Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44308

Lại nói Vu Thức Vy, trong lúc hỗn loạn, dẫn Bạch Vân Thâm và Vu Nhậm Hoằng tới Thủy Ngân trận góc phía Tây Bắc của địa cung.

Thủy ngân khắp điện phát ra ánh sáng của kim loại, tựa như nước sông vong xuyên nơi địa ngục, tràn đầy kịch độc. Chỉ cần rơi xuống, sẽ mất mạng trong chớp mắt.

Trên bề mặt thủy ngân, có vô số các cọc sặt lơ lửng. Miệng giếng lớn như vậy mà chỗ này một cái, chỗ kia một cái, rải rác như sao trời, lộn xộn vô cùng.

Vu Thức Vy quay đầu nói với Vu Nhậm Hoằng và Bạch Vân Thâm: “Hiện tại chúng ta đang ở Thủy Ngân trận phía tây bắc địa cung. Theo ta được biết thì chỉ có xông qua Thủy Ngân trận mới có thể tới Liệt Hỏa trận, sau đó là Bát Quái trận, cuối cùng mới có thể tới Lưỡng Nghi trận ở trung tâm địa cung. Chỉ cần phá được Lưỡng Nghi trận thì có thể tới được tầng thứ tư phía dưới cùng địa cung. Quan tài của Võ Mộc Tướng Quân và các phu nhân đều ở tầng thứ tư, hai mươi tám tinh tú trận mà các huynh cần ở trong quan tài của Võ Mộc tướng quân!”

Vu Nhậm Hoằng và Bạch Vân Thâm nhìn nhau, vẻ mặt bỗng nghiêm túc, những cọc sắt này nhìn thì có vẻ rất hỗn độn, nhưng thực ra chốt phá trận chính là nằm ở một trong những cái này!

Hơn nữa nàng cũng đã nói, chỉ có phá được trận này mới có thể tới được trận kế tiếp. Liên hoàn kế kỳ dị khó lường thế này, may mà bắt người này tới, nếu không bọn họ có thể qua được không, đúng là không thể nói được!

Bạch Vân Thâm đẩy Vu Thức Vy một cái, đẩy nàng tới bên cạnh hồ thủy ngân, ra lệnh: “Ngươi phá trận trước đi!”

Vu thức Vy lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã vào trong hồ, không khỏi tức giận quay đầu nhìn Bạch Vân Thâm: “Phá trận thì phá trận, đẩy ta làm gì?”

Bạch Vân Thâm không chút áy náy, coi như chuyện đương nhiên, nói: “Bớt nói nhảm đi, nhanh phá trận!”

“Ngươi…”

Đã gặp qua người không nói lý lẽ, nhưng không ngờ rằng lại không nói lý đến như vậy. Nàng và hắn không thù không oán, hạ độc cổ nàng thì cũng thôi đi, còn dám vô lễ như vậy!

“Công tử tên là gì?” Nàng không giết người vô danh!

Bạch Vân Thâm thấy sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt càng giống Tu La địa ngục, chứa đầy sát khí của nàng, không khỏi ngây ra một lát, đáy lòng sinh ra một sự sợ hãi, nhưng chỉ là trong chớp mắt, bỗng trở nên hung ác: “Bổn công tử tên gì, mắc mớ gì tới ngươi?”

Vu Thức Vy chau mày: “Chẳng lẽ ngươi vô danh vô tính?”

“Bạch Vân Thâm!” Bạch Vân Thâm không kiên nhẫn mà nói ra tên của mình, trong lòng đã lo sợ không ngớt. Những kẻ tới tìm hai mươi tám tinh tú nhiều như vậy, lỡ như để người khác nhanh chân đến trước, vậy thì nguy rồi!

Kẻ chết tiệt này lại cứ dài dòng lần này hết lần khác, đợi phá xong trận, hắn sẽ giết kẻ này đầu tiên cho hả giận!

Vu Thức Vy nghe thấy tên hắn, đáy mắt hiện lên một tia xảo quyệt, Bạch... Vân...Thâm, thì ra là tam hoàng tử Nam Chiêu quốc!

Nàng mỉm cười, một dáng vẻ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, chỉ về những chiếc cọc sắt được bày ra ở phía bắc, nói: “Bạch công tử, muốn phá trận thì cần phải có sự hợp lực của ba người chúng ta. Có nhìn thấy phương hướng Bắc đẩu Thất tinh phía bắc kia không? Ngươi đứng ở vị trí Ngọc Hoành.”

Nói xong, quay đầu nhìn Vu Nhậm Hoằng, dáng vẻ nghiêm túc: “Còn vị công tử này, ngươi có thấy phương hướng Chức Nữ tinh phía tây nam không? Ngươi đến đứng ở vị trí đó. Còn ta, chút nữa sẽ đứng ở phương hướng Thiên Lang tinh ở trung tâm. Đợi chút nữa ba người chúng ta cùng dùng lực, lợi dụng nội lực để đẩy những chiếc cọc sắt này tới vị trí Quỷ Kim tinh, tứ tinh đối lập nhau, là có thể phá trận này, bước vào Liệt Hỏa trận kế tiếp!”

Ánh mắt Bạch Vân Thâm và Vu Nhậm Hoằng hơi do dự, quan sát về phía Ngọc Hoành tinh và Chức Nữ tinh đều cách xa như vậy, mà duy chỉ có Thiên Lang của hắn gần Quỷ Kim nhất, lỡ như hắn giở thủ đoạn…

Vu Thức Vy cười lạnh một tiếng: “Không tin ta? Vậy các ngươi vừa hạ độc cổ với ta, vừa lấy kiếm uy hiếp ta, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng ta dễ bị ức hiếp sao?”

Sắc mặt Bạch Vân Thâm nghiêm nghị, định lên tiếng nhưng bị Vu Nhậm Hoằng cản lại: “Bạch huynh, đến bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể tin hắn thôi!”

Bạch Vân Thâm liếc nhìn Vu Nhậm Hoằng, lại thâm độc nhìn Vu Thức Vy, lấy thi trùng mẫu cổ đặt trong tay nói: “Dám giở trò, nhất định sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”

Vu Thức Vy đã không thèm nói gì, thi triển khinh không trước, đứng trên cọc sắt nằm ở phương hướng Thiên Lang tinh.

Cọc sắt nhất thời lay động dữ dội, Vu Thức Vy tốn sức lực mới có thể đứng vững, quay đầu nhìn Vu Nhậm Hoằng và Bạch Vân Thâm, thúc giục: “Còn không nhanh lên?”

Vu Nhậm Hoằng nhón đầu ngón chân, triển khai hai cánh tay, đạp gió bay tới phương hướng Chức Nữ, sau đó Bạch Vân Thâm cũng bay tới phương hướng Ngọc Hoành ở phía bắc.

Vu Thức Vy mỉm cười, nói: “Chuẩn bị xong rồi, ta đếm đến ba, ba người chúng ta cùng hợp lực.”

“Một.”

“Hai”

“Ba”

Âm thanh vừa dứt, Vu Thức Vy đột nhiên âm u lạnh lẽo mỉm cười, hỏa dược đạn phát sáng trong hai tay, đánh úp tới cọc sắt trước mặt Vu Nhậm Hoằng và Bạch Vân Thâm.

Hỏa dược và cọc sắt phản ứng, tức thì nổ ra, chỉ nghe được hai tiếng nổ “bùm bùm”, thủy ngân bắn lên thành hai mảng sóng lớn và khói đặc.

Vu Nhậm Hoằng và Bạch Vân Thâm đồng thời đạp lên cọc sắt, lùi về phía sau một đoạn, đợi lúc họ đứng vững thì Vu Thức Vy sớm đã biến mất. Chỉ nhìn thấy cửa đá trong hồ thủy ngân không biết đã bốc lên từ lúc nào, lúc này đang khép lại rất nhanh.

Vu Nhậm Hoằng và Bạch Vân Thâm cùng hô lớn một tiếng: “Đuổi!”

Hai người vẫn luồn vào được trước khi cửa đá đóng chặt, nhưng không muốn bị rơi xuống lại bị vô số quả cầu lửa lớn nhỏ trên đỉnh đầu tập kích tới.

Hỏa cầu hừng hực, thế như chẻ tre!

Bạch Vân Thâm né trái tránh phải, trong chút sơ ý đã bị một quả hỏa cầu đập trúng ngực, khiến hắn lui về sau nhiều bước, ngã mông xuống đất.

Ánh mắt Vu Nhậm Hoằng nghiêm nghị, tiến lên trước một cước đá quả cầu lửa đằng sau Bạch Vân Thâm, sau đó lôi hắn trốn vào một nơi ít hỏa cầu.

“Bạch huynh vẫn ổn chứ?” Vu Nhậm Hoằng vừa nhìn hỏa cầu bay khắp điện vừa sốt ruột hỏi.

Bạch Vân Thâm bưng ngực, lắc đầu, nét mặt hơi lo lắng: “Không sao, tên khốn chết tiệt kia, lại dám giở trò sau lưng hai chúng ta, ta nhất định không để hắn sống tốt!”

Vừa nói, liền lấy thi trùng mẫu cổ đang ngọ nguậy dữ dội ra. Mẫu cổ đang lúc thức tỉnh thay đổi hoàn toàn, tiếp đó luống cuống, như điên cuồng bạo động trong chuông bạc vậy.

Vu Thức Vy đang phá Bát Quái trận, đột nhiên thấy đau trong lồng ngực, giống như có cái gì đang cắn vào tim một miếng, theo đó là cơn đau nhức tê tim liệt phế kéo đến, như núi lửa bạo phát vậy. Do tim hỏa tốc truyền tới tứ chi cùng khắp cơ thể, cả người bắt đầu co giật, không thể đứng vững được nữa, ngã quỵ ngay xuống đất.

“Á”

Vu Thức Vy đau đớn lăn dưới đất, sắc mặt méo mó dữ tợn, đôi tay nắm chặt trên y phục trước ngực, đốt ngón tay dần dần biến trắng, trong thân thể dường như có vô số trùng tử đang cắn xé tim nàng. Loại đau đớn này, không có từ ngữ nào có thể hình dung được, nói là sống không bằng chết cũng không hề quá.

Nàng lập tức phản ứng, là thi trùng, chắc chắn là Bạch Vân Thâm thẹn quá hóa giận, kích động mẫu cổ!

Đáng chết!

Mà trên người lại không có thuốc giải thi trùng cổ độc!

Cơn đau càng ngày càng dữ dội, loại đau đớn này khiến cảm giác không muốn sống càng ngày càng lớn. Chỉ trong chốc lát, toàn thân Vu Thức Vy đã toát đầy mồ hôi lạnh, giống như nước tràn ra vậy, nàng cắn răng, liều mạng chịu sự đau đớn dữ dội này, không hề hay biết đôi môi bị mình cắn cho chảy máu.

Cuối cùng, không biết qua bao lâu, trong lúc Vu Thức Vy sắp mất đi ý thức, loại đau khổ khiến người ta tuyệt vọng đó dần dần biến mất, cho đến lúc hoàn toàn mất đi.

Vu Thức Vy chật vật bò dậy, đứng lên trong chớp mắt, nhưng chân mềm nhũn nên lại ngã quỵ xuống mặt đất. Đáy mắt hiện lên sự tức giận ngập trời: “Bạch Vân Thâm, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Nàng chậm rãi, cuối cùng cũng tìm được mắt trận của Bát Quái trận. Bỗng chốc rơi vào Lưỡng Nghi trận chính giữa địa cung.

Nàng đã không còn sức để dùng khinh công, chỉ có thể để người rơi tự do. Ai ngờ vào lúc rơi xuống mặt đất lại đụng phải trên cơ thể của một người.

“A~” Người phía dưới truyền đến một hồi rên thống khổ.

Hàn Giang Nguyệt đang đọ sức với Thượng Quan Cửu U. Lúc ra chiêu cuối cùng, đang chuẩn bị thoát thân để đi tìm Vu Thức Vy thì lại bị một vật từ trên trời rơi xuống, mạnh mẽ đập lên cơ thể, trở thành đệm lưng của đối phương.

Gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ của Hàn Giang Nguyệt cau lại: “Ôi chao... ta nói, ngươi là đang có chuyện gì vậy?”

Vừa nói xong, đối diện với khuôn mặt không biểu cảm của Vu Thức Vy, hai người đồng thời sửng sốt, đều nhìn thấy vẻ mừng rỡ trong ánh mắt của đối phương.

Thượng Quan Cửu U phía đối diện nhận thấy được Hàn Giang Nguyệt muốn dứt ra, vốn dĩ là định dùng ám khí, nhưng lại không ngờ rằng xảy ra tình huống bất ngờ này. Có chút ngạc nhiên đến ngây người, lập tức phi tiêu, nhân cơ hội này đâm vào phía trên ngực Hàn Giang Nguyệt.

Nghiêng mình xuất hiện ngay trước mặt Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt, một chưởng đẩy Vu Thức Vy ra, bóp ngay cổ họng Hàn Giang Nguyệt, lạnh lùng cười: “Hàn Giang Nguyệt, ngươi thua rồi, ngươi nói bổn Khả Hãn nên xử trí ngươi như thế nào đây?”

Hàn Giang Nguyệt bị bóp khiến sắc mặt biến đen, nhưng lại bất chấp bản thân, bởi vì trong bóng tối y nhìn thấy Vu Thức Vy bị Thượng Quan Cửu U đánh đụng trúng tường, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Hàn Giang Nguyệt khẩn trương trong lòng, cắn răng, dồn tất cả sức mạnh, nhân lúc Thượng Quan Cửu U lơ là, đánh một chưởng vào ngực hắn, sau đó nghiêng người đến trước mặt Vu Thức Vy, ôm chặt nàng trong lòng: “Nàng vẫn ổn chứ?”

Đôi môi Vu Thức Vy nhợt nhạt, không chút sức lực lắc đầu nói: “Ta không sao, còn huynh? Có đau không?”

Phi tiêu của Thượng Quan Cửu U đều rất có lực, bây giờ toàn bộ đều đâm vào ngực, nhất định là đã trúng tim, trái tim đau đớn bị xé nát, nàng vừa được lĩnh hội qua, đau không muốn sống, lúc này y nhất định là rất đau.

Đột nhiên, ánh mắt nàng hung tàn nhìn vào Thượng Quan Cửu U. Hắn từng là anh hùng đỉnh thiên lập địa, bây giờ đường đường là Đại Hãn một nước, không ngờ rằng lại đê tiện như vậy, nhân lúc Hàn Giang Nguyệt không phòng bị, ra tay độc ác!

Là nàng, nếu không phải là nàng vừa lúc rơi xuống người Hàn Giang Nguyệt, y cũng không bị Thượng Quan Cửu U thấy được sơ hở!

Thượng Quan Cửu U nhìn thấy ánh mắt thân quen của Vu Thức Vy, con ngươi sáng lên, lập tức cười một cách tà mị: “Vu Thức Vy, quả nhiên nàng tới rồi!”

Vu Thức Vy hít một hơi thật sâu, không phản ứng lại với hắn, mà nhìn phương hướng mà mình đang đứng, là chính phương của Lưỡng Nghi trận. Còn vị trí mà Thượng Quan Cửu U đang đứng lại trái ngược, bọn họ đánh nhau ở chỗ này, lại không khuấy động đến trận pháp, quả thực rất kỳ lạ.

Lưỡng Nghi trận, nghe tên là đã biết ý nghĩ của nó, hai cực tương phản.

Từ trước tới giờ Bát Quái và Lưỡng Nghi đều cùng là chính trận. Còn trong địa cung này lại tách rời Bát quái và Lưỡng nghi, vừa rồi trong Bát Quái trận có ba mươi sáu đồng nhân sao Bắc Đẩu trong trận, nàng đã phá Tốn môn, mới vào được Lưỡng Nghi trận.

Không biết trong Lưỡng Nghi trận này có cái gì, nếu không khuấy động đến nó thì căn bản không thể phá trận, không phá được trận thì không thể tới tầng thứ tư dưới lòng đất!

Qua một hồi phỏng đoán, Vu Thức Vy quyết định khuấy động trận pháp, sau đó lại đi phá trận!

Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy bỗng nhiên móc một viên hỏa dược đạn, mạnh mẽ ném lên mặt đất...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK