Lúc này đây, Vu Nhậm Hoằng hoàn toàn không ngờ rằng, tiếng sáo của đối thượng lại huyền diệu hơn mình gấp trăm lần, luồng nội lực hùng hậu ẩn chứa trong tiếng sáo đó, giống như lôi đình chi lực, từng đạo từng đạo mà đánh vào tâm thần hắn, thổi mãi thổi mãi, tiếng sáo bỗng nhiên im bật!
Vu Nhậm Hoằng bỗng cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, cả người từ trên thân ngựa ngã nhào xuống, không ngừng thổ huyêt!
Binh sĩ phía sau lưng kinh hô: “Tướng quân, tướng quân”
Đám hoạt tử nhân vốn dĩ đang giãy dụa trên mặt đất, bởi vì tiếng sao của Vu Nhậm Hoằng bỗng biến mất, liền nhao nháo quay người, giống như quỷ ma mà lao về phía Vu Nhậm Hoằng.
Hàn Giang Nguyệt đứng sừng sững giữa thiên quân vạn mã, huyền y tung bay, không ngừng thổi sáo, khí tức thong dong, nhưng lại vô cùng bức người!
Nhìn thấy hoạt tử nhân cuối cùng cũng lao đến công kích Vu Nhậm Hoằng, trên mặt y bỗng lộ ra một chút nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Vu Thức Vy, vượt qua vô số xác người, không màng gì đến tình cảnh xung quanh, hướng về nàng mà lao đến.
Vu Thức Vy từ xa đã nhìn thấy một thân ảnh huyền y đang vội vàng lao đến, khóe miệng lộ ra ý cười, ký ức của cả hai đời, y lưu lại cho nàng chỉ có cảm giác ôn như như nước, cùng sự thịnh sủng vô song, y trên chiến trường, y anh dũng giết địch, y khí thế bất phàm, một Hàn Giang Nguyệt như vậy, là lần đầu tiên nàng nhìn thấy
Vạn mã thiên quân, che đi không được thiết huyết(1) chi sắc của y!
Sát cơ như lưu, ngăn không được khí thế bức người của y!
Khuôn mặt anh tuấn như họa đó, lúc này đây tràn ngập sự kiên nghị không e sợ sinh tử.
Đôi mắt sâu thâm thẳm đó vẫn xinh đẹp đến kinh người, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được, nhưng lại như đang cố dấu đi vẻ hoang mang vội vã....
Y chính là hận không thể mọc ra đôi cánh, bay đến bên nàng, lúc này đây, trong tâm trí y, không còn gì khác ngoài sự an nguy của nàng
Trong phút chốc, nàng cảm thấy xung quanh không phải là chiến trường, mà là cả một rừng hoa bỉ ngạn, màu đỏ như máu của hoa bỉ ngạn như một tấm thảm kéo đến tận chân trời, y đứng ở đầu kia hoa bỉ ngạn, cố gắng bắt lấy nàng, nhưng ông trời cứ như đang trêu ngươi, càng bắt càng xa, một vũng tăm tối....
“Vy nhiii” Hàn Giang Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời y, trước một khắc khi Vu Thức Vy rời từ lưng ngựa xuống, ôm lấy nàng ta vào ngực.
“Vy nhi, nàng tỉnh lại, tỉnh lại!!!!”
Hàn Giang Nguyệt một bên không ngừng ấn vào nhân trung của Vu Thức vy, không bên xoay mình lên ngựa, mang theo Vu Thức Vu giục ngựa mà đi, trong gió truyền đến thanh âm nghiêm nghị của y: “Cơ Hàng,bốc diệp môn ta chưa từng bại trận!”
“Rõ, thiếu gia!”
Đợi đến lúc Hàn Giang Nguyệt mang theo Vu Thức Vy quay trở về Trầm Minh quan, chiến sự tại tiền phương đã kết thúc, Tây lương đại bại, Vu Nhậm Hoằng dưới sự yểm hộ của tướng sĩ, trốn về Hỏa long quan.
Cẩm Thư sớm đã ở bên ngoài quân trướng chờ tin tức Vu Thức Vy đại thắng trở về, tin tức quả nhiên là đã đợi được, nhưng lại nhìn thấy Vu Thức Vy cả người trọng thương được một hắc y nam tử đem về, liền lập tức hoang mang chạy đến, trầm giọng nói: “Sao lại trọng thương đến như vậy?”
Hàn Giang Nguyệt mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: “Còn không mau đi truyền quân y!”
Cẩm Thư sắc mặt cứng đơ, thanh âm này..... trời ơi, chết chắc rồi chết chắc rồi, tiểu vương phi bị thương nặng như vậy, y nhất định sẽ lột da của hắn!!
Tuy rằng vừa áy náy lại vô cùng hoảng sợ, nhưng Cẩm Thư cũng không chút trì hoãn, lấy tốc độ cấp tốc đi đầu thai, mà bay đến quân y, thở hồng hộc mà lôi tất cả quân y đến.
Cố Ngọc đầu tiên là nhận được tức chiến thằng từ tiền tuyến, sau lại nhận được tin Vu Thức Vy trọng thương quay về quân doanh, chưa kịp vui mừng, liền lập tức cùng Thái tử hỏa tốc chạy về hướng quân trướng của Vu Thức Vy.
“Vu tướng quân thế nào rồi?” Cố Ngọc ở bên ngoài bình phong, lo lắng hỏi Cẩm Thư, năm nữ khác biệt, hắn muốn vào xem thương tích của Vu Thức Vy thế nào cũng không thể!
Thái tử so với Cố Ngọc càng thêm lo lắng, trong đáy mắt xen lẫn một tia hoảng sợ, kích động mà bắt lấy cổ tay Cẩm Thư: “Vu tướng quân cuối cùng là như thế nào rồi, ngươi nói gì đi chứ!”
Cẩm Thư vốn đã vô cùng hoang mang, lúc này đây lại bị hai ngươi vây lấy hỏi đông hỏi tây, liền càng hoang mang hơn nữa: “Ta.... ta cũng không biết!”
Chỉ có quân y cùng vương gia ở bên trong mới biết tiểu vương phi như thế nào thôi.
Thái tử đành chỉ có thể tiếp tục lo lắng, không biết phải làm gì tiếp theo, liền buông tay Cẩm Thư ra, ở bên ngoài bình phong đứng ngồi không yên, đi qua đi lại một lúc, liền muốn xông vào trong: “Không được, bổn cung phải đi xem tình hình thế nào rồi!”
Cẩm Thư lập tức ngăn cản Thái tử: “A... Đừng, Thái tử điện hạ, đừng quên rằng nàng ta là một nữ tử”
“Ta không nhìn, chỉ là vào trong hỏi quân ý, tình hình của nàng ta thế nào rồi”
“Ngươi chờ thêm một lúc, quân y sau khi đã chữa thương cho nàng ta xong sẽ lập tức ra ngoài....”
Trong lúc hai người vẫn còn giằng co, sáu quân y đồng thời bước ra.
Cố Ngọc vượt qua Cẩm Thư cùng Thái tử, bình tĩnh nói: “Quân y, tình hình của Vu tướng quân như thế nào rồi?”
Dẫn đầu là Tống quân y sắc mặt có chút ngưng trọng: “Vu tướng quân bị thương không nhẹ, vết thương phía sau sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, mất máu quá nhiều....”
Thái tử vội vàng cắt đứt đi lời của Tống quân y: “có nguy hiểm đến tính mạng hay không?”
Tống quân y chấp tay nói: “Hồi bẩm thái tử điện hạ, nàng ta bị thương nặng như vậy, tất nhiên có thể nguy hiểm đến tính mạng, chúng thần đã dùng thuốc trị thương tốt nhất, còn giúp nàng nuốt vào huyết sâm, bây giờ phải xem nàng có thể hạ sốt hay không, có thể hạ tất nhiên là tốt, nếu như không thể, vậy thì tính mạng đúng là đáng lo... ài.... lão thần lập tức cùng đồng liêu lập tức đi đun thuốc.
Cẩm Thư thò đầu hướng về phía bình phong, không nhìn thấy Vu Thức Vy bị như thế nào, chỉ trông thấy cặp mắt như tu la của Hàn Giang Nguyệt, dọa đến tim như muốn ngừng đập, lập tức rụt đầu lại, nhanh chóng rời đi, kéo theo Tống y: “Nhanh nhanh nha, ta cùng ngươi đi đun thuốc.”
Thái Tử vốn vĩ muốn tiến trong, nhưng lại bị Cố Ngọc ngăn lại: “Thái tử, bổn cung có một viên Tục mệnh đan được trường công chúa ban cho lúc rời đi, ngươi theo bổn soái đi một chuyến, sau đó liền đem đến đây cho Vu tướng quân, bổn tướng còn phải khải hoàn nghênh đón tướng sĩ, ổn định quân tâm!”
Thái tử do dự một chút, liền gật đầu nói: “Được, chúng ta đi”
Phía sau bình phong, Hàn Giang Nguyệt ngồi trước giường của Vu Thức Vy, nắm chặt tay nàng, trong đáy mắt tràn ngập sự lo lắng cùng tự trách: “Vy nhi, nàng ngàn vạn lần cũng không thể có mệnh hệ gì, đều là do ta đến quá trễ, đã không thể bảo vệ được nàng”
Ròng rã ba ngày, từ Bắc cương đến đây, y không quản ngày đêm, thay liên tục mười con chiến mã, giữa đường chỉ nghỉ chân chốc lát, mới có thể đến bên cạnh nàng.
Y hiện tại vô cùng hối hận, nếu như không dừng chân phút chốc đó, chỉ cần đến đây sớm một chút, Vy nhi sẽ không phải bị thương nặng đến như vậy
“Vy nhi, nàng tỉnh lại đi, nàng trừng phạt ta đi, là ta không bảo vệ nàng cho tốt....”
Đều nói nam nhân có thể máu chảy đầu rơi tuyệt đối không rơi lệ, đó có lẽ là chưa quá thương tâm, nếu như Vu Thức Vy lúc này tỉnh lại, nhất định có thể nhìn thấy một Hàn Giang Nguyệt lệ rơi đầy mặt, nước mắt rơi như mưa, liền sẽ biết y thống khổ như thế nào, tự trách như thế nào, liền sẽ hiểu rõ y yêu nàng như thế nào.
Hoàng Cung Đại Vân
Hoàng đế một thân long bào thanh sắc, đang dùng bữa tại Trương Xuân cung, Diệp Hoàng hậu một bên giúp hắn gắp thức ăn, một bên nói: “Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói Tĩnh Vương liên tiếp thắng trận, dùng binh như thần, Nam chiêu chư quốc vừa nghe tên đã vô cùng hoảng sợ, không còn dám tùy tiện xâm phạm!”
Hoàng đế nghe xong, tâm tình vô cùng tốt: “Trẫm cũng không ngờ rằng lão tam về mặt quân sự lại có thiên phú như vậy, so với Vu Thức Vy, có thể nói là ngang tài ngang sức, hoàn toàn không thua kém nàng ta!”
Diệp Hoàng hậu vừa nghe đến ba từ Vu Thức Vy, liền hận đến mức nghiên răng nghiến lợi, nhưng sắc mặt lại không có chút biểu cảm gì: “Hoàng thượng, Tĩnh Vương quả thật thiên phú hơn người, nhưng Thái tử, về mặt này lại có chút tầm thường....”
Hoàng đế gật gật đầu, đồng ý nói: “Đúng là như vậy, Về phương diện quân sự, Thái tử quả là có chút bình thường, nhưng cũng không thành vấn đề gì, hắn là Thái tử, tương lai sẽ kế thừa đại thống, không cần phải xông pha chiến trận, chỉ cần học được cách biết điều khiển tướng tài là được!”
Cũng như hắn có hận Vu Thức Vy như thế nào, cũng không thể buông bỏ tài hoa của nàng, mà sử dụng nàng một cách triệt để vậy.
Đáy mắt Diệp Hoàng hậu bỗng lóe lên, thoáng qua một tia hận ý, cười nói: “Hoàng thượng, không phải là thần thiếp không hướng về hài tử của mình, chỉ là cân nhắc cho Đại Vân triều ta, tâm tính của Thái tử đúng là quá thuần lương, không thích hợp xưng đế!”
Không thích hợp xưng đế?
Hoàng đế biến sắc, giống như chưa bao giờ quen biết Diệp Hoàng hậu, trên dưới đánh giá Diệp Hoàng hậu một phen, đáy mắt có chút xa lạ, trong cái hậu cung này, có vị phi tần nào không muốn hài tử của mình trở thành Hoàng đế?
Tất nhiên, là phải loại trừ người cùng thế vô tranh – Tĩnh Tuyết!
Nhưng Diệp hoàng hậu có thể so với Tĩnh Tuyết sao?
Hoàng hậu bỗng nhiên nói như vậy, là đang thăm dò địa vị của Thái tử trong lòng hắn, hay là còn thâm ý gì khác?
Diệp Hoàng hậu bị ánh mắt sắc bén của Hoàng đế nhìn đến mức toàn thân nổi đầy gai ốc, liền mỉm cười khoác tay Hoàng đế, lay nhẹ: “Hoàng thượng, thần thiếp thấy hoàn thượng tâm tình không tệ, liền cùng người đùa vui một chút, người nhìn thần thiếp như vậy, khiến thần thiếp cảm thấy vô cùng hoảng sợ a”
Hoàng đế thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: “Trò đùa này, quả thật có chút buồn cười, hahaha...”
Diệp Hoàng hậu cũng ha ha cười theo, có trời mới biết trong lòng hai ngươi thật sự đang nghĩ gì, tâm cơ của đế vương đế hậu, người thường sao có thể đoán được.....
“Báo, Hoàng thượng, Trầm minh quan đại thắng!” một đạo thanh âm vui mừng truyền đến, tiểu thái giám mang theo một binh sĩ từ thiên lý xa xôi đem tin tức từ tiền tuyến đến Trường Xuân cung.
Từ cổ chí kim, tiền tuyến chiến báo, tất cả đều không được chậm trễ, ko cần thông truyền, liền có thể trực tiếp đến trước mặt thánh thượng, cho nên thanh âm của tiểu thái giám vừa dứt, binh sĩ đã đến trước mặt Hoàng đế.
“Hoàng thượng, đây là tin báo chiến thắng của Nguyên soái, còn có một phong mật hàm!”
Hoàng đế nhận được phong thư báo tin chiến thắng, tâm tình càng trở nên tốt hơn, nhưng sau khi xem xong mật hàm, chân mày bỗng nhíu lại, Vu Thức Vy trọng thương? Sống chết vẫn chưa rõ?
Hoàng đế tay bỗng run đến, đánh rơi phong mật hàm xuống đất, đáy mắt thoáng qua vẻ trống rỗng, trong lòng bỗng nhói lên.
Vu Thức Vy sắp chết, hắn không phải là nên vui mừng mới đúng hay sao?
Tại sao giờ phút này, đáy lòng lại có chút lo âu?
Diệp Hoàng hậu nhìn sắc mặt Hoàng đế đột nhiên biến sắc, vội vàng nhặt phong thư lên, nhanh chóng lướt mắt qua, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó liền nở một nụ cười âm hiểm, hóa ra là con tiện nhân đáng chết đó bị trọng thương, Hoàng thượng cùng Vu Thức Vy có huyết hải thâm thù, phản ứng lúc này đây có chút không được bình thương?
Diệp Hoàng hậu phất phất tay: “Ngươi vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi thật rồi hãy khởi hành quay về”
“Tạ Hoàng hậu nương nương”
Sau khi binh sĩ rời đi, Diệp Hoàng hậu cũng cho lui đi thị nữ hai bên, nói nhỏ bên tai Hoàng thượng: “Hoàng thượng, Vu Thức Vy lúc này thân mang trọng thương, nếu như chẳng may mà chết, Hoàng thượng sẽ ban cho nàng ta một tang lễ long trọng chứ?”
Hoàng thượng nhìn ánh mắt đầy thâm ý của Hoàng hậu, trong lòng có chút rối loạn, Hoàng hậu chính là đang ám chỉ hắn, nếu muốn giết đi Vu Thức Vy, hiện tại chính là cơ hội nghìn năm có một!
Không sai, đây quả thật là cơ hội nghìn năm có một!
Nhưng…. Tuyệt đối không thể!
Nàng ta đang vì bá tánh Đại Vân mà chiến đấu, lần này bị trọng thương, về tình về lý đều là nên ban thưởng hậu hĩnh, chứ không phải ra tay đuổi cùng giết tận!
Nếu chỉ vì tư thù, mà công tư bất minh, vậy hắn không phải đã phụ đi tấm lòng của bá tánh đối với hắn?
“Vu tướng quân vì nước chinh chiến, thân mang trọng thương, người đâu, nghìn dặm hỏa tốc, đem linh đan diệu dược trong cung lập tức đưa đến Trầm Minh Quan.
(1) Lòng dạ cứng như thép