Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44346

“Ngươi…” Lão hoàng đế bị những lời nói sắc bén của nàng khiến sắc mặt lúc đen lúc trắng, vô cùng chật vật, cái cảm giác đó như giơ mặt ra để cho người ta đánh một trận thật ác vậy. Cái gì mà long uy thiên nhan, cứ như vậy bị giẫm dưới đất.

Lời nàng nói cũng là có ý có tình, ông ta không thể nói lại được, dù phản biện vài câu cũng không làm được.

Lão hoàng đế thở sâu vài lần, ổn định lại cơn tức mới đập bàn quát: “Hỗn xược, dám nói trẫm là hôn quân. Người đâu, lôi ra ngoài, chém đầu!”

Vu Thức Vy đánh đổ ly trà bên người, ý cười trên mặt nhẹ nhàng như mây, dáng vẻ ung dung: “Ta là tướng quân của Đại Vân, không phải là người mà ngươi nói chém là có thể chém. Hơn nữa, ta bị ngươi và Đường Mẫn Nhi hợp mưu bắt tới, lại còn bị các ngươi đánh đến thân tàn ma dại, các ngươi cũng phải cho ta một cái công bằng chứ! Nếu không cho ta công bằng, vậy ta cứ ở đây không đi đấy, nếu ta chết ở đây, không lâu sau tin tức này sẽ truyền đi khắp thiên hạ. Bốc Diệp Môn của phu quân ta và sát thủ của ta nhất định sẽ huyết tẩy hoàng thất Tây Lương. Ta chết không sao, kéo các ngươi bồi táng cùng thì coi như được lời rồi.”

Vu Thức Vy hất tà váy, hiên ngang ngồi xuống, lấy bình rượu trên bàn lên uống, tư thế ngẩng đầu không ưu nhã, nhưng lại có sự phong tình phiêu dật khác lạ, cứ như uống là rượu tiên trên dao trì cửu thiên, dáng vẻ tùy tiện thỏa thích, phong lưu đa tình.

Uống xong còn nhịn không được chép miệng, nói: “Rượu ngon, làm Hoàng đế đúng là biết hưởng thụ, sơn hào hải vị, cẩm y ngọc thực. Đáng thương cho những bách tính ngoài kia còn đang ăn cháo ăn rau, mặc vải bố vá chằng chịt, dù sao cũng là số mệnh không tốt. Nếu được sinh ở Hoàng gia, chắc chắn cũng được loại đãi ngộ như này. Đầu thai quả nhiên phải dựa vào vận khí mà.”

Mạc Hoàng hậu và Nhị hoàng tử nhìn nhau, chỉ cảm thấy không tự nhiên, bởi vì… nàng nói đều là những lời thật mà người khác không dám nói!

Bá quan liếc nhìn nhau, thế mà lại sinh ra cảm giác rung động, cảm thấy tư tưởng thâm căn cố đế trước này của mình hình như quá phiến diện. Đám người Hoàng thất cũng chỉ là đầu thai tốt thôi, sinh ra đã tôn quý hơn người. Nên những người đầu thai làm bách tính, nên bị đám người họ dẫm đạp dưới chân.

Đây là vấn đề đáng được suy nghĩ sâu hơn!

Nhưng đám người ở đây càng kinh hãi về nữ tử nhìn thì ung dung, nhưng lời nói lại như đâm vào lòng người trước mặt hơn. Nàng có thể được Hoàng đế Đại Vân trọng dụng, phong làm Tướng quân, cũng có thể được chiến thần của Đại Vân yêu mến, lấy làm Vương phi. Nàng… rốt cuộc là một nữ tử như thế nào?

Vu Thức Vy nhìn đám người đang có tâm tư khác nhau kia bật cười, để bình rượu xuống rồi tiếp tục nói: “Lão hoàng đế, là đưa ta yên bình về Đại Vân triều; hay là giết ta, sau đó hoàng thất các ngươi bồi táng cùng, ngươi xem mà làm đi!”

“Chuyện này…” Hoàng đế ngập ngừng, nhất thời không biết làm sao, thế là ánh mắt nhìn về phía Đường Mẫn Nhi đang đau khổ ôm mặt quỳ dưới đất kia, quát lên: “Liễu quý phi, Vu Thức Vy nói có thật không? Ngươi thật sự là hậu nhân của tội thần Đại Vân triều?”

Đường Mẫn Nhi nghe được lời này liền bình tĩnh lại, chầm chậm thả tay xuống, trên mặt nước mắt như mưa: “Không sai, ta đúng là hậu nhân của Đường gia Đại Vân triều nhưng không phải là tội thần. Là do Vu Thức Vy, là tiện nhân đáng chết này hãm hại, là ả hãm hại Đường gia ta mới khiến Đường gia ta bị chém đầu… Vu Thức Vy, ta phải giết ngươi!”

Nói xong, Đường Mẫn Nhi rít châm cài trên tóc, kích động xông về phía Vu Thức Vy.

Tim đám người vọt lên tận cổ hỏng, thậm chí có người còn phát ra tiếng kinh hô. Hoàng đế cũng kinh sợ kêu lên: “Liễu Nhi…”

Vu Thức Vy không tránh không né, chỉ kinh bỉ nhìn Đường Mẫn Nhi, trước khi cây châm đâu vào tim thì nghiêng người, nắm lấy tay nàng ta vặn mạnh ra sau lưng nàng ta, giữ chặt, cười nhạt nói: “Đuờng Mẫn Nhi, ngươi tưởng ngươi là đối thủ của ta ư?”

Đường Mẫn Nhi đau đớn hét chói tai, dùng lực giãy dụa: “Đau, đau, ngươi buông ta ra, buông ta ra…”

Vu Thức Vy đến gần tai nàng ta, lạnh lùng nói: “Đừng động, đừng quên ngươi đang mang long thai trên người. Nếu không còn long thai thì ngươi sẽ hoàn toàn hết hi vọng đấy.”

Đường Mẫn Nhi quả nhiên không dám động nữa, cắn răng nói: “Ngươi bắt ta làm gì?”

“Đương nhiên là ép Lão hoàng đế vào khuôn khổ, để ông ta đưa ta về Đại Vân triều.”

Lão hoàng đế không nghe rõ hai người đang nói gì, chỉ biết tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi. Không cần biết nàng có phải hậu nhân của tội thần Đại Vân triều không, nàng đã ở bên ông ta hai năm, cho ông nhiều niềm vui, giờ còn mang long thai, đây không phải lúc tính toán chuyện này.

“Vu Thức Vy, thả nàng ấy ra, không phải ngươi muốn đi sao? Trẫm phái người đưa ngươi về là được.”

Mạc Hoàng hậu tuy hận Đường Mẫn Nhi, nhưng không hề muốn giết nàng ta, cũng mềm nhẹ nói: “Vu Thức Vy, ngươi thả nàng ra, nàng đang mang long thai, không thể có tổn thất gì được. Nếu ngươi muốn con tin, bổn cung thay ả là được.”

Đồng tử Trữ Lam co lại, kéo Mạc Hoàng hậu đang đến gần Vu Thức Vy, gấp gáp nói: “Không được mẫu hậu, Đường Mẫn Nhi này gây họa giang sơn, chịu khổ là đáng đời. Vu tướng quân biết phân biệt thị phi, tự nhiên biết ân oán đời trước không thể tính lên thai nhi vô tội, cũng sẽ không để con của Đường Mẫn Nhi xảy ra chuyện.”

Nghe xong, Vu Thức Vy ngoài ý muốn mà nhìn Trữ Lam một cái, từ trước đến nay nàng chưa từng gặp một người tinh tế lại thâm minh đại nghĩa như vậy. Hình như hắn có thể nhìn xuyên nàng vậy, biết nàng sẽ không giết người vô tội, đặc biệt là trẻ con.

Huyền Việt và Lưu Chiêu là nỗi đau sâu sắc trong tim nàng. Tuy đã báo thù nhưng khi nhắc đến vẫn đau vô cùng…

“Nhị hoàng tử Trữ Lam, ta hi vọng người đưa ta về Đại Vân triều là ngươi, lời hôn quân này nói ta không tin!”

Lão hoàng đế bị Vu Thức Vy gọi một câu hôn quân hai câu hôn quân làm tức giận, quát lên: “Vu Thức Vy, ngươi câm miệng. Ngươi hết lần này lại lần khác sỉ nhục trẫm, trẫm không giết ngươi là đã nhân từ rồi, thế mà còn không biết thu liễm.”

Vu Thức Vy hờ hững nhìn ông ta một cái: “Trái nghĩa của thu liễm là hỗn xược, hỗn xược trong mắt người là ngỗ ngược với ngươi, không hề đại biểu cho thiên lý vương pháp. Luật pháp mỗi quốc gia không hề cấm gọi hôn quân, không hề cấm nói thực. Nếu ngươi không phải bất tài thì sao lại có xưng hô này chứ? Vấn đề ở trên người ngươi, ngươi không tự kiểm điểm lại còn trách tội ta? Chuyện này không hợp lẽ thường lắm nhỉ?”

Nàng nói lời này rất nhanh, liên thuyên không ngừng, khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy hồ đồ.

Lão hoàng đế nghe đến mức như lọt vào sương mù: “Từ từ, ngươi đang nói linh tinh gì vậy?”

Vu Thức Vy nhịn không được trợn mắt, có loại cảm giác vô lực: “Bỏ đi, không thể nói thông với người không biết đạo lý. Ta cứ nói thẳng đi, ta hỏi ngươi, có đưa ta về nước không, không đưa ta liền giết chết Đường Mẫn Nhi.”

Lão hoàng đế căng thẳng, giơ tay ra can: “Dừng tay, thả nàng ra, trẫm sẽ thả ngươi đi.”

“Lấy thánh chỉ đến, đóng ngọc tỷ lên. Nếu ngươi dám nuốt lời, lại muốn giết ta vậy ta sẽ cho người khắp thiên hạ biết nhân phẩm của ngươi.”

Mặt lão hoàng đế sầm xuống, nhìn thái giám bên người, phân phó nói: “Còn không mau làm theo yêu cầu của nàng ta?”

Lão thái giám nhanh chóng lùi vào trong điện, đi làm thánh chỉ.

Sau một khác, lão thái giám đã mang theo thánh chỉ có đóng ngọc tỷ đưa cho Lão hoàng đế. Hoàng đế nhìn liền đưa lại cho lão thái giám: “Đưa cho nàng ta!”

Lão thái giám run rẩy đi đến trước mặt Vu Thức Vy, đưa thánh chỉ cho nàng.

Vu Thức Vy ngẩng đầu, nhưng không nhận lấy mà nói: “Mở ra ta xem.”

Lão thái giám quay đầu hỏi ý Hoàng đế, rồi nhanh chóng mở ra cho Vu Thức Vy nhìn.

“Đưa ta.”

Vu Thức Vy giơ tay nhận lấy, ai ngờ lúc thánh chỉ đi đến trước mặt thì một mũi tên bay đến lướt qua da thịt nàng rồi cắm vào cái cột đối diện.

Vu Thức Vy chỉ thấy tay đau nhói, sau đó thân thể mềm nhũn, sợ hãi không thôi, đáng chết, mũi tên có nhuyễn cốt tán.

Đường Mẫn Nhi nhân cơ hội đẩy Vu Thức Vy ra, lùi đến bên cạnh Hoàng đế.

Trước mắt Vu Thức Vy một trận tối đen, quát: “Là ai bắt tên đả thương người?”

“Là ta~” Một giọng nói yêu kiều truyền tới, sau đó là một thân ảnh màu vàng đi tới, mày liễu mắt hạnh, ánh mắt sáng người, một nữ tử khoảng hai hai, hai ba tuổi.

Nữ tử cao ngạo như khổng tước đi vào trong, trên mặt là vẻ kiêu căng tự đại: “Ngươi chính là tiện nhân cướp tỷ phu của ta, khiến tỷ phu ta vứt bỏ tỷ tỷ ta?”

Nhị hoàng tử vừa nhìn thấy Trữ Doanh liền lập tức trách mắng: “Trữ Doanh, không được làm càn.”

Hắn có dự cảm, nếu hôm nay Vu Thức Vy không thể rời đi thì người gặp xui xẻo chính là bọn họ.

Nàng đơn thương độc mã đi đến Ngọc Càn cung lại còn nhiều lời như vậy, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không dám. Lại còn không hề sợ hãi như thế, chắc chắn có hậu thuẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK