Vu Thức Vy nhướng mày, nhìn nhóm người Hàm Yên nói nghiêm túc: “Hôn sự của ta, tự có hoàng thượng làm chủ.”
“Tiểu thư.” Hàm Yên và Tiểu Ninh bốn mắt nhìn nhau. Trong lòng hai người đều rõ, nếu tiểu thư không bằng lòng thì dù có là hoàng thượng cũng không làm gì được. Câu này của tiểu thư tương đương với không chịu gả chồng rồi.
Vì hạnh phúc của tiểu thư nhà mình, Hàm Yên đành mặt dày nói: “Tiểu thư, vương gia đã 25 tuổi rồi. Nếu là người thường thì đã con cái chạy khắp sân rồi kìa. Người không gấp nhưng vương gia gấp.”
Nghe thấy câu này của nàng ấy, Vu Thức Vy bật cười, trong tiếng cười này có chứa đôi chút ghen tuông: “Nếu thật sự gấp như thế thì huynh ấy cứ thành hôn đi.”
Nếu đúng là thế thì chứng tỏ ông trời lại đùa giỡn nàng lần nữa, loại người như nàng không xứng có được gì cả.
Hàm Yên vội nói: “Nếu vương gia muốn thành hôn thì đã thành hôn từ lâu rồi. Tiểu thư, vương gia là thật lòng với người, người gả cho vương gia không tốt sao?”
Vu Thức Vy dùng ánh mắt kì lạ nhìn Hàm Yên, bày ra vẻ mặt ta đã nhìn thấu ngươi từ lâu: “Tiểu nha đầu, cứ luôn nói tốt cho huynh ấy là sao? Nói đi, huynh ấy đồng ý cho ngươi lợi lộc gì rồi.”
Hàm Yên đỏ mặt, chột dạ nói: “Trời ạ, người ta còn không phải vì tiểu thư sao?”
Vu Thức Vy không cười nhạo nàng ấy nữa, nàng nói với Tiểu Ninh: “Tiểu Ninh, ngươi đến phủ Ninh Quốc Công hẹn Hề Tương đến Tiên Khách Lầu đi, còn có Từ tỷ tỷ nữa, cũng hẹn tỷ ấy luôn. Ta muốn tìm một nhà tốt cho Vinh Nhược.”
Tiểu Ninh nghe xong vội đi làm việc.
Lúc này, Vệ Trường Phong cầm một lá thư tiến vào, mặt mày không cảm xúc nói: “Tiểu thư, đây là thư gửi đến từ Lĩnh Nam.”
Vu Thức Vy mở thư ra xem, trên khuôn mặt trắng trẻo như ngọc dần xuất hiện ý cười: “Là thái tử, thái tử đã tiêu diệt được sơn tặc, còn xử lý xong chuyện thiên tai, khải hoàn trở về. Ngày mốt sẽ về đến kinh thành.”
Vệ Trường Phong nói: “Tiểu thư, Việt Vương Mạc Bắc tối qua đã đến phủ Nhiếp Chính Vương, đến nửa đêm mới rời đi.”
“Thượng Quan Cửu U...” Vu Thức Vy đốt thư theo thói quen, nhàn nhạt nói: “Tiếp tục cử người theo dõi, lát nữa ngươi theo ta ra ngoài một lát.”
“Vâng, tiểu thư.”
Đến chiều tối, Vu Thức Vy và Diệp Hề Tương, Từ Thái Vy đến Tiên Khách Lầu dùng bữa, lại đến thành tây ngắm hoa đào. Sau khi về, nàng đi thẳng đến Xuân Hoa Viên của tam di nương.
“Tam di nương, hôm nay ta đã đi một chuyến đến thành tây ngắm hoa, có gặp được Diệp tam công tử Diệp Sở. Ta thấy tam công tử cả về phẩm hạnh lẫn tướng mạo đều rất xứng đôi với Vinh Nhược, không biết ý tam di nương thế nào?”
Tròng mắt tam di nương Chân thị khẽ chuyển, có vẻ như đang nhớ lại xem bộ dạng Diệp tam công tử trông thế nào. Qua hồi lâu, bà vẫn không nhớ ra được, đành xin lỗi cười cười: “Chỉ cần công chúa thấy tốt thì tiện thiếp cũng thấy tốt.”
Vu Thức Vy cười: “Chỉ mình ta thấy tốt thôi thì chưa được, phải để Vinh Nhược thấy tốt nữa mới ổn. Đây là chuyện cả đời, nếu như có sai lầm thì sẽ là bi kịch cả đời. Ta nghĩ điều này di nương rõ hơn ai hết.”
Chân thị thoáng im lặng, trong mắt hiện lên sự cảm động, vội vã đứng dậy khấu đầu: “Tiện thiếp đa tạ công chúa.”
Vu Thức Vy đỡ Chân thị đứng dậy, khẽ cười: “Tiểu thư Diệp gia đã ngỏ lời mời ta ngày mai đến phủ Ninh Quốc Công. Tam di nương hãy bảo Vinh Nhược chuẩn bị, cũng không cần trang điểm tỉ mỉ lắm đâu, dùng dáng vẻ như thường ngày mà đi là được.”
Chân thị vui mừng vô cùng: “Đa tạ ý tốt của công chúa, đã nhọc lòng vì Vinh Nhược rồi.”
“Khoan hẵng cảm tạ, chuyện này thành hay không còn chưa biết. Nếu hai người vô duyên với nhau thì cũng không thể ép duyên được.”
“Công chúa nói chí phải.”
Lạc Tuyết Viện, Tiểu Đào vội vàng bẩm báo hai năm rõ mười những điều mình nghe được thấy được cho tứ di nương Triệu thị. Triệu thị nghe xong, nổi trận lôi đình, đập mạnh tay xuống bàn nói: “Vu Thức Vy khá lắm, đều là muội muội mà lại thiên vị Vu Vinh Nhược nhát gan vô dụng kia, đáng ghét!”
Vu Vinh Mỹ mặt mày trắng xanh ngồi một bên, khăn tay cầm trong tay đã bị nàng ta vò nát từ lâu, bộ dạng bất bình nói: “Mẹ, con không chịu Hứa công tử nhà Thị Lang nữa. Nếu Vu Vinh Nhược có thể gả đến phủ Ninh Quốc Công thì con muốn gả cho nhà cao quý hơn nữa.”
Triệu thị vội an ủi: “Con yên tâm, con là máu là thịt của mẹ, mẹ sao có thể để Vu Vinh Nhược đó hơn con được. Đúng rồi, con thấy Chu tam công tử phủ Trấn Quốc Tướng Quân thế nào?”
“Chu tam công tử?” Vu Vinh Mỹ cân nhắc người này. Ánh mắt nàng ta sáng lên, sau đó lại tối lại: “Mẹ, Chu tam công tử đó là người Vu Vinh Nhược không thèm, vậy con cũng không thèm. Hơn nữa con nghe nói trong nhà hắn thê thiếp đầy ra, là kẻ đứng đầu trong những tên công tử phong lưu của kinh thành. Hắn trăng hoa như thế, con không thèm đâu.”
“Con nói cũng đúng. Chu tam công tử không được, vậy chọn ai đây?” Triệu thị phát sầu nói.
Vu Vinh Mỹ chợt nói: “Mẹ, vì sao nhất định phải chọn công tử của nhà nào đó, chẳng lẽ con gái không thể trở thành vương phi sao? Con gái nhất định có thể vượt qua Vu Vinh Nhược.”
Ánh mắt Triệu thị sáng lên: “Đúng rồi, con gái của Triệu Phượng Mai ta quyết không phải hạng tầm thường. Trong mấy vị hoàng tử hình như có ngũ hoàng tử, lục hoàng tử và thái tử là ở độ tuổi thích hợp thành hôn nhưng đều chưa có chính thê, chi bằng...”
“Mẹ, con thấy ngũ hoàng tử được đấy.”
Ba hôm nay Vu Thức Vy đều bận rộn làm mai cho Diệp tam công tử Diệp Sở và Vu Vinh Nhược, căn bản không hề ngờ đến hai mẹ con Triệu thị đã có tính toán khác. Hai mẹ con họ bày ra một màn “vô tình gặp nhau” với ngũ hoàng tử Thượng Quan Tuấn ngoài thành đông, nghe đồn hai người họ vừa gặp đã yêu. Hôm sau, ngũ hoàng tử liền cầu kiến hoàng thượng xin cưới Vu Vinh Mỹ làm trắc phi.
Hoàng thượng xét thấy Vu Vinh Mỹ là thứ muội của công chúa Tĩnh Văn bèn đồng ý chuyện này, lệnh cho người chuẩn bị nửa tháng sau cử hành hôn lễ.
Lúc Vu Thức Vy biết chuyện này thì thánh chỉ đã đến phủ, không thể không tiếp chỉ.
“Thứ nữ Vu thị, hiền lương thục đức, dịu dàng ngoan ngoãn, nay ban hôn cho Lễ Vương, sắc phong làm trắc phi, khâm thử.”
Sau khi Vu Thức Vy dẫn đầu nữ quyến lĩnh chỉ xong, công công tuyên chỉ liền tiến lên phía trước chúc mừng: “Chúc mừng công chúa Tĩnh Văn, chúc mừng Vu trắc phi.”
Hàm Yên không cần Vu Thức Vy nói cũng biết nên làm thế nào, nàng lấy ngân phiếu ra đưa cho công công tuyên chỉ: “Công công vất vả rồi, đây là chút tiền trà nước Vu trắc phi gửi mọi người.”
Công công nhìn thấy đối phương chi rộng tay thế liền cười tít mắt, vội vã cung kính thưa: “Nô tài đa tạ Vu trắc phi, chúng nô tài xin cáo lui.” Trong lòng Vu Vinh Mỹ đã tưng bừng pháo nổ từ lâu, không hề cảm ơn Vu Thức Vy đã làm người tốt, thưởng cho công công tuyên chỉ cho nàng ta mà còn không nhanh không chậm đi đến trước mặt Vu Thức Vy, bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc chí nói: “Nhị tỷ, chuyện này thật sự quá bất ngờ. Không ngờ ngũ hoàng tử lại có ý với muội. Không biết Diệp tam công tử có ưng Vu Vinh Nhược không? Nghe nói trong lòng Diệp tam công tử đã có ý trung nhân từ lâu, nhị tỷ lần này thật sự đã uổng công làm người tốt rồi.”
Nói rồi nàng ta lại đến trước mặt Vu Vinh Nhược, cao ngạo nói: “Tam tỷ, tỷ phải nhìn xa trông rộng một chút, đừng tin lầm người, bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay mà còn không biết, hừ.”
Tứ di nương Triệu thị cũng đắc ý nhìn Vu Thức Vy, lòng thầm nghĩ: Ngươi không suy tính cho bọn ta thì đã sao? Bọn ta vẫn tìm được chỗ tốt hơn đó thôi.
Mẹ con hai người họ hống hách về phòng.
Đáy mắt Vu Vinh Nhược dâng lên nước mắt, khẽ liếc nhìn Vu Thức Vy, sau đó không nói lời nào xoay người bỏ đi, để lại một mình Vu Thức Vy đứng ở giữa đình viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Điểm Thúy hừ mũi nhìn hướng hai mẹ con Triệu thị bỏ đi, nói bên tai Vu Thức Vy: “Tiểu thư, nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của họ kìa, thật ghê tởm.”
Vu Thức Vy nhíu mày thật chặt, nhìn theo hướng Vu Vinh Nhược bỏ đi, trong lòng buồn bực. Diệp tam công tử này đã có người trong lòng, chuyện này cũng đâu thể trách nàng, rõ ràng trước khi làm mai nàng đã hỏi rõ, giờ lại lòi ra Diệp tam công tử đã có người trong lòng, chuyện này rốt cuộc là sao?
Trong lòng phiền muộn, Vu Thức Vy nói với Hàm Yên: “Đi hẹn Vu tỷ tỷ đến Ngự Bảo Trai đi.”
Nói rồi nàng cùng Điểm Thúy ra ngoài đi dạo. Đang đi đường thì bỗng Vu Thức Vy dừng bước.
Điểm Thúy đứng phía sau cầm dù che nắng cho nàng lập tức thắng gấp, đầu nàng ta chạm vào người Vu Thức Vy, vội nói: “Tiểu thư, dọa chết nô tỳ rồi, sao đột nhiên người dừng lại vậy?”
Ánh mắt Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn vài người đang đến gần từ phía đối diện, khẽ cười nhạt: “Oan gia ngõ hẹp, câu này đúng là không sai.”
Phía đối diện có một nhóm nữ nhân ăn mặc sang trọng đang bước đến càng lúc càng gần. Mà người đi đầu nhóm người này là một nữ phu nhân mặc váy màu hồng thạch lựu, chất liệu rõ ràng đều là tơ lụa chính cống. Đó chẳng phải là công chúa Thấm Thủy lâu ngày không gặp sao? À mà không, hiện giờ nên gọi nàng ta là Đoan Vương Phi.
Phía sau nàng ta có hai nữ tử, cả hai đều đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, so với công chúa Thấm Thủy đi đằng trước còn đẹp hơn vài phần. Nhìn kĩ lại thì chẳng phải Vu Vinh Hoa và Thẩm Ly Hạ ư?
Cả hai mang bộ dạng như con cháu mà đi theo sau công chúa Thấm Thủy, vừa nhìn liền biết đã bị công chúa Thấm Thủy trấn áp hoàn toàn.