Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44233
Thượng Quan Cửu U trợn to mắt, chậm rãi nhìn xuống dưới bụng mình, trường kiếm đâm thẳng vào người hắn, không có chút gì là do dự, cũng không chút lưu tình, dứt khoát mà quyết đoán!
Nàng lại thật sự giết hắn!
Bàn tay bóp chặt Hàn Giang Nguyệt của hắn buông lỏng ra, cơ thể không khỏi lui về sau hai bước, suýt nữa thì ngã xuống, may mà A Mông đứng đằng sau đỡ lấy hắn.
“Chủ tử, thuộc hạ giết nàng!”
Thượng Quan Cửu U dùng tay kéo A Mông lại: “Đứng lại, lùi ra sau!”
Hai mắt hắn đỏ lên, sắc mặt vẫn sát phạt như cũ, nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt lãnh lẽo như sao trên trời, nói nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi có biết ngươi sẽ phải trá giá thế nào cho mũi kiếm này không?”
Vu Thức Vy nhìn chằm chằm vào hắn, sắc mặt băng lãnh khiếp người: “Vậy ngươi có biết ngươi phải trả giá thể nào cho lần này không?”
Bốn mắt chạm vào nhau, hắn và nàng đều nhìn thấy bóng dáng máu lạnh vô tình của mình trong mắt đối phương, đều là cố chấp và ngoan cường như thế!
Cuối cùng, Vu Thức Vy rời mắt trước, tới trước mặt Hàn Giang Nguyệt, nàng cởi dây thừng ra cho hắn, đỡ lấy cơ thể đang muốn đổ xuống của hắn, kinh hô: “Giang Nguyệt…”
Hàn Giang Nguyệt cắn răng, cố nén sự đau đớn mà đứng lên, nở một nụ cười như gió mùa xuân với nàng. Hắn dùng tay lau vết máu trên mặt nàng đi, đau lòng không thôi: “Đồ ngốc, về sau không được liều mạng như vậy…”
Cho dù hắn có mất mạng, cũng không muốn nàng bị thương chút xíu nào!
Đầu ngón tay của Vu Thức Vy run run sờ vào những vết roi cứa da trên người hắn, trái tim như bị xé rách, đau đến nỗi đẫm máu, nàng hít sâu một hơi, cũng nở một nụ cười như gió mùa xuân: “Ừ.”
Về sau nàng sẽ không lại liều mạng như vậy nữa, nàng sẽ yêu quý tính mạng của mình, nắm tay hắn đi khắp thế gian phồn hoa này, nếu thế gian không chứa nổi bọn họ, không sao, địa ngục hoàng tuyền, nàng sẽ không để hắn phải cô đơn nữa!
Kiếp trước, vì nàng, hắn trả giá hết thảy, sống chết không hối, kiếp này, nàng trả lại hắn, sống, chết, có, nhau!
Thượng Quan Cửu U đứng ở đối diện, nhìn vào hai bóng dáng đẫm máu đang áp sát vào nhau kia, cảm thấy hắn chỉ là một người ngoài cuộc, có làm gì cũng không thể dung nhập vào được, trong mắt, trong lòng nàng, căn bản liền không có chút vị trí nào của hắn.
Hắn đã nói sẽ coi nàng là địch, nhưng hắn lại không nỡ ra tay, vậy nên mới ra tay với Hàn Giang Nguyệt.
Nhưng giờ hắn đã hiểu ra rồi, nàng và Hàn Giang Nguyệt là một, sống chết có nhau, không phải hắn muốn là có thể tách ra. Hắn tách, sẽ chỉ khiến tình cảm của họ thêm mặn nồng, sau đó không kiêng kỵ chút nào chà đạp trái tim của hắn ngay trước mặt hắn!
Có lẽ… hắn đã đi nhầm bước đi này rồi!
“Các ngươi đi đi…” Thượng Quan Cửu U bỗng mở miệng nói, giọng nói băng lãnh như những viên đá vỡ vụn, để lại dư âm.
Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt đồng thời nhìn hắn, trong mắt không có cảm kích, không có bất ngờ, bọn họ liếc nhau rồi cùng bước ra ngoài.
Lúc này, thánh chỉ cũng đã hạ xuống, Ninh quốc công đích thân tới tuyên chỉ: “Mẫn quận vương phụng mật chỉ của trẫm về kinh làm việc, bây giờ mọi chuyện đã làm xong, đặc mệnh có thể lập tức về Bắc Cương, khâm thử.”
Vu Thức Vy tiếp chỉ thay Hàn Giang Nguyệt, nhìn sâu vào Ninh quốc công, sau đó hai người vòng qua hắn bước đi.
Lại nhìn vào trong lao, trên bụng Thượng Quan Cửu U cắm một thanh kiếm, hắn đang ngẩn người nhìn theo bóng lưng của Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Ninh quốc công chấn kinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bên ngoài, đám ám vệ và binh mã của Thượng Quan Cửu U đã bị tiêu diệt hết, ám vệ của Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt cũng chết và bị thương nhiều, thi thể nằm đầy đất, máu chảy thành sông.
Lư Nguyệt ôm ngực, vội vã chạy tới trước mặt Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt, hô lên kinh hãi: “Vương gia…”
Hàn Giang Nguyệt cong môi: “Không sao, không chết được, hoàng thượng ra lệnh ta có thể về Bắc Cương, chúng ta đi thôi.”
Vu Thức Vy lấy thuốc trị thương thượng hạng đã chuẩn bị từ trước ra, nhét vào tay Lư Nguyệt, nói nghiêm trọng: “May mà hắn chỉ bị ngoại thương, ngũ tạng lục phủ không sao cả. Các ngươi bôi thuốc này hàng ngày, khi tới Bắc Cương cũng gần khỏi rồi.”
Lư Nguyệt nhận lấy thuốc, chắp tay: “Tạ vương phi.”
Chiếc xe ngựa cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, chắc là do hoàng đế chuẩn bị cho Hàn Giang Nguyệt. Vu Thức Vy đỡ hắn tới trước xe ngựa, không để ý ánh mắt của mọi người, nàng nhón chân lên hôn khẽ hắn, sau một lát thì tách ra rồi nói nghiêm túc: “Đánh tan tác đám người Mạc Bắc nha!”
Hàn Giang Nguyệt dường như nhận được một sức mạnh khổng lồ nào đó vậy, hắn cười kiên định: “Chắc chắn rồi.”
Dứt lời hắn liền lên xe ngựa, Lư Nguyệt lên theo, xe ngựa biến mất trong màn đêm một cách nhanh chóng.
Vu Thức Vy nói với Bạch Khê ở đằng sau mình: “Đi theo ngầm bảo vệ hắn, nếu giữa đường hắn có mệnh hệ gì, mang đầu tới gặp ta!”
“Vâng, vương phi!” Bạch Khê dẫn theo tất cả thủ hạ của mình hoà vào bóng đêm.
Vu Thức Vy ngước nhìn đám ám vệ trước mắt, hỏi người thủ lĩnh: “Ngươi tên là gì?”
“Thuộc hạ Lạc Thanh Phong…”
“Thì ra ngươi là Thiên Sát của tổ chức sát thủ!”
Tổ chức sát thủ của nàng phân ra làm bốn mạch Thiên Địa Huyền Hoàng, mạch của Thiên Sát là những sát thủ cấp cao nhất của tổ chức về mọi mặt, muốn mời bọn họ ra tay, ít nhất phải có một trăm vạn lượng bạc, đây là quy củ mà lúc trước tự nàng đặt ra. Ngay cả Hoàng Sát thấp nhất cũng là một vạn lượng.
Mặc dù thuộc sự sở hữu của nàng, nhưng nàng cũng chưa từng gặp thủ lĩnh của bốn mạch này, hôm nay là lần đầu tiên thấy.
“Lạc Thanh Phong, về sau ngươi liền theo bên cạnh ta đi.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Lúc Thượng Quan Cửu U bước ra, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng của Vu Thức Vy, vẫn quyết tuyệt bá khí như vậy, không có chút ngập ngừng.
Nàng căn bản không quan tâm hắn!
Hắn đưa tay rút thanh kiếm ra rồi vứt xuống đất, để mặc cho máu tươi chảy ra như suối, tạo thành một bông hoa màu máu. Trên mặt Thượng Quan Cửu U không thấy chút nào là đau đớn, như thể không cảm nhận được.
Vu Thức Vy, ngươi sẽ hối hận vì lựa chọn của mình!
Nhưng hắn đã hoàn toàn quên rằng, là chính tay hắn đưa Vu Thức Vy lên giường của thái tử…
Chớp mắt đã qua ba ngày, những vết thương trên người Vu Thức Vy đều đã ăn da non, biên cương cũng có tin tức truyền tới, Hàn Giang Nguyệt đã tới nơi bình an vô sự, vết thương trên người hắn cũng đã ăn da non giống như nàng, chỉ vài ngày nữa là khỏi.
Sau khi huỷ bức thư đi, cả trái tim của Vu Thức Vy rốt cuộc cũng buông ra.
“Thanh Phong, ngươi vào đây, ta có chuyện cho ngươi làm.”
Lạc Thanh Phong bước vào, mặc bộ đồ đen, thần thái tuấn tú, trên mặt không có chút biểu cảm gì: “Tiểu thư cứ sai bảo.”
“Cầm tấm hổ phủ này, cải trang thành A Mông bên cạnh Thượng Quan Cửu U, tới quân doanh của Nam Cương điều năm mươi vạn đại quân đi, cứ nói là ý của hoàng thượng tới trấn thủ ở Tây Cương, sau đó cứ dọc theo Tây Cương tới Phong Thuỷ Lĩnh, đây là bản đồ.”
Phong Thuỷ Lĩnh nằm ở Tây Cương, hoang vu cằn cỗi, bốn mặt là núi, ít có người sinh sống. Một năm trước nàng đã ngầm sai Tần Lượng ở Tây Cương bí mật xây dựng hành cung dưới lòng đất, giờ đúng là lúc nàng lấy năm mươi vạn đại quân đi rồi.
Lạc Thanh Phong nhận lấy bản đồ và tấm mặt nạ trong tay Vu Thức Vy, sau đó giả trang thành A Mông ngay tại chỗ, hắn còn hỏi Vu Thức Vy một câu: “Thuộc hạ có giống không?”
“Được rồi, đi đi, tới Phong Thuỷ Lĩnh tự sẽ có người tiếp ứng, sau đó ngươi trở về báo cáo, nếu có người ngăn cản ngươi, giết gà doạ khỉ là được!”
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
Sau khi Lạc Thanh Phong đi, Vu Thức Vy hít sâu một hơi, đáy mắt là sát khí mãnh liệt, Thượng Quan Cửu U, ta đã nói, sẽ khiến ngươi phải trả giá!
“Tiểu Ninh, đi triệu tập Sát Thủ Môn của Địa Sát tới trông giữ ở cửa đông tây nam bắc của kinh thành, trong hai hôm nay, không cần biết là ám vệ của ai, bắt hết lại cho ta.”
Nàng muốn Thượng Quan Cửu U là người cuối cùng biết chuyện này!
Hai ngày sau, Lạc Thanh Phong nhận được tin, năm mươi vạn đại quân đã tới Phong Thuỷ Lĩnh, đã được sắp xếp ổn thoả!
Mà những sát thủ mà nàng phái trông coi ở các cửa thành cũng bắt được không ít sát thủ, ngăn cản lộ tin tức.
Ngày thứ ba, trên điện Kim Loan, đại lý tự thiếu khanh Lư Minh Đạt bỗng dâng tấu chỉ tội nhiếp chính vương Thượng Quan Cửu U: “Hoàng thượng, thần muốn cáo nhiếp chính vương tự ý điều binh, có ý đồ không lành!”
Một viên đá làm khơi dậy hàng ngàn con sóng!
Văn võ bá quan cả điện bàn tán xôn xao.
Bởi vì bị thương, đã ba ngày nay nhiếp chính vương không vào triều, sao đại lý tự thiếu khanh lại đột nhiên dâng tấu vạch tội hắn?
Ánh mắt sắc nhọn của hoàng đế loé lên, hiện lên một ánh sáng khó đoán, trầm giọng hỏi: “Ái khanh, nói cho rõ ra, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Bẩm hoàng thượng, người bên cạnh nhiếp chính vương là A Mông tự ý điều năm mươi vạn đại quan tới Tây Cương trấn thủ, nhưng trong vòng một đêm, năm mươi vạn đại quân lại biến mất, thực sự khiến người ta phải khủng hoảng!”
“Năm mươi vạn đại quân? Ái khanh nói là thật sao?”
“Hoàng thượng có thể phái người tới Nam Cương để tra xét, năm mươi vạn đại quân không phải là nói đùa, những người còn ở lại đều biết chuyện này.”
Bách quan lại chấn kinh lần nữa, thi nhau nói: “Hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng tra rõ việc này!”
Hoàng đế trầm mặt xuống, đứng lên nói: “Người đâu, tuyên nhiếp chính vương vào cung!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK