“Thái tử ~”
Vu Thức Vy nhanh như chớp điện chạy tới bên cạnh Thái tử, sửng sốt nhìn cánh tay bị chặt đứt rơi xuống bên cạnh người, trong lòng thắt lại, vừa định gọi thái y liền cảm thấy bị đột kích sau lưng, không cần nhìn cũng đoán được là ai.
Ngay lập tức, Vu Thức Vy đột nhiên quay người lại, đem nhuyễn cốt tán hất về phía trước mặt của Thượng Quan Mặc.
Thượng Quan Mặc chỉ cảm thấy mắt hoa lên, cả người mềm nhũn ra, kiếm còn chưa chạm tới người Vu Thức Vy, cả người đã bị ngã xuống.
“Vu Thức Vy, người đã làm gì?”.
Vu Thức Vy đoạt kiếm trong tay hắn, một nhát kiếm đặt lên trên cổ hắn, tức giận nói: “Thượng Quan Mặc, Thái tử dẫu sao cũng là đệ đệ ruột của ngươi, ngươi lại ra tay độc ác như vậy, một kiếm chặt đứt cánh tay của hắn, thật là quá ác độc rồi!
Trên mặt Thượng Quan Mặc không có chút hối hận, thậm chí còn nở một nụ cười lạnh lùng, nói: “Hoàng tộc vốn dĩ là không có tình thân, bá nghiệp đế vương, nào có ai là không dẫm đạp lên thi thể huynh để tỷ muội của mình chứ? Ngay cả phụ hoàng, năm đó cũng phải sát hại ba huynh đệ của mình, mới có thể đăng cơ!”.
Vu Thức Vy liếc mắt nhìn hoàng thượng sắc mặt rất tệ, mỉa mai nói: “Hóa ra là dẫm lên vết xe đổ, hoàng thượng, thần phải giết tên loạn thần tặc tử này, người còn gì muốn nói nữa không?”.
Hoàng thượng nhìn Chu quý phi trên mặt hiện lên vẻ cầu xin, đáy mắt hiện lên sự xin lỗi, sau đó quay đầu đi, thầm nói việc này sẽ không tiếp tục quản nữa.
Chu quý phi lao tới dưới chân của Vu Thức Vy, khóc lóc van xin: “Vu Thức Vy, xin ngươi hãy tha cho hắn, để ta tới chết thay nó, ngươi tha cho nó đi….”
Vu Thức Vy không muốn nhìn những giọt nước mắt khiến người khác cảm thấy chán ghét của bà ta, nói: “Những người hắn làm bị thương còn ít sao? Người xem thi thể của những tướng sĩ ở bên ngoài đi, lẽ ra bọn họ sẽ không cần phải lao vào chỗ chết, nhưng bởi vì suy nghĩ sai lầm của hắn mà phải đền mạng, bọn họ đáng chết lắm sao?”.
Bách Lý Trường Nguyên vội vội vàng vàng đi tới bên cạnh Vu Thức Vy, một tay đặt lên vai nàng, nghiêm túc nói: “Con gái, cho dù hắn có đáng chết, cũng không thể do con ra tay được, để người khác làm đi”.
Vu Thức Vy có chút ngạc nhiên, nói: “Tại sao con không thể ra tay? Con muốn tự tay giết chết hắn”.
Nói xong, kiếm của Vu Thức Vy đưa ra sau, một kiếm hướng vào tim của Thượng Quan Mặc mà đâm xuống.
Nhưng đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, lưỡi kiếm bị bàn tay của Bách Lý Trường Nguyên nắm lại, ngăn không cha nàng giết Thượng Quan Mặc, máu tươi dọc theo kẽ ngón tay từng giọt từng giọt rơi xuống đất, giống như hoa mai đỏ nở trong đêm đông, đỏ tới mức chói mắt.
Vu Thức Vy kinh ngạc đồng tử co lại, trong lòng vô cùng khó hiểu: “Phụ thân, tại sao người lại không cho con giết hắn? tại sao lại nói ai cũng có thể giết hắn, chỉ có con là không được? Dốt cuộc là tại sao?
Đáy mắt của Bách Lý Trường Nguyên hiện lên sự bất lực, từ từ thả tay ra, vứt thanh kiếm xuống dưới chân, giọng điệu như thương lượng: “Con đừng hỏi nữa, chúng ta rời khỏi đây được không?”.
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên, nghi ngờ nhìn Bách Lý Trường Nguyên và Cơ thị, từ khi hai người đó đến, vẫn luôn ngăn cản không cho nàng giết Thượng Quan Mặc, dốt cuộc là vì sao?
Tại sao lại nói ai cũng có thể giết hắn, chỉ có nàng là không được?
Lẽ nào, nàng và Thượng Quan Mặc có liên quan gì sao?
Không được, hôm nay nàng nhất định phải biết!
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy lại nhấc kiếm lên, nhìn chằm chằm Bách Lý Trường Nguyên, hỏi: “Phụ thân, người mau nói cho con biết, dốt cuộc là vì sao?”.
Bách Lý Trường Nguyên trong lòng tràn đầy sự đau khổ, nhìn Chu quý phi ở dưới đất một cái, trầm giọng nói: “Con gái, không có vì sao hết, đây là mệnh lệnh của phụ thân, con không được giết hắn!”.
Mọi người bao gồm cả Hoàng thượng và Chu quý phi, đều không hiểu, Bách Lý Trường Nguyên tại sao muốn ngăn cản Vu Thức Vy giết Thượng Quan Mặc?
Thượng Quan Cửu U ở ngồi ở vị trí danh dự ánh mắt cũng thâm trầm, nhìn Bách Lý Trường Nguyên ánh mắt nghiêm nghị như vậy, trong đầu chợt hiện lên một tia sáng, giống như đang nghĩ gì đó, không thể hiểu nổi nhìn sang Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy không thể chấp nhận mệnh lệnh này của Bách Lý Trường Nguyên, giơ cao thanh kiếm trong tay, tuyệt tình nói: “Phụ thân, xin người thứ lỗi, con hôm nay nhất định phải tự tay giết chết hắn!”.
Một tia sắc bén lóe lên, mũi kiếm như luồng khí, lướt qua trước mắt của Bách Lý Trường Nguyên.
Bách Lý Trường Nguyên nhìn Vu Thức Vy không thể không giết Thượng Quan Mặc, tình thế gấp gáp, không thể tiếp tục do dự, phát ra tiếng hét vang lên tận trời cao: “Đó là ca ca của con….”.
Cái gì?
Mũi kiếm nhọn dừng lại bên ngoài da thịt, sau đó “keng” một tiếng, thanh kiếm rơi xuống đất.
Sắc mặt của Vu Thức Vy trắng bệch, giống như vừa bị sét đánh, ngã xuống đất, khó có thể tin nổi, đây chính là nguyên nhân bọn họ luôn ngăn cản nàng giết Thượng Quan Mặc sao?
Hắn là ca ca của nàng?
Là ý gì?
Cái gì gọi là ca ca của nàng?
Tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn không nói nên lời vì quá kinh ngạc, đồng loạt nhìn Bách Lý Trường Nguyên, đây dốt cuộc là chuyện gì? Nếu tam hoàng tử là ca ca của Vu Thức Vy, vậy Thượng Quan Mặc không phải là người hoàng tộc sao? Lẽ nào là Chu quý phi cho hoàng thượng đội mũ xanh? Hay là nói còn ẩn tình nào khác?
Suy nghĩ của Hoàng thượng cũng giống như những người khác, có chút không tin nhìn về phía Chu quý phi: “Tĩnh Tuyết, chuyện này dốt cuộc là như thế nào?”.
Nước mắt của Chu quý phi ngưng lại, vội vàng đứng lên, đi tới trước mặt của Bách Lý Trường Nguyên, nắm lấy hai vai của Bách Lý Trường Nguyên, từng câu từng chữ hỏi: “Ngài….vừa nói, Mặc nhi là ca ca của Vu Thức Vy?”.
Bách Lý Trường Nguyên thấy sự việc đã không thể nào cứu vãn được nữa, thở dài, nói: “Không sai, Thượng Quan Mặc chính là ca ca của Thức Vy và Ngọc San, hơn nữa hai bào thai sinh đôi của người sinh hạ mười chín năm trước không bị ốm yếu mà chết, mà là do phu nhân của lão phu Cơ thị, thông đồng với nô tỳ của người Lê Hương, cứu bọn chúng một mạng!
Mọi âm thanh chỉ còn lại sự yên tĩnh!
Cả đại điện chỉ vọng lại mỗi giọng nói của Bách Lý Trường Nguyên.
Chu Tĩnh Tuyết cả người run rẩy, ngồi xuống đất, trái tim không ngừng thắt lại, giống như đang thắt cổ vậy.
Bọn họ lại là con gái của bà, khó trách vừa rồi trên điện, lúc nhìn thấy hai người dáng vẻ giống nhau, trái tim của bà đập nhanh vô cùng, khó trách Cơ thị lại né tránh bà, hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy….
Hoàng thượng trong lòng có chút không tin, vội vàng đi tới trước mặt Bách Lý Trường Nguyên, giọng run rẩy nói: “Ngươi nói Mặc nhi là ca ca của hai tỷ muội bọn họ, vậy hai tỷ muội bọn họ ai mới là con gái của trẫm?”.
Bách Lý Trường Nguyên hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Bọn họ là con gái của bệ hạ không sai, bệ hạ, chắc người còn nhớ, hơn hai mươi năm trước, người và Cơ Trọng Thư quan hệ thân thiết như nào, dùng thủ đoạn cướp đoạt tình yêu như nào, cướp đi người trong lòng của Cơ Trọng Thư! Phu nhân của ta Cơ thị chính là muội muội của Cơ Trọng Thư, năm đó là tỷ muội tốt với Chu quý phi. Mười chín năm trước, lúc Chu quý phi mang thai, vô tình nghe được từ chỗ của phu nhân ta việc Cơ Trọng Thư bị bệ hạ giết hại, trong lòng sinh ra thù hận, liền giấu nhẹm việc mình mang thai, tự giam mình trong cung, người ngoài không ai biết”.
Hoàng thượng nhớ lại việc này: “Mười chín năm trước, Tĩnh Tuyết đúng là tự giam mình ở trong cung Phi Loan, không có ra ngoài, cả một năm trời, trẫm cũng không gặp nàng ấy lần nào”.
Bách Lý Trường Nguyên gật đầu, tiếp tục nói: “Trong suốt quá trình mang thai, Chu quý phi đều hận hoàng thượng, dần dần kết lại trong lòng, liền hận sang cốt nhục trong bụng, quý phi còn uống thuốc phá thai, cũng từng nhảy xuống hồ tự vẫn, nhưng hai đứa trẻ đó mạng lớn, đều không bị vì thế mà bị xảy, không biết phải làm sao, dưới sự khuyên nhủ của nô tỳ Lê Hương, Quý phi quyết định sinh hai đứa trẻ này ra”.
“Phu nhân của ta cùng vì vô tình nói ra cái chết của huynh trưởng cho Chu quý phi biết, lòng sinh áy náy, sợ Chu quý phi sẽ làm những việc gì đó quá kích, cả ngày tâm trạng không yên, liền lén lút vào cung đi gặp Chu quý phí, do đó mới phát hiện ra hình vi quá kích và sự căm ghét hai đứa trẻ của quý phi, nên âm thầm bảo vệ chúng”.
“Mãi cho tới một ngày, mùng bảy tháng bảy, Chu quý phi sinh hạ một cặp tỷ muội, nhìn bọn chúng, trong lòng Chu quý phi yêu hận đan xen, nhất thời hồ đồ, liền sai Lê Hương tự tay dìm chết hai đứa trẻ, Lê Hương sống chết không muốn, Chu quý phi liền lấy cái chết ra ép buộc, nói nếu không phải quý phi chết thì sẽ là hai tiểu công chúa chết, Lê Hương không biết làm sao, đành tuân lệnh, đưa hai tỷ muội tới hồ. Cũng đúng lúc này, phu nhân xuất hiện, nói tự mình sẽ nuôi nấng hai đứa trẻ này, xin Lê Hương tha cho chúng một con đường sống. Lê Hương rưng rưng nước mặt liền giao tiểu công chúa vào trong tay của phu nhân ta”.
“Phu nhân mang theo hai đứa bé nhân lúc ban đêm rời khỏi hoàng cung, không ngờ lúc đi qua cung Trường Xuân, kinh động tới ám vệ của Trường Xuân Cung, trong lúc run rẩy làm rơi mất một đứa trẻ, mà phu nhân của ta cũng bị thương nặng, đợi cho tới khi bà ấy dưỡng thương xong, khi trở lại hoàng cung tìm tiểu công chúa, lại phát hiện, cả hoàng cung này không có bất cứ một bé gái mới sinh nào, có cũng chỉ là hoàng tử do Diệp Hoàng hậu và Đường thục quý phi hạ sinh!”.
Cơ thị không biết tỉnh lại lúc nào, nghe thấy Bách Lý Trường Nguyên đã đem toàn bộ chân tướng sự việc năm đó nói ra hết, không ngừng lo lắng nhìn Vu Thức Vy và Bách Lý Ngọc San, nhìn hai tỷ muội bọn họ tâm trạng hoang mang ngồi trên đất, rơi vào trong trạng thái trầm mặc, trong lòng không ngừng thắt lại, Bách Lý Ngọc San nuôi dưỡng bên cạnh bà mười chín năm nay, bà sớm đã coi Ngọc San như là con đẻ của mình, còn Vu Thức Vy, tuy mới nhận cách đây không lâu, nhưng cảm giác mắc nợ nàng trong lòng bà còn sâu hơn cả biển.
Năm đó, nếu không phải bà đánh rơi nàng, hai tỷ muội bọn họ cũng sẽ không xa cách nhau mười chín năm như vậy, nếu bà không làm rơi nàng, đứa trẻ này cũng sẽ không đau khổ như vậy… đều tại bà, đều tại bà không bảo vệ tốt cho nàng…..