Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44176

Nhìn Hàn Giang Nguyệt và tiểu thư vào trong phòng, Hàm Yên và Điểm Thúy cũng tỉnh táo lại, quay đầu lại nhìn Vu Vinh Mỹ còn đang rên rỉ đau đớn đằng sau, ánh mắt hai người liền lạnh lẽo.

Hàm Yên nói: “Để ta đi hỏi ý tiểu thư xem nên xử lý sao.”

Điểm Thúy kéo nàng ấy lại: “Trời ạ, đừng làm phiền họ, khó khăn lắm mới gặp nhau được một lần mà. Chuyện này cứ để ta lo, ám vệ, ra hai người xem nào.”

Tiếng còn chưa dứt, hai ám vệ đã từ trên trời nhảy xuống đứng bên cạnh Điểm Thúy, tốc độ cực nhanh, như tia chớp trên bầu trời, dọa Điểm Thúy giật mình, tim như vọt lên cổ họng, nàng ra lệnh: “Hai ngươi đem vứt Vu Vinh Mỹ ra khỏi phủ Thái Sư đi, vứt xa một chút nhé.”

“Vâng, cô nương.” Hai ám vệ mỗi người vác một cánh tay, khiêng Vu Vinh Mỹ ra ngoài.

Vu Vinh Mỹ vừa cố sức giãy dụa vừa mắng: “Vu Thức Vy, ngươi đúng là thứ tiện nhân không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt mà dám lôi kéo nam nhân vào phòng, thứ không biết xấu hổ!”

Điểm Thúy vừa nghe liền giận: “Đợi đã, lôi nàng ta quay lại đây.”

Ám vệ lại lôi Vu Vinh Mỹ về, vứt xuống trên đất. Điểm Thúy ngồi xuống, xách tai Vu Vinh Mỹ lên, trừng mắt nói: “Ngươi mắng thêm một câu ta nghe thử xem.”

Vu Vinh Mỹ đau đến la oai oái: “Điểm Thúy! Ngươi là thứ tiện tỳ chó cậy mặt chủ. Ngươi lại dám xách tai ta! Ta phải giết ngươi!”

Điểm Thúy nghe xong càng giận thêm, sức lực trên tay càng tăng thêm: “Vu Vinh Mỹ, ta phát hiện ngươi so với vương gia nhà ngươi còn không biết xấu hổ hơn. Các người năm lần bảy lượt hãm hại tiểu thư nhà ta, sao giờ còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt tiểu thư nhà ta hả?”

Vu Vinh Mỹ cũng không quan tâm đến cánh tay bị thương mà xông lên nắm tóc Điểm Thúy, kéo nàng xuống đất rồi cho một bạt tai, lại đá thêm cho nàng một đá, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thứ tiện tỳ! Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám đùa giỡn bổn phi? Ngươi là cái thá gì chứ?”

Hàm Yên biến sắc, lập tức xông lên kéo Vu Vinh Mỹ ra: “Thả muội ấy ra!”

Vu Vinh Mỹ quay đầu trừng mắt nhìn Hàm Yên: “Còn ngươi nữa, lũ chó săn đi bên cạnh Vu tiện nhân kia, các ngươi đều chẳng phải thứ tốt lành gì. Ả nào cũng dám vênh mặt khinh thường chủ, ta nhất định sẽ bảo phụ thân bán các ngươi đến thanh lâu.”

Hàm Yên nghe những lời ác độc của nàng ta xong, khuôn mặt vẫn luôn hiền hòa cuối cùng cũng nổi giận, giơ tay lên tát Vu Vinh Mỹ một bạt tai, nghiến răng nói: “Vứt ả ta ra ngoài!”

“Lũ tiện tỳ các ngươi! Các ngươi đợi đấy! Ta sẽ không tha cho các ngươi đâu! Các ngươi đợi đấy!”

Tiếng hét chói tai càng lúc càng xa, cuối cùng cũng tắt ngóm. Hàm Yên đỡ Điểm Thúy đứng dậy, giúp nàng ta chỉnh lại y phục tóc tai: “Sau này ra ngoài cẩn thận một chút, nhớ dẫn ám vệ theo.”

Trong phòng, Vu Thức Vy bị Hàn Giang Nguyệt ấn ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm.

Hàn Giang Nguyệt thông qua chiếc gương ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, sau đó từ trong lòng lấy ra một hộp gấm dài. Bên trong là một chiếc câm trài tóc hoa mai bằng ngọc màu tím. Y lấy ra sau đó tháo hai chiếc kẹp tóc trên đầu Vu Thức Vy xuống, đích thân cài trâm lên cho nàng. Y yêu thương ngắm nhìn khuôn mặt nàng càng tỏa sáng sau khi cài trâm này lên: “Ta đích thân làm cho nàng đấy, thích không?”

Đầu ngón tay Vu Thức Vy khẽ chạm vào chiếc trâm, đáy mắt chứa sự cảm động: “Huynh còn biết làm cái này?”

Hàn Giang Nguyệt ôm nàng vào lòng, hai tay siết chặt bên eo nàng, nói một cách chân thành: “Vy Nhi, vì nàng, chuyện gì ta cũng bằng lòng làm, cho dù là chết...”

Nghe đến đây, Vu Thức Vy hoảng hồn, vội xoay người lại lấy tay che miệng y, có hơi sợ hãi nói: “Sao lại đột nhiên nói những lời này? Dường như huynh có gì đó không ổn.”

Hàn Giang Nguyệt thở dài rồi bế nàng lên đi về phía giường. Sau khi đặt nàng lên giường thì y cũng nằm đè lên người nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú, dưới đáy mắt cất chứa số sự phức tạp. Cuối cùng y vẫn nói ra: “Vy Nhi, ta phải đi Bắc Cương rồi. Nước Đột Quyết và Tiên Ti phía Mạc Bắc đang lăm le hành động, quấy nhiễu biên cảnh Đại Vân ta, hoàng thượng đã gửi mật chỉ yêu cầu ta đi Bắc Cương. Hôm nay là hạn cuối rồi.”

Vu Thức Vy mở to mắt, kinh ngạc nói: “Sao thế được? Nếu là thế, ám vệ của ta phải nhận được tin tức từ lâu, không thể nào ta không biết được!”

“Tin tức đã bị người của ta chặn lại hết rồi, vì ta muốn đích thân nói cho nàng biết.”

Trong mắt Vu Thức Vy có điều không nỡ, trong lòng phiền muộn. Đột nhiên nàng không biết nên nói gì, quá đột ngột, nàng có cảm giác không thể chấp nhận được.

Hàn Giang Nguyệt trán kề trán với nàng, tham lam ngửi hương thơm chỉ thuộc về nàng, hồi lâu y nói: “Vy Nhi, lúc ta không ở bên cạnh nàng, nàng phải tự bảo vệ mình cho tốt.”

Tuy y đã để lại hơn một nửa ám vệ của y để bảo vệ nàng, nhưng y vẫn không thể yên tâm. Lũ người kia như hổ như sói như thế, sao y có thể yên tâm để nàng một mình ở lại đây. Nếu được, y muốn buộc chặt nàng bên người, mãi mãi không rời xa nàng.

Vu Thức Vy chớp chớp mắt, sau đó xoay người đè ngược lại Hàn Giang Nguyệt. Nàng nhìn y, nói nghiêm túc: “Vậy huynh cũng phải hứa với ta, không được bị thương, không được mất mạng. Huynh phải bảo vệ bản thân huynh như huynh bảo vệ ta. Huynh phải nhớ đến ta như ta nhớ đến huynh. Đợi ngày huynh khải hoàn trở về thì chính là ngày thành hôn của ta và huynh.”

Hàn Giang Nguyệt cứng người, dưới đáy mắt của đôi mắt hoa đào dần phát ra từng tia sáng. Y lật người, lần nữa lại trở về tư thế y đè lên người nàng, mừng rỡ nhìn nàng: “Thật sao? Nàng thật sự bằng lòng gả cho ta sao?”

“Có là vàng thật cũng không thật bằng lời này đâu.”

“Vy Nhi, thật sự quá tốt rồi. Ta quá hạnh phúc... ta...” Hàn Giang Nguyệt phát hiện có nói cái gì cũng không bằng dùng hành động chứng minh. Y cúi đầu hôn lên môi nàng, kí gửi toàn bộ tình cảm lên nụ hôn này, như mưa rền gió cuốn mà bày tỏ tình ý của y.

Vu Thức Vy ngầm chấp thuận, mặt đỏ ửng. Hôn mãi hôn mãi, đến khi tình cảm say mê, nàng không kiềm được rên rỉ một tiếng yêu kiều, khiến toàn thân Hàn Giang Nguyệt cứng đờ rồi sau đó tựa như được khích lệ khiến động tác của y càng mãnh liệt hơn.

“Vy Nhi, ta... có thể muốn nàng không?”

Cuối cùng, ngay trước khi Hàn Giang Nguyệt thực hiện bước cuối cùng đã thắng ngựa giữa đường, tựa như trốn chạy mà rời khỏi phủ Thái Sư.

Mà đêm đó, Vu Thức Vy trắng đêm không ngủ, trong lòng luôn nghĩ chuyện sau này, về tương lai của nàng và Hàn Giang Nguyệt. Nàng không hề biết rằng lần gặp nhau này suýt nữa đã trở thành lần cuối cùng họ gặp nhau. Chuyện này để sau hẵng nói.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Vu Thức Vy đã nhận được thư của Hàn Giang Nguyệt. Trong thư y nói sợ nhìn thấy ly biệt nên đã dẫn Cẩm Thư và ám vệ âm thầm rời đi, đồng thời để Lộc Nguyệt ở lại bảo vệ nàng.

Vu Thức Vy đọc xong thư, sắc mặt trầm xuống, nhìn Lộc Nguyệt nói: “Ta có ám vệ rồi, ngươi đuổi theo huynh ấy đi.”

Lộc Nguyệt lạnh lùng đứng đó không nhúc nhích: “Thuộc hạ không đi.”

Nếu vương gia đã lệnh cho nàng ta ở lại, vậy nàng ta buộc phải ở lại. Quân lệnh như núi, có chết cũng không được làm trái.

Cho dù ban đầu chính nàng ta cũng không đồng ý nhiệm vụ này. Cũng không phải nàng ta không phục Vu Thức Vy hay không muốn bảo vệ nàng, chỉ là nàng ta cảm thấy vương gia mới càng cần nàng ta hơn. Lỡ như có sơ suất gì thì máu thịt nàng ta cũng có thể chắn đao chắn thương cho vương gia.

Vu Thức Vy nhìn bộ dạng quật cường đứng đó của Lộc Nguyệt, thấy hơi đau đầu: “Lộc Nguyệt, ta biết Hàn Giang Nguyệt đã hạ quân lệnh cho ngươi, không thể làm trái. Nhưng mà bây giờ ngươi buộc phải nghe lời ta, đi bảo vệ huynh ấy chu toàn. Nếu huynh ấy có gì bất trắc, ta sẽ hỏi tội ngươi.”

Lộc Nguyệt lạnh mặt nhìn Vu Thức Vy, sao hai người này đến lời nói cũng y hệt nhau thế này. Lúc đi vương gia cũng nói: “Đi bảo vệ nàng ấy chu toàn, nếu nàng ấy có gì bất trắc, ta sẽ hỏi tội ngươi...”

Hai người này đúng là... trời sinh một cặp mà.

“Tiểu thư, ta chỉ nghe lời vương gia, lời của người xin thứ cho ta không thể nghe theo.”

Vu Thức Vy có hơi bực dọc. Lộc Nguyệt này sao mà cứng nhắc thế: “Vậy nếu ta lấy thân phận vương phi của Hàn Giang Nguyệt lệnh cho ngươi thì sao?”

“Người!” Lộc Nguyệt ngây người, hồi lâu sau mới ôm quyền nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Nói rồi nàng ta nhanh chóng đi mất.

Vu Thức Vy cuối cùng cũng yên tâm. Nàng rửa mặt chải đầu rồi ra tiển sảnh. Hôm qua Trấn Ấp vương gia đã nói sẽ đến phủ tìm nàng chữa bệnh, lúc này chắc cũng sắp đến rồi.

Quả nhiên, Vu Thức Vy vừa ra tiền sảnh không lâu thì đã có gia đinh đến báo có một người tự xưng là vương gia Tây Lương đến xin vào thăm. Vu Thức Vy lệnh hạ nhân mời hắn vào.

“Công chúa, làm phiền rồi.” Vừa vào đến nơi, Trấn Ấp đã khiêm tốn hữu lễ nói một câu, vẻ mặt vẫn mang ý cười nhàn nhạt như gió xuân, đằng sau chỉ mang theo một thị vệ.

Vu Thức Vy xua tay tỏ vẻ không sao, nói với Điểm Thúy đứng phía sau: “Đi pha ấm trà, rồi mang hòm thuốc của ta đến đây.”

“Vâng, tiểu thư.”

Vu Thức Vy nhìn Trữ Ấp, vẻ mặt nghiêm túc và chuyên nghiệp, nàng nói: “Vương gia, mời người mô tả tình trạng bệnh của mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK