Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44345

“Ta?” Vu Thức Vy cong môi, sau đó nhìn về phía Đường Mẫn Nhi đang có vẻ mặt kinh hoàng, mắt trở nên sắc như kiếm: “Không bằng hỏi Liễu quý phi của các ngươi xem ta là ai, tại sao lại đến Hoàng cung Tây Lương các người!”

Đám người nghe nàng phân biệt rõ chính mình và Tây Lương thì biết nàng không phải người Tây Lương, liền đồng loạt nhìn về phía Đường Mẫn Nhi, ánh mắt như muốn hỏi nàng ta nữ tử này là ai.

Đường Mẫn Nhi đối mặt với câu hỏi của đám người đó, đáy mắt xẹt qua tia chột dạ. Phải làm sao đây?

Nếu nàng ta nói nàng ta chính là nữ tướng quân Vu Thức Vy đánh bại Tây Lương, vậy Vu Thức Vy nhất định sẽ nhân cơ hội nói ra bí mật của Đường Mẫn Nhi. Lúc đó, dù Thượng thư có bỏ qua cho Vu Thức Vy hay không, bách quan có bỏ qua cho Vu Thức Vy hay không thì những ngày tháng sau này của nàng ta đều không dễ sống. Ân sủng khó khăn lắm mới có được trong hai năm nay sẽ tan biến hết.

Nhưng nếu không nói, Vu Thức Vy sẽ bỏ qua cho nàng ta ư?

Nàng ta lấy tư thế người đến không mang ý tốt tới, rõ ràng là muốn tính sổ với nàng ta…

Ân oán giữa nàng ta và nàng tính sau cũng không muộn, không cần thiết phải ngọc đá cùng vỡ. Nhưng nếu không còn địa vị thì nàng ta thực sự sẽ không còn gì nữa!

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Đường Mẫn Nhi hồi phục trạng thái như thường, nhướn mày nói: “Hà Hoa, bổn cung vẫn đang phạt nhốt ngươi, ai cho cho tự ý đi ra?”

Đám người nghe xong đều cho rằng nữ tử này chỉ là tiểu cung nữ làm sai trong cung Liễu quý phi, không hề nghĩ sâu, nào ngờ…

Mạc Hoàng hậu đột nhiên mở miệng nói: “Liễu quý phi, nàng ta căn bản không phải người Tây Lương ta, khẩu âm cũng không phải, ngươi đang lừa ai vậy?”

Đường Mẫn Nhi nhìn Đào Hoa bên người, Đào Hoa lập tức hiểu ý, nhanh chóng đến bên người Vu Thức Vy, khoát tay nàng, rồi cung kính nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, nàng đúng là không phải người Tây Lương, nàng là biểu muội của nô tỳ ở Đại Vân. Vì cha mẹ mất sớm, không có chỗ dựa nên nô tỳ nói với nương nương. Nương nương lương thiện lên mới nhận nàng, ai ngờ nàng tay chân vụng về, làm gì cũng không tốt, sáng nay bị nương nương phạt nhốt…”

Nói đến đây, ả mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vu Thức Vy, tức giận quát: “Muội nói muội kia, có phải lại chui vào trong bụi mai không? Đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, khi đi qua hoa viên phải đi đường chính, không đường đi đường tắt. Nhìn cả người đầy vết máu này, còn không mau đi với biểu tỷ, biểu tỷ sắc thuốc cho muội.”

Nói xong, kéo Vu Thức Vy ra ngoài.

Vu Thức Vy bị kéo đi hai bước, có chút nực cười mà hất tay Đào Hoa ra, xoa xoa cổ tay bị nắm đau: “Biểu tỷ, cổ tay của ta có vết thương, ngươi nắm tay ta đau quá.”

Đào Hoa vừa nghe Vu Thức Vy kêu ả biểu tỷ, tưởng là Vu Thức Vy đã xuống nước, nhân cơ hội chạy thoát khỏi Hoàng cung. Nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, nếu nàng muốn chạy trốn thì sao lại đến Ngọc Càn cung này chứ? Chẳng lẽ không rành Hoàng cung nên chạy lộn đến chỗ này?

Không, khả năng này không lớn, nàng nhất định đến đây đối phó với nương nương.

Nghĩ đến đây, Đào Hoa lại khoác lên cánh tay Vu Thức Vy, muốn kéo nàng đi, nhưng không ngờ lần này kéo thế nào cũng không thể kéo được Vu Thức Vy.

Đào Hoa khó hiểu quay đầu nhìn về phía Vu Thức Vy, còn chưa nhìn rõ đã bị nàng đánh lên trán, nhất thời mất ý thức.

Đường Mẫn Nhi nhìn Đào Hoa đã ngất xỉu, nhanh chóng đi qua gọi hai tiếng Đào Hoa, thấy ả không phản ứng liền kéo mạnh Vu Thức Vy đến bên người, nói vào tai Vu Thức Vy với âm điệu chỉ có hai người nghe được: “Vu Thức Vy, ta tha cho ngươi một mạng, mau chóng rời đi đi!”

Vu Thức Vy cười ngọt ngào: “Vậy những tên tử sĩ kia thì sao? Họ cứ đuổi theo ta không buông kia kìa.”

Đường Mẫn Nhi đè ép thanh âm: “Ta sẽ cầu Thượng thư hủy bỏ lệnh truy bắt.”

Mắt Vu Thức Vy lóe lên, rồi trầm xuống: “Ý ngươi là Lão hoàng đế đầu to tai to cũng tham gia vào chuyện này?”

Đường Mẫn Nhi trả lời: “Không sai, ngươi giết nữ nhi của ông ta, ông ta tìm ngươi báo thù vốn là chuyện rất bình thường!”

Ý cười Vu Thức Vy càng sâu thêm, nhẹ nhàng đẩy nàng ta, nghiến từng chữ một: “Các ngươi thật vô sỉ!”

Đường Mẫn Nhi thấy Vu Thức Vy tức giận, đáy mắt lóe lên kiên định vò vẻ không sợ nứt, chỉ sợ Vu Thức Vy nắm thóp nàng, nên lại tiến đến gần nói nhỏ: “Ngươi giết toàn bộ nhà ta, còn có biểu ca, nhưng ta cũng đánh ngươi một trận rồi, quyết định không so đo với ngươi nữa, ngươi đi đi.”

“Thật sự không so đo? Sẽ không quay đầu lại muốn đối phó với ta đấy chứ?”

Đường Mẫn Nhi nhanh chóng phủ định: “Không đâu, nhất ngôn cửu đỉnh, ta sẽ không làm khó ngươi nữa.”

Nàng ta đúng là không làm khó nàng nữa, mà chỉ dùng một kiếm giết nàng, giải quyết nhanh chóng, không để lại hậu hoạ!

Vu Thức Vy vừa nhìn liền rõ lòng nàng ta, nàng bật cười, đẩy tay Đường Mẫn Nhi, rồi quay người tìm một cái ghế, nhàn nhã ngồi xuống. Nàng với tay lấy bánh và trà trên bàn ăn no bụng, bị giam hai ngày hai đêm, nàng sắp đói chết rồi.

Đám người trừng to mắt, hiếu kỳ nhìn nàng, nàng thật sự là tiểu cung nữ sao? Sao lại vừa ăn vừa uống như thế? Quá hỗn xược!

Lão hoàng đế thấy long uy bị xâm phạm, không vui mà đập bàn quát: “Ngươi, thấy trẫm không quỳ thì thôi, còn ở trong tẩm cung của trẫm ăn ngon uống say, trong mắt ngươi còn có trẫm hay không?”

Động tác ăn của Vu Thức Vy ngừng lại, cứ như đương nhiên mà nói: “Trong mắt của ta dĩ nhiên là không có Thượng thư rồi, ta cũng không phải phi tần quan lại của ngươi, vì sao trong mắt phải có ngươi?”

Giọng nói này khiến mặt Lão hoàng đế trầm xuống, lại tức giận đập bàn lần nữa: “To gan, hỗn xược, dám công khai ngỗ ngược trẫm. Người đâu, bắt ả vào thiên lao đánh cho trẫm.”

Vu Thức Vy đưa tay làm động tác cản lại, nói: “Dừng, lão hoàng đế, ta không nhận mệnh lệnh của ngươi. Ngươi là Hoàng đế Tây Lương, còn ta là con dân Đại Vân triều, ngươi không có tư cách đánh ta nhốt ta vào thiên lao.”

Cái gì?

Nàng là người Đại Vân triều?

Đám người kinh ngạc không ngớt, Lão hoàng đế càng kinh ngạc hơn, trong cung chỉ có một người là người Đại Vân triều, hơn nữa đã chạy trốn rồi. Chẳng lẽ… chẳng lẽ là nữ tử trước mắt này…

Vu Thức Vy nhìn ông ta kinh ngạc trước, sau đó là hoảng sợ, thì cười yêu mị một tiếng, đứng bật dậy, đi từng bước về phía Hoàng đế, giữa mi tâm là một tầng sát ý máu tanh: “Lão hoàng đế, ngươi đoán không sai, ta chính là nữ tướng quân Đại Vân Vu Thức Vy bị ngươi bí mật bắt đến!”

Cái gì?

Nữ tướng quân Đại Vân, Vu Thức Vy?

Đám người trong điện xôn xao, văn võ bá quan chấn kinh nhìn về phía Vu Thức Vy, nàng thế mà lại là nữ chiến thần vang danh thiên hạ, oai phong một cõi kia?

Trời ạ, nàng thế mà lại đến Tây Lương.

Đợi đã, vừa nãy nàng nói Lão hoàng đế bí mật bắt nàng?

Lão hoàng đế giống như bị sét đánh trúng, hoảng sợ nhảy dựng lên, nghẹn họng nhìn trân trối, âm điệu nâng cao: “Ngươi chính là Vu Thức Vy?”

Chẳng trách những tử sĩ không tìm được nàng, thì ra là vì nàng đến Ngọc Càn cung mà tử sĩ không thể bước vào!

Đúng là một nữ tử giảo hoạt!

Nhưng sao nàng biết tử sĩ không thể vào Ngọc Càn cung?

Nhưng không đợi Lão hoàng đế tỉnh lại trong cơn giật mình thì Vu Thức Vy lại bổ thêm một tia sét lớn: “Không chỉ thế, Liễu quý phi của ngươi cũng không phải họ Liễu, ả họ…”

Đường Mẫn Nhi thấy Vu Thức Vy sắp nói ra, liền vội vã ngắt lời Vu Thức Vy: “Hà Hoa, ngươi nói linh tinh gì vậy?”

Nhưng Vu Thức Vy không bị dời chủ đề, mà tiếp tục nói: “Ả là tôn nữ tội thần Đường quốc công Đại Vân triều Đường Mẫn Nhi. Mà Vu thừa tướng của ngươi căn bản cũng chẳng phải tên là Vu Dật Trần, mà là Vu Nhậm Hoằng, đích trưởng tử của tội thần Đại Vân triều Vu Văn Thanh, cũng là đích trưởng huynh của ta. Hai năm trước cả Đường gia bị chém đầu, bọn họ trốn khỏi thiên lao, không rõ tung tích, nhưng không ngờ lại ẩn danh ở Tây Lương. Khi gặp lại, thế mà một người đã thành quý phi, một người thành thừa tướng…”

Đường Mẫn Nhi che tai, điên cuồng hét lên: “Câm miệng, câm miệng, tiện nhân nhà ngươi không được nói nữa.”

Vu Thức Vy không nói nữa, mà là nhìn về phía Lão hoàng đế, trở về chủ đề mới bắt đầu trước đó: “Lão hoàng đế, Trữ Ngọc con gái ngươi giả trang thành tỳ nữ của công chúa Trữ Tuyết, trong ngày Thượng Quan Cửu U phản bội Thượng thư Đại Vân đã bắt hai tỳ nữ của ta, còn giết Tiểu Ninh một trong hai tỳ nữ đó, giết người đền mạng là điều đương nhiên. Ta giết ả có gì sai? Không cần nói với ta những lời chó chết như công chúa mạng quý, tỳ nữ mạng tiện gì đó. Ngươi mất đi con gái, còn ta mất đi muội muội. Trong lòng ngươi muội muội ta không bằng con gái ngươi. Nhưng trong lòng ta, nữ nhi đó của ngươi căn bản không thể so sánh với muội muội ta!”

Lời này như gằn từng chữ mà nói, từng câu như sấm sét đánh đến lão hoàng đế lùi lại một bước, rồi ngồi xuống ghế: “Ngươi… giảo biện!”

Vu Thức Vy cười lạnh, ngẩng đầu, khí chất cao ngạo, nhưng không cuồng vọng: “Ta nói có lý hay không, tự có người thiên hạ đến phát xét. Ngươi chỉ vì quan hệ cá nhân với nữ nhân này mà khiến bách tính quốc gia lâm vào nước sôi lửa bỏng, một hôn quân như ngươi, xứng làm Hoàng đế sao? Người mà cái roi đánh rồng kia nên đánh nhất chính là ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK