Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4440

Vu Thức Vy đưa mắt đảo nhìn từng người, nàng nhìn thấy ánh mắt phức tạp và bức thiết của Vu Văn Thanh, thấy ánh mắt ghen tị của Tứ di nương Triệu thị , thấy thần sắc ưu tịnh không tranh thế sự của Tam di nương. Cuối cùng, ánh mắt của nàng rơi xuống ánh mắt vui mừng của La thị, không khỏi nở nụ cười yếu ớt với bà, một số lời không cần phải nói ra.

Nàng quay đầu nhìn sang Bát công chúa, vừa muốn nói cự tuyệt, bắt gặp Bát công chúa nháy mắt một cái với nàng, sau đó đầy vẻ thần bí ở bên tai nàng nói nhỏ: "Ta nói với phụ hoàng nói ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, cho nên phụ hoàng mới chấp thuận cho ngươi tiến cung, đừng vạch trần ta, ta chỉ là muốn ngươi tiến cung bồi bồi ta, có được không"

Đáy máy Vu Thức Vy chợt bừng tỉnh, nguyên lai là như vậy, nàng cũng nhỏ giọng trả lời: "Công chúa, như vậy có vẻ không thích hợp. . ."

Lúc trước hoàng thượng ban thưởng cho nàng lệnh bài tùy ý ra vào hoàng cung đã đủ khiến ngươi khác chú ý, cho nên mặc dù có quyền lợi này, nàng cũng không dám tùy ý ra vào hoàng cung, sợ thành đề tài để kẻ khác đàm tiếu, cho rằng nàng là nữ tử được sủng sinh kiêu. Lần này nếu là chiều nàng ta tiến cung, nhận lấy biết bao nhiêu cặp mắt sưng đỏ của các tiểu thư thiên kim khuê các a, đừng nói xa, chỉ giờ khắc này Tứ di nương Triệu thị và Vu Vinh Mỹ đứng ở cách đó không xa , hai cặp mắt ghen tỵ đều sắp muốn đâm xuyên thủng nàng.

Thấy nàng cư nhiên cự tuyệt, Bát công chúa vừa lấy làm lạ vừa sốt ruột, ngạc nhiên là trên đời này lại còn có nữ tử nghe được tiến cung mà không chút động lòng nào, không phải nói tiến cung là có được sự vinh quang mà ngay cả trong mơ cũng tha thiết muốn có của nữ tử sao? Sốt ruột là nàng không dễ gi mới gặp phải một nữ tử khiến mình có cảm giác sùng bái , thật vất vả mới cầu được phụ hoàng đồng ý, làm sao có thể cự tuyệt nàng như thế?

Nghĩ nghĩ một chút Bát công chúa liền nháy mắt ra hiệu với Từ Thái Vy và Diệp Hề Tương đang ngồi ở phía sau cách đó không xa, ý bảo các nàng nói a, bảo các nàng tới là đến không thôi sao?

Từ Thái Vy và Diệp Hề Tương sau khi tiếp được ánh mắt của Bát công chúa, nhìn nhau cười, đứng dậy hướng đến Vu Thức Vy.

Từ Thái Vy đoan chính có độ cười nói: "Thức Vy a, Bát công chúa đây đã làm phiền chết chúng ta rồi đấy, chỉ sợ ngươi không đáp ứng, ráng lôi kéo ta và Hề Tương làm thuyết khách của nàng a."

Diệp Hề Tương cũng cười cười, mặt mày trong lúc đó rất thản nhiên vô tư, "Ai bảo Bát công chúa của chúng ta một lòng thủy chung, quý trọng bằng hữu nhất, cho nên làm thuyết khách ta là làm chắc rồi đấy, Thức Vy, hãy cùng Bát công chúa tiến cung nào."

Bát công chúa hai mắt lóng lánh nhìn Vu Thức Vy, đáy mắt lộ vẻ khẩn cầu, móp cái miệng nhỏ nhắn chắp hai tay lại, "Nhanh đáp ứng ta mà."

Vu Thức Vy đáy lòng xẹt qua một tia ấm áp nhàn nhạt, nếu là đổi thành người hoàng gia khác , nào sẽ trưng cầu ý kiến của cá nhân ngươi, lại còn mang đến hai vị thuyết khách, trực tiếp thì chính là một mệnh lệnh, không tuân theo thì là tội kháng chỉ, đâu như Bát công chúa như vậy vừa thương lượng vừa cầu xin, nàng nếu không đáp ứng nữa, chính là kiêu căng, truyền ra ngoài thì chuyện không lớn cũng chẳng phải nhỏ, chuyện nhỏ thì nói là nàng không hiểu quy củ làm xằng làm bậy, chuyện lớn thì nói nàng coi rẻ hoàng gia, kháng chỉ không tuân theo. . .

"Thần nữ tuân mệnh là được."

Vu Thức Vy lời này vừa thốt ra, có thể nghe rõ một thanh âm thở phào nhẹ nhõm.

Vu Văn Thanh tiến lên trước, sau khi hướng công chúa hành lễ một cái nhịn không được liền dặn dò: "Tiểu Vy, vào trong cung thì không giống như ở trong nhà, ngươi từ nhỏ tự do tự tại, cũng không được phá hư quy củ mới phải."

Tự do tự tại ?

Vu Thức Vy đáy lòng cười lạnh một tiếng, nàng khi nào tự do tự tại qua?

Đem sự ngược đãi khắc nghiệt của mẹ ruột gọi là tự do tự tại, đây thật là điều buồn cười nhất trên đời này. Kỳ thực hắn đâu phải là sợ nàng phá hư quy củ, hắn là sợ nàng liên lụy đến toàn bộ Vu gia, liên lụy đến tiền đồ con đường làm quan của hắn.

Trong đám nhi nữ của hắn, nếu muốn nói người nào hắn thật tâm thương yêu , chẳng ai ngoài đích trưởng tử Vu Nhậm Hoằng, mọi việc đều phải đích thân chỉ dạy, gửi gắm kỳ vọng cao, chỉ rõ tương lai hắn sẽ thay thế vị trí của mình. May là đích nữ Vu Vinh Hoa được cưng chiều trong tay nhiều năm, sau khi bị nhiều lời đồn xấu như vậy, xoay mặt một cái liền có thể vứt bỏ, ngược lại đem chủ ý nhắm lên đầu của nàng.

Người này khắc đầy ích kỷ và lạnh nhạt bạc bẽo trong xương tủy , chỉ xem nữ nhi của mình là một con cờ trên con đường quyền thế của bản thân, kiếp trước, nàng bị Thượng Quan Diệp phế bỏ, người phụ thân này từ đầu đến cuối cũng không từng vì nàng nói lời nào, một chữ cũng không có. . .

Trong lòng mặc dù là vô hạn chán ghét, nhưng Vu Thức Vy vẫn phải hạ ngoan ngoãn cúi đầu trả lời: "Vâng phụ thân, nữ nhi đã hiểu."

"Ừm, vậy hãy đi đi."

Vu Thức Vy nhún người hành lễ, cung kính nói rằng: "Phụ thân, ta có ba tỳ nữ hai tên hộ vệ, đều không thể đưa vào cung, nữ nhi muốn mấy người này tạm thời ở tạm phù dung uyển của Lục di nương, cúi mong phụ thân đồng ý."

Vu Văn Thanh đương nhiên sẽ không thể không đáp ứng, bởi vì những thứ này đều là việc nhỏ, "Nhưng con cũng phải mang theo một người chứ."

Vu Thức Vy nhìn về phía Hàm Yên, lại lướt nhìn biểu tình của mỗi người ở đây, khẽ mỉm cười một cái, ngay khi Hàm Yên cho là nàng muốn nói mang cô theo, Vu Thức Vy lên tiếng, "Phụ thân, nữ nhi một người cũng không mang theo."

Dứt lời nàng cất bước đi tới trước mặt Hàm Yên, cúi đầu che ở bên tai nàng tai nói nhỏ: "Trong cung quy củ nhiều phức tạp, các ngươi vẫn nên ở lại bên người Lục di nương cho an toàn, còn có đừng quên trách nhiệm của ngươi là cái gì."

Hàm Yên trong lòng vốn là cảm thấy hụt hẫng, sau khi nghe nói như thế thân thể liền chấn động, cả người tràn đầy ý thức trách nhiệm, vui vẻ nói: "Vâng tiểu thư, nô tỳ bây giờ liền đi thu dọn y phục đồ dùng giúp người."

Ước chừng sau nửa canh giờ, Vu Văn Thanh mọi người tiễn Vu Thức Vy Bát công chúa đến trước cửa chính lớn phủ thái sư, "Phụ thân không cần đưa tiễn, nữ nhi bái biệt."

Vu Văn Thanh khoát tay, một bộ dáng từ phụ, "Đi thôi, nhớ kỹ lời phụ thân."

Trong quang cảnh bắt mắt và những ánh mắt đầy ngưỡng mộ, Vu Thức Vy theo Bát công chúa lên xe ngựa, xe ngựa "lộc cộc" chở Vu Thức Vy chạy hướng đến cái nơi lăng mộ ăn tươi nuốt sống kia.

Tâm tình đang vui vẻ thoải mái, sau khi Vu Vinh Hoa nghe được tin Vu Thức Vy được mời tiến cung dưỡng bệnh, sắc mặt tái xanh đập vỡ một pho tượng ngọc lưu ly, cắn răng nghiến lợi mắng, "Vu Thức Vy, Vu Thức Vy, ngươi tên tiện nhân này, tiện nhân đê tiện vô sỉ , ngươi dựa vào cái gì có thể tiến cung? Ngươi không xứng, ngươi bất quá là một kẻ bỉ ổi, ngươi chết đi, ngươi chết đi. . ."

Đường thị ở bên cạnh đỡ trán, uể oải vô lực dựa nửa người vào tháp quý phi , nhìn thấy nàng kích động như thế, không khỏi lên tiếng nói: "Hoa nhi, đại ca ngươi còn đang hôn mê, không được hồ đồ."

Dứt lời bà đứng dậy liếc mắt nhìn Vu Nhậm Hoằng trong phòng, thấy hắn không bị kinh động đánh thức, lúc này mới nằm xuống lại, sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm.

Vu Vinh Hoa khẩn trương mà tức giận nhìn thân mẫu của mình, "Mẫu thân, con rất tức, lẽ nào để cho con tiện nhân kia bay lên đầu trở thành phượng hoàng sao? Con không muốn, nàng bất quá là một con gà rừng, nàng dựa vào gì tranh với con?"

"Dựa vào cái gì tranh với con?" Đường thị sắc mặt trở nên trầm xuống, lạnh lùng nhìn Vu Vinh Hoa, như hai thanh kiếm sắc, nhìn thẳng Vu Vinh Hoa dường như có mũi kiếm ở sau lưng cô.

Chỉ nghe bà lại nói: "Biết ngươi thua ở đâu không?"

"Ngươi lãnh ngạo nóng nảy, gặp chuyện hoảng loạn, đâu bì kịp sự đoan trang sâu sắc chân chính phát ra từ trong xương cốt? Hoa nhi a, vui mừng không thể hiện ra ngoài, ngươi ngay cả điều đơn giản nhất cũng còn làm không được, làm sao đấu với Vu Thức Vy mặt mày đều là tính toán , giơ tay nhấc chân đều sắc sảo khôn ngoan kia? Ngươi khuôn mặt đẹp thiên thành, nên lợi dụng ưu điểm của mình, mà không phải đem phô ra tất cả khuyết điểm, điều ngươi cần học còn rất nhiều ."

"Mẫu thân, nữ nhi mấy ngày nay cũng tự kiểm điểm, cảm giác mình trước đây thực sự rất ngu, sau này nhất định sẽ học trở nên thông minh. Thế nhưng mẫu thân, Vu Thức Vy kia, lẽ nào mặc cho nàng dẫm trên đầu chúng ta sao? Còn có, chuyện hôm qua, mẫu thân không cảm thấy kỳ hoặc sao? Lục Thủy rõ ràng là con phái đi xử lý Vu Thức Vy, nhưng tại sao luôn miệng chỉ chứng mẫu thân?"

Đường thị đôi mắt hơi nheo lại, đáy mắt lóe lên một tia lệ quang, "Hừ, tiện nhân này thủ đoạn cao minh chính là cao minh ở chỗ này, cư nhiên có thể xúi giục Lục Thủy, nhất định là nắm được gốc rễ chỗ sâu nhất trong lòng người. Mà ngươi, nhìn ngươi, chỉ biết tức giận đạp phá đồ đạc, ngươi có từng yên tĩnh suy nghĩ cách đối phó nàng chứ không phải rước họa thêm cho mình?"

Vu Vinh Hoa nghe Đường thị trách cứ một phen, yên tĩnh lại, "Vâng mẫu thân, nữ nhi nhất định sẽ nghĩ cách."

Đường thị lúc này mới hài lòng, nói rằng: "Nàng có thể tiến cung, ngươi cũng có thể tiến cung, đừng quên dì của ngươi chính là Đường Thục quý phi, ngươi lại là xuất thân cao quý, gia tộc hiển hách, không phải một thứ nữ nho nhỏ liền có thể giẫm đạp."

Vu Vinh Hoa sau khi nghe xong sắc mặt vui vẻ, "Vâng, cảm tạ mẫu thân chỉ điểm, nữ nhi giờ liền viết thư gửi cho di mẫu."

"Ừm, ra ngoài đi, để ta an tĩnh một lúc."

Vu Vinh Hoa đi ra rồi, tỳ nữ bên người Đường thị Hồng Lăng lại tiến vào, thần sắc có chút hoảng hốt, "Đại phu nhân, nô tỳ có việc bẩm báo."

Đường thị có chút không kiên nhẫn mở mắt, trầm giọng nói: "Có chuyện gì?"

Hồng Lăng thân thể run lên, liền quỳ ở trên mặt đất nhỏ giọng nói rằng: "Phu nhân, bên ngoài có một chút lời đồn bất lợi đối với ngài và đại công tử. . ."

"Nói "

"Lời đồn đãi nói ngài độc hại thứ nữ cho nên mới bị trời phạt, báo ứng lên người của đại công tử. Còn có một lời đồn nói đại công tử đùa giỡn phụ nữ nhà lành bị người trả thù, bị người khác phế thành thái giám, không thể giao hợp nữa. . ."

"Rắc ~" Hồng Lăng lời còn chưa nói hết, trên mặt đất bên người đã đầy mảnh sứ, thân thể cô khẽ run lên, đối mặt với thần sắc âm trầm biến thành màu đen, lửa giận ngập trời của Đường thị.

Đường thị gân xanh trên trán giật kịch liệt, thân thể khẽ run rẩy, đã tức tới cực điểm rồi.

Hảo, hảo một Vu Thức Vy, một lần hai lần rồi lại ba lần khiêu khích bà, bây giờ còn dám như vậy đối phó bà, quả thực tìm chết!

"Hồng Lăng, ngươi cùng tiểu thư tiến cung, đem chuyện xảy ra hết thảy đều nói cho quý phi nương nương nghe, lần này ta nhất định phải khiến nàng có đi không về."

Hồng Lăng nhanh chóng vâng theo, "Vâng, nô tỳ tuân mệnh, chắc chắn trợ tiểu thư và quý phi nương nương hạ bệ Vu Thức Vy."

Mẫn thân vương phủ

Hàn Giang Nguyệt mang theo Cẩm thư say đến hồ đồ, trong miệng còn gọi tiểu mỹ nhân trở về, vừa đến phòng, Hàn Giang Nguyệt liền ghét bỏ đem Cẩm Thư ném xuống đất, một cước đá vào mông Cẩm Thư, "Khốn kiếp, bổn vương thân là chủ tử, nhưng lại mỗi ngày đều phải trả tiền cho các ngươi những thuộc hạ không đứng đắn này, trên đời này nào có chủ tử nào mệnh khổ như bổn vương ?"

Cẩm Thư mắt say mông lung, trên gương mặt thanh tú đều là nụ cười say đắm, vịn vào chân của Hàn Giang Nguyệt đứng lên, nắm lấy cằm của Hàn Giang Nguyệt, sắc mị mị nói rằng, "Tiểu mỹ nhân, cho hôn một cái."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK