Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44123
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U trầm xuống, đột nhiên một tay xách Vu Thức Vy từ hòn đá to lên, đè chặt nàng vào ngọn núi giả ở phía sau, ánh mắt giận dữ nhìn nàng, “Nàng giận sao?”
Vu Thức Vy không né tránh ánh mắt bức người của hắn, lạnh lùng cười nhạo một tiếng, “Vương gia nhìn ở đâu thấy ta giận vậy?’
Vừa dứt lời, Thượng Quan Cửu U đột nhiên bóp lấy cổ của Vu Thức Vy, ánh mắt khói bụi mù mịt, còn lạnh hơn tuyết đang rơi này, “Vu Thức Vy, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà ngươi một chút cũng không để tâm?”
Cho dù nàng có một chút giận dữ, một lời oán hận, hắn cũng sẽ...
Nhưng nàng không quan tâm, thậm chí không có nửa phần tức giận!
Vu Thức Vy đẩy tay của hắn xuống, đẩy hắn ra, ung dung ngồi xuống, ánh mắt như lưu ly không có nửa phần ôn nhu, “Vương gia, ta chỉ là con cờ của ngươi, ngươi hy vọng ta để tâm sao?’
Nghe vậy, Thượng Quan Cửu U sững sờ, bỗng chốc bừng tỉnh, đúng vậy, nàng chỉ là con cờ của hắn, một con cờ, lúc đầu không phải chỉ xem như một con cờ hay sao?
Thần sắc bối rối đó ở trong những hạt tuyết đang tung bay bỗng chốc trở nên lạnh lùng vô tình, Thượng Quan Cửu U lạnh lùng nhìn Vu Thức Vy, trong ánh mắt hiện lên một tia giễu cợt, giống như dáng vẻ không quan tâm lúc mới gặp, xem nhẹ mọi thứ, “Vu Thức Vy, đúng vậy, đây là bước cờ đầu tiên của ta, cũng là món nợ ân tình đầu tiên ta muốn đòi ở ngươi, thái tử, ngươi không muốn gả cũng phải gả.”
Ánh mắt không quan tâm của Vu Thức Vy bỗng trở nên sắc nhọn, trong lúc đứng dậy, từng cây kim đặt trên cửa mạng của Thượng Quan Cửu U, cười một nụ cười tà mị và yêu dị, “Vậy vương gai thử đoán xem ta có làm theo ý của vương gia hay không?”
Một lời nói nhẹ nhàng, sát khí bốn phía, mở ra cuộc chiến tranh không khói thuốc giữa hai người họ, mối quan hệ mơ hồ như địch như bạn của lúc trước chấm dứt tại đây, nàng và hắn rốt cuộc cũng không thể đi chung một con đường, trò chơi nguy hiểm, hoàng đồ bá nghiệp, từ giây phút này chính thức bắt đầu....
Thượng Quan Cửu U nâng cằm của nàng lên, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, “Vậy thì cứ chờ xem.”
Nói xong, buông Vu Thức Vy ra, rời khỏi hoàng cung.
Trong góc tối, Hàn Giang Nguyệt nghe rõ hết những lời hai người nói, vốn dĩ muốn ngăn cản hai người ở cùng nhau, nhưng bây giờ xem ra, không cần nữa, có những chuyện, không đơn giản như vẻ bề ngoài, Vy nhi, bất luận như thế nào, ta mãi mãi đứng về phía nàng, núi đao biển lửa, ta thay nàng gánh lấy....
Vu Thức Vy không hề biết Hàn Giang Nguyệt ở trong góc tối đã nghe hết mọi chuyện, vỗ vỗ mặt, tự cười nhạo một cái, liền trở về Trường Thọ cung.
Sau đó thái hậu cũng dẫn theo bát công chúa trở về, ba người một vòng quanh trên giường, bát công chúa kể những chuyện thú vị kỳ lạ khi trốn ra hoàng cung, khiến thái hậu cười tít mắt, bất giác một đêm trôi qua, khi trời gần sáng Vu Thức Vy cùng bát công chúa chúc tết và thỉnh an cho thái hậu, thái hậu cho mỗi người một bao lì xì, Vu Thức Vy lại cùng bát công chúa chúc tết và thỉnh an cho hoàng thượng và hoàng hậu, đi một vòng, trời đã sáng rõ.
Ánh mặt trời màu vàng rực xuyên qua từng đám mây đen, cảnh tượng vô cùng sinh động, trời u ám hết nửa tháng, cuối cùng cũng chuyển nắng vào ngày đầu tiên của năm mới, từng đám mây như được thiêu đốt, phía đông hình thành một hình phượng hoàng đang bay lượn, tô thêm một màu sắc tốt lành cho một năm mới.
Sau khi trở về phủ thái sư, Vu Thức Vy đến thỉnh an Vu Văn Thanh, vì bây giờ đang là năm mới, nên không cần lên triều. Khi Vu Thức Vy đi đến Quan Cảnh Viên, mấy di nương và nhị ca Vu Nhậm Hy, tam đệ Vu Nhậm Quảng đã tề tụ cùng nhau.
Vu Văn Thanh thấy Vu Thức Vy trở về từ hoàng cung, khuôn mặt cười tươi, “Tiểu Vy a, con về rồi à ”
Vu Thức Vy chậm rãi bước về phía trước, hành lễ, “Vâng phụ thân, hôm nay là mùng một tết, nữ nhi chúc tết phụ thân, chúc phụ thân sĩ đồ vô lượng, thanh vân bất tán.”
Lời này vừa đúng ý của Vu Văn Thanh, thích nghe nhất là những lời này, đích thân bước xuống đỡ Vu Thức Vy dậy, hiền từ nhìn Vu Thức Vy.
Lúc trước tại sao ông ta chưa từng chú ý đến nhị nữ nhi phong hoa tuyệt đại này, không giống ông ta, cũng không giống sinh mẫu của nàng, nhưng lại có phần giống với nhị tử Vu Nhậm Hy, so với đại nữ nhi Vinh Hoa nàng còn kinh diễm hơn vài phần.
Nếu như ông ta nhớ không lầm, năm ngoái cũng vào thời gian này, nàng còn ở hậu viện quét dọn nhà xí, một năm ngắn ngủi, như phượng hoàng tắm trong biển lửa, bay thẳng lên trời xanh, nếu không phải ông ta tận mắt chứng kiến, thật là khó tin.
Nhìn Vu Thức Vy thông minh trầm tĩnh, đại khí thiên thành, ở giữa hai hàng lông mày luôn ẩn chứa lưu quang, Vu Văn Thanh nghĩ tuyệt đối không chỉ có vậy, người nữ nhi này nhất định sẽ bay cao hơn nữa, kim lân đâu phải là vật trong hồ a.....
“Tiểu Vy, hôm qua cung yến thế nào, có nhìn thấy trưởng tỷ và tứ muội không?”
Vu Thức Vy ngồi ở một bên, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của tứ di nương Triệu Thị, khẽ mỉm cười, “Gặp rồi, trưởng tỷ vẫn như xưa, nhưng nhìn dáng vẻ hình như sắp lâm bồn rồi, tứ muội con cũng gặp rồi, nữ nhi đã đòi một chỉ ý trước mặt hoàng thượng, lúc nào cũng có thể đến Lễ vương phủ thăm tứ muội muội.”
Tứ di nương Triệu thị vừa nghe thấy những lời này, mừng rỡ cả lên, trong đáy mắt dâng lên một làn nước mắt chua sót, không ngờ Vu Thức Vy lại thật sự giúp nó, đột nhiên bà ta hối hận đã từng sỉ nhục nàng ở trước mặt Vu Vinh Mỹ rồi.
Vu Thức Vy làm bộ như không nhìn thấy, quay đầu nhìn sang Vu Văn Thanh, tựa như vô ý nói: “Nghe nói phụ thân muốn tục huyền, vậy đã có người được chọn cho vị trí chủ mẫu chưa?
Vu Văn Thanh bị Vu Thức Vy hỏi đột ngột như vậy, khuôn mặt già dặn bỗng ửng đỏ, tuy nhi nữ của mình đã lớn như vậy rồi, sắp được làm ngoại tổ phụ rồi, nhưng năm mới của bản thân cũng chỉ có ba mươi chín năm, còn đang là một bông hoa nở rộ, vẫn phải có một chính thiếp, thái sư phủ cũng phải có người cai quản.
Nhưng lúc này lại bị nữ nhi đột nhiên nhắc đến, Vu Văn Thanh cảm thấy có chút ngại ngùng, “Là thứ nữ Châu Lâm Huyên tiểu thư của Trấn Quốc tướng quân phủ Châu Hải lão tướng quân.”
Ánh mắt lấp lánh của Vu Thức Vy nhìn Vu Văn Thanh, trong lòng cười thầm, nhi nữ đều lớn như vậy rồi lại cưới một người thiếu nữ đáng tuổi con gái của mình, Châu lão tướng quân người ta tuổi già mới có con, mà ông ta bây giờ như nhặt được vàng, trâu già gặm cỏ non, đúng là không biết ngượng mà.
“Phụ thân, Châu tiểu thư đó là tiểu di tử của Đoan vương, nếu phụ thân cưới Châu tiểu thư, há chẳng phải là anh em cột chèo với Đoan vương sao, vậy thì.....không thích hợp cho lắm.”
Ánh mắt Vu Văn Thanh chuyển động, ngượng ngùng nói: “Vi phụ cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng đây là do hoàng hậu nương nương mai mối, vi phụ không thể từ chối được.”
Là không muốn từ chối thì có...
Đáy mắt Vu Thức Vy hiện lên vẻ khinh bỉ, nghiêm túc nói: “Nếu chuyện này đã quyết định như vậy, vậy nữ nhi to gan, xin phụ thân đưa La Thị lên làm bình thê, tam di nương nhận con của nhị di nương Nhậm Quảng làm con, tứ di nương đã có nhị ca Nhậm Hy là đích tử, chỉ có lục di nương, không có con trai, không có chỗ dựa, cho nên xin phụ thân bù đắp lại những thiếu thốn của lục di nương trong những năm qua.”
Ba người di nương bao gồm La Thị, đều kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, không ngờ nàng đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, thật khiến người khác bất ngờ, ánh mắt La Thị hỗn độn nhìn Vu Thức Vy, nàng làm vậy có ý gì? Châu Thị đó do đích thân hoàng hậu nương nương mai mối, nàng như vậy chẳng phải là đang đánh vào mặt của hoàng hậu nương nương sao?
Sắc mặt Vu Văn Thanh liền thay đổi, ánh mắt quét qua người La Thị, cảm giác được mấy năm nay nợ bà ta quả thật rất nhiều rồi, Đường Thị hại con của ông ta và bà ta, ông ta vì kiêng dè Đường gia, nên không dám làm chủ cho bà ta, đưa lên làm bình thê cũng được, nhưng không nên là lúc này chứ, “Tiểu Vy, chuyện này.... chuyện này chúng ta bàn sau được không.”
Vu Thức Vy phản bác nói: “Tại sao lại phải bàn sau? Phụ thân người là thần tử của hoàng thượng, muốn đưa một thê thiếp mà mình nợ nhiều năm lên làm bình thê, tình cảm phu thê sâu đậm, chỉ khiến người ta cảm thấy người là một người có tình có nghĩa, chứ không phải loại người bội bạc có mới nới cũ. Việc này đúng lúc có thể biết được Châu Lâm Huyên kia có phải là người độ lượng hay không, nếu phải, tất nhiên là chuyện đáng mừng, nếu giống như Đường Thị, độc chiếm đại quyền, áp bức các di nương, vậy có thể để lục di nương phân chia quyền lợi của cô ta, không phải tốt sao? Phụ thân đừng quên rằng Châu Thị nhất tộc là thế đại võ tướng, võ quan và văn quan, phụ thân đoán xem hoàng thượng sẽ nghiêng về phía nào?”
Từng chữ từng chữ chứa đựng ẩn ý sâu sắc, mấy di nương không nghe ra, Nhưng Vu Văn Thanh lại có thể nghe ra được, từ xưa đến nay, các triều đại hoàng đế luôn kiêng dè võ quan, đặc biệt là những võ quan nắm trọng binh trong tay, cho nên hoàng thượng ít nhiều đều có đề phòng, bản thân ông ta là nhất phẩm thái sư, nên cũng không cần để tâm, hơn nữa Châu Thị đang ủng hộ tam hoàng tử thế lực đang lần nữa nổi dậy, nếu mượn cơ hội này để trấn áp Trấn Quốc tướng quân phủ, có thể rất hợp thánh ý.
Nghĩ đến đây, Vu Văn Thanh kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, không ngờ ông ta chưa nghĩ đến bước cờ này, mà nàng đã sớm nghĩ đến rồi, quả thực là nhìn xa trông rộng, sáng suốt hơn người bao năm chinh chiến quan trường này.
Quá giỏi, nếu nữ tử này mà là nam tử, nhất định là trụ cột của quốc gia.
Ôi....đáng tiếc là một nữ nhi, sớm muộn gì cũng là người của người khác.
Lúc này, gia đinh bên ngoài đột nhiên hớt ha hớt hải chạy vào, vui mừng nói: “Sanh rồi, lão gia, phía bên Đoan phủ truyền tin đến, đại tiểu thư sanh một đứa con trai rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK