giai lão mà thôi.
Hồi lâu, Hàn Giang Nguyệt “Ân” một tiếng, kiên định nói: “ được, đợi phồn hoa lạc tận, dữ tử thành thuyết, tuy sinh bất đồng khâm, đãn cầu tử đồng huyệt”(1)
“Kiếp này, Thề không phụ quân tương tư ý”
Lúc này đây, tại Đức Chính điện trong hoàng cung, Hoàng đế nổi trận lôi đình, đem tấu chương trên bàn một tay gạt xuống đất, thịnh nộ mà chỉ vào đám hài tử của mình đang quỳ ở trước mặt, gầm thét: “Các ngươi đúng là bại gia tử, chỉ là trong vòng vài canh giờ, liền thua đi của trẫm năm nghìn vạn lượng, khốn kiếp, đúng là khốn kiếp mà”
Thượng Quan Mạc, Thượng Quan Diệp liền như chó cúp đuôi, vôi vàng dập đầu tạ lỗi: “Phụ hoàng bớt giận, phụ hoàng bớt giận...”
Hoàng đế càng thịnh nộ hơn nữa, chữ chữ thốt ra như đao: “Bớt giận? Là năm nghìn vạn lượng hoàng kim!! Các ngươi còn dám bảo trẫm bớt giận?? Có mà đem toàn bộ cái hoàng cung này ra cũng không đủ, lũ khốn kiếp các ngươi, đúng là muốn tức chết trẫm mà, tức chết trẫm mà, trẫm sao có thể sinh ra đám vô dụng như các ngươi được chứ, đang yên đang lành lại đi đánh cược cái gì kia chứ?”
Nếu là kẻ khác thì thôi đi, hết lần này đến lần khác lại là Vu Thức Vy, ngay cả Hoàng đế là hắn cũng phải nghìn phòng vạn phòng nàng ta, huống chi là lũ tiểu tử này, đúng là càng nghĩ càng giận mà!!
Vu Thức Vy đúng là ngày càng làm càn, dám cả gan công khai mà chống đối lại hoàng gia.
Hiện tại toàn kinh thành đều đã biết
Hoàng tử thiên gia đã thua cho nàng ta năm nghìn vạn lượng hoàng kim, nếu như không giao ra, sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của hoàng thất, còn nếu như muốn giao, ít nhất cũng phải có mới giao ra được chứ!! nhiều hoàng kim như vậy, toàn thiên hạ này, cũng chỉ có duy nhất một người mới có thể lấy ra được.
Thượng Quan Lăng nghe Hoàng đế nói như vậy, có chút không phục mà nói: “Phụ hoàng, là ả tiện nhân Vu Thức Vy cố chấp muốn cùng nhi thần đánh cược, nhi thần không còn cách nào khác mới chấp nhận lời của ả, toàn bộ việc này đều do ả tính kế nhi thần”
Thượng Quan Mặc cùng Thượng Quan Diệp khinh thường mà nhìn về phía Thượng Quan Lăng, đúng là loại hèn nhát dám làm không dám nhận, rõ ràng là bọn họ kích động Vu Thức Vy so tài cưỡi ngựa, nếu như không phải, Vu Thức Vy lúc này đây đã không phải là chủ nợ của bọn chúng rồi.
Có câu nói rất hay, người đang làm trời đang nhìn, tự tác nghiệp thì không thể sống, bọn họ là tự tìm đường chết, không liên quan đến người khác. Những lời của Thượng Quan Lăng nếu truyền ra ngoài, lập tức sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, nói người của hoàng gia thua không chịu nhận, còn đổ lên đầu kẻ khác!
Hoàng đế nhìn thấy Thượng Quan Lăng đã làm sai còn chối như vậy, trong lòng càng tức giận hơn nữa, liền tiến lên một bước giáng cho hắn một bạt tai, gầm lên: “Khốn kiếp, trẫm đã nhận được tin từ sớm rồi, là lũ khốn các ngươi kích động Vu Thức Vy cùng các ngươi so tài cưỡi ngựa, mà nàng ta liền ngay tại trận chinh phục được Hãn Huyết bảo mã, khí thế phi phàm, nhanh như vũ bão, liền bỏ xa các ngươi lại, các ngươi nói, có mất mặt hay không chứ? Bộ mặt già của trẫm bị các ngươi hủy hoại cả rồi, các ngươi còn dám ở đây cùng trẫm xảo biện???”
Thụy Vương Thượng Quan Trị từ trước đến nay luôn thích nịnh nọt hoàng thượng, thấy hoàng thượng vừa dứt lời, liền buông lời nịnh hót: “Phụ hoàng khí thế bất phàm, sao lại có thể dùng từ già nua lại hình dung người kia chứ, Phụ hoàng không già một chút nào, một chút cũng không già, vô cùng anh tuấn hiên ngang”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay mặt đi, bộ dạng “Ta và nươi không phải là huynh đệ ruột thịt”, đúng là ngu dốt, lúc này đây hắn ta không thể câm mồm được à, muốn nịnh hót thì cũng phải lựa đúng thời cờ, đúng là đồ đần mà, chuẩn bị chết đi!!
Quả đúng là vậy, Hoàng đế càng nổi giận hơn nữa, sải bước đi đến trước mặt của Thượng Quan Trị, hung hăng giáng cho hắn một bạt tai, một bộ dạng hận sắt không thành thép mà nói: “Nghiệp súc, trẫm đúng là xui xẻo, mới có thể sinh ra lũ nghiệp súc các ngươi, người đâu, lôi Thụy vương xuống, đánh hai mươi đại bản”
Thị vệ bên ngoài rất nhanh liền đi vào, lập tức lôi Thụy Vương Thượng Quan Trị xuống, hắn liên tục dẫy dụa cầu xin tha mạng: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai, rồi đừng đánh nữa, nhi thần biết sai rồi, phụ hoàng .... aaaa”
Hoàng thượng nghe bên ngoài truyền vào tiếng la hét của Thượng Quan Trị, cảm thấy đầu đau vô cùng, hai tay xoa thái dương mà nói: “Các ngươi nói, bây giờ phải làm như thế nào?”
Thương Quan Lăng đứng lên, phẫn nộ nói: “Phụ hoàng, việc này không bằng giao cho nhi thần giải quyết, trắc phi của nhi thần Vu Vinh Mỹ là muội muội của Vu Thức Vy, có nàng ta trong tay, tin chắc rằng Vu Thức Vy cũng không dám đòi món nợ này”
Thượng Quan Diệp nhịn không được mà cắt đứt lời của hắn, nghiêm nghị nói: “Ngũ ca, biện pháp mà ngươi hoàn toàn không dùng được, Vu Thức Vy căn bản hoàn toàn không quan tâm đến trắc phi của ngươi, sao có thể vì nàng ta mà bỏ đi món nợ của chúng ta được chứ?”
Thượng Quan Mặc cũng trầm ngâm nói: “Bát đệ nói chí phải, việc này bên ngoài đã đồn ầm lên rồi, chúng ta không thể không trả món nợ này được, thân là người của hoàng gia, việc đầu tiên chính là phải bảo vệ tôn nghiêm của hoàng gia, tiền tài mất đi không quan trọng, cái quan trọng là không thể mất đi mặt mũi của hoàng gia được”
Nghe những lời Thượng Quan Mặc thốt ra, đáy mắt của hoàng đế thoáng qua một tia an ủi, mấy tháng lao ngục chi tai, không ngờ rằng lại khiến Thượng Quan Mặc trưởng thành, biết nên cân nhắc được mất như thế nào.
“Lão tam nói không sai chút nào, có thể mất đi tiền tài, nhưng tôn nghiêm của hoàng gia tuyệt đối không được mất, các ngươi lui xuống đi, nếu như Vu Thức Vy muốn tính món nợ này, nàng ta muốn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, nếu như không có, ghi phiếu nợ cho nàng ta, trẫm sẽ nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này”
“Nhi thần cáo lui” Thương Quan Mặc dẫn đầu rời đi
Lục Hoàng tử Thượng Quan Phi cũng theo đó mà rời đi.
“Phụ hoàng....” Thượng Quan Lăng vẫn còn muốn nói gì đó, những đã bị Thượng Quan Diệp ngăn lại, nói: “Phụ hoàng, nhi thần quay về tiếp tục suy nghĩ biện pháp, nhi thần cáo lui”
Nói xong liền kéo Thượng Quan Lăng nhanh chóng rời khỏi Đức Chính Điện
Hoàng đế nhìn theo bóng lưng của Thượng Quan Diệp, liền nghĩ đến Đường Thục phi bởi vì ôn dịch mà xuất cung, sau này cũng không quay trở về, lòng bỗng trùng xuống, nhìn về phía Lục An đứng cách đó không xa, tức giận nói: “Vẫn chưa tìm thấy Đường thục phi sao?”
Lục An thân hình run rẫy mà nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, vẫn chưa tìm được, chỉ có người nhìn thấy Đường thục phi bị một nam tử hắc y nhân mang đi, hơn nữa là hướng vào trong thành, nơi đo trọng thần tề tụ, cuối cùng là đi đến đâu, đến giờ vẫn chưa tra ra được”
Hoàng đế như đang suy nghĩ việc gì: “Đường Thục phi ngày hôm chỉ xảy ra xung đột cùng Vu Thức Vy, trừ đi nàng ta, trẫm quả thật không nghĩ ra được kẻ thứ hai. Bất quá nàng ta nhất định cũng nghĩ đến trẫm sẽ hoài nghi nàng ta, vậy tai sao vẫn còn ra tay? Lẽ nào quả thật nàng ta hoàn toàn không e sợ thế lực của hoàng gia sao?
Lục An nghe xong lời của hoàng thượng, bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, thận trọng nói: “Hoàng thượng, chúng ta có cần....”
Hắn làm một động tác cắt cổ....
Hoàng thượng đưa tay ngăn hắn lại, ngưng trọng nói: “Không được, đã có lần thứ nhất không thể có lần thứ hai, nàng ta nhất định cũng đã đoán ra lần ám sát này là do trẫm phái người đi, cho nên lần này tuyệt đối không thể manh động, đả thảo kinh xà”
Nghe như vậy, Lục An có chút kinh ngạc: “Hoàng thượng, sao nàng ta lại biết được chứ? Người của chúng ta hành động vô cùng cẩn thận”
Hoàng thượng chế giễu nói: “Lục An, uổng công ngươi cả đời theo trẫm,lại không nhìn được nàng ta âm hiểm xảo huyệt như thế nào, ván cờ giang sơn này, nàng ta đi một bước tính mười bước, mỗi bược đều là cả một đại cuộc, ngay cả trẫm cũng nhìn không thấu, huống hồ là nhà ngươi”
“Hơn nữa xung quanh nàng ta, cao thủ như mây, lại còn có vô số nhóm người bao quanh nàng ta, người của chúng ta hoàn toàn không đến được gần nàng ta”
“Còn vô số nhóm người? Ý của Hoàng thượng là ngoại trừ chúng ta, còn có người nhắm đến Vu Thức Vy?”
Hoàng đế chơi đùa cùng chiếc nhẫn ngọc trên tay, cao thâm khó đoán nói: “Là nhắm vào hay bảo vệ, trước mắt trẫm vẫn còn chưa rõ, trẫm chỉ biết một trong số đó chính là người của Hàn Giang Nguyệt, Hàn Giang Nguyệt cũng không có ý định che dấu, quang minh chính đại mà bảo vệ Vu Thức Vy, ngược lại có vài thế lực không biết tên, bọn chúng trước mắt vẫn án binh bất động, cho nên trẫm vẫn không nhìn rõ động cơ của bọn chúng, cũng chưa biết là địch hay bằng hữu.”
Sự tình đúng là ngày càng phức tạp, hơn nữa Vu Thức Vy ngày càng khiến người khác nhìn không thấu.....
Lại nói sau khi Thượng quan Diệp quay trở về Đoan vương phủ, liền cho gọi Thấm thủy đến, yêu cầu Thấm thủy tập hợp hết tất cả ngân lượng trong phủ, còn có các cửa tiệm vừa mở, xem có thể lấy ra bao nhiêu ngân lưọng.....
Từ lần trước, một trăm năm mươi thương tiệm của hắn bị cướp sạch, lại bị mua lại với giá thấp, hắn từ uy mã vương gia liền biến thành khất cái vương gia, cuộc sống trôi qua quả thật vô cùng bần hàn, lần này lại thiếu người khác một nghìn vạn lượng hoàng kim.....
Trong lúc âu sầu, Thượng Quan Diệp liền bắt đầu mượn rượu giải sầu, bỗng nhiên nhìn thấy một thần ảnh hắc y tiến vào trong phòng, hắn bỗng cảm thấy thân thể bỗng trở nên nóng nực, một nơi nào đó trong cơ thể vô cùng khó chịu, không chút do dự, liền đè lên người hắc y nữ tử đó......
(1) Đợi kết khi phồn hoa kết thúc, cùng nàng viết nên một giai thoại, kiếp này có thể không sinh cùng nơi, nhưng nhất định sẽ chôn cùng mộ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK