Trữ Doanh nghe thấy lời trách mắng của Nhị hoàng huynh, liền bất mãn nói: “Nhị hoàng huynh, huynh mắng ta? Huynh không biết tiện nhân này cướp phu quân của tứ tỷ tỷ, huynh là ca ca ruột của tứ tỷ tỷ, nên đòi lại công đạo cho tứ tỷ tỷ mới đúng.”
Nghe tới đây, Vu Thức Vy đã biết tứ tỷ tỷ trong lời ả chính là công chúa Trữ Tuyết, mà tỷ phu của nàng ta chính là Thượng Quan Cửu U. Nhưng nực cười là nàng đã bao giờ cướp mất tỷ phủ của nàng ta chứ?
Nàng từ đầu đến cuối đều chưa từng thích Thượng Quan Cửu U, một chút cũng không. Hắn ta thích nàng là chuyện của hắn, liên quan gì đến nàng!
Trữ Lam nghe không được, lại quát lên: “Đủ rồi, không được nói lại chuyện này nữa. Muốn đòi công đạo thì đi đòi Hoàng đề của Đại Tề đi. Nàng là Mẫn Thân vương phi, không phải phi tử của Thượng Quan Cửu U, có quan hệ gì đến nàng ta?”
Thượng Quan Cửu U kia yêu thích nàng, nàng cũng không thể khống chế được. Theo hắn thấy, không thể oán nàng được, nếu muốn thì cũng phải là oán Thượng Quan Cửu U kia. Rõ ràng đã đồng ý không phụ tứ muội, nhưng vẫn phụ…
Trữ Doanh nghe xong vẫn không cam lòng, nhân cơ hội Vu Thức Vy không phòng bị giơ tay lên, ấn cơ quan trong tay.
“Vút” một tiếng, một mũi tên như sét đánh bay về phía tim của Vu Thức Vy, khi Trữ Lam phát hiện liền bay quay, giơ tay muốn bắt lấy, nhưng đã muộn rồi. Mũi tên đã cắm vào tim của Vu Thức Vy.
“A...” Vu Thức Vy phát ra tiếng hét thảm, trước mắt tối đen, ngã rầm xuống đất.
Đường Mẫn Nhi cuối cùng cũng có cơ hội giết chết Vu Thức Vy, nhanh chóng rút đạo trong tay ngự lâm quân, vội vàng đâm về phía Vu Thức Vy muốn chém chết nàng. Nào ngờ, lúc cuối thì nàng ta đột nhiêm giẫm vào váy mình, cả người ngã xuống đất.
“Liễu Nhi…”
“Trời ơi!”
Tim mọi người đều vọt lên cổ hỏng, vô tức đưa tay ra muốn cứu nàng ta. Lão hoàng đế càng vội bay đến, muốn cứu Đường Mẫn Nhi.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, chỉ thấy mặt Đường Mẫn Nhi hướng xuống, ngã mạnh xuống đất. Cái bụng nhô cao đập xuống đầu tiên, phát ra một tiếng trầm đục.
Đao trong tay nàng ta bay ra, rơi lên người Vu Thức Vy, để lại một đường máu nho nhỏ sau lưng nàng, y phục sau lưng nhất thời rách sang hai bên, lộ ra máu tươi nhiễm đầy lưng. Vết máu đó giống như được tạo ra do phải chịu cực hình vậy.
Nhưng đám người chưa kịp hoảng sợ thì chỉ nghe thấy Đường Mẫn Nhi hét thảm thiết: “A!”
Lão hoàng đế đã tới phía trước, dìu Đường Mẫn Nhi dậy, chỉ thấy dưới thân nàng ta máu chảy thành hàng, bị dọa hồn bay phách lạc, hô to với người bên ngoài: “Thái y, mau truyền thái y…”
Sau một nén nhang, đám thái y nhanh chóng chạy đến, chẩn mạch cho Đường Mẫn Nhi, rồi bị dọa run rẩy bẩm báo: “Thượng thư, Liễu quý phi có… có hiện tượng sinh non…”
Lão hoàng đế tức đến môi run rẩy, giận dữ xông thiên: “Trẫm mặc kệ, cho dù liều mạng cũng phải bảo vệ long thai.”
Thái y khó xử nói: “Thượng thư, nương nương bị va đập mạnh, nước ối đã bị vỡ, thực sự không giữ được.”
Hoàng đế nắm lấy y phục thái y, ác độc nói: “Nếu không giữ được, trẫm chu di cửu tộc các ngươi!”
“Thượng thư, dù người chu di cửu tộc chúng thần thì cũng không giữ được đâu, trừ khi Đại La Kim Tiên giáng thế, nếu không tuyệt đối không cứu được…”
“Á… Đau quá Thượng thư, thần thiếp… thần thiếp sắp chết rồi, thần thiếp đau quá…”
Hoàng đế nghe thấy tiếng hét thảm thì muốn vào trong, nhưng lại bị Mạc Hoàng hậu kéo lại: “Thượng thư, không được đi, trong đó là nơi ô uế, nếu đứa trẻ không giữ được thì đừng làm khó thái y…”
“Bốp” Hoàng đế ác độc tát lên mặt Mạc Hoàng hậu một cái, quát: “Khốn kiếp, trẫm thấy ngươi đố kị Liễu Nhi nên mới có thể nói ra lời vô sỉ như vậy!”
Mạc Hoàng hậu uất ức ôm mặt, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên vẻ bi thương, có chút tuyệt vọng mà nhìn Hoàng đế, đau khổ nói: “Thượng thư, chúng ta đã là phu thê mấy chục năm, thần thiếp là loại phụ nữ ác độc ấy ư? Nếu ác độc như thế thì sao lại để mặc Liễu quý phi cai quản hậu cung, can thiệp chuyện triều đình? Người cũng thấy rồi, ả hại người hại mình, tự ngã nặng như thế, đứa trẻ nhất định không thể giữ được. Người làm khó thái y như vậy, còn đòi tru di cửu tộc, người không sợ các thần tử thất vọng vì người sao?”
Hoàng đế lúc này đang lòng như lửa đốt, căn bản không nghe vào, mạnh mẽ đẩy Mạc Hoàng hậu ra, ghét bỏ nói: “Mang Hoàng hậu ra ngoài, đưa về Cảnh Đức cung.”
Trữ Lam vội vàng nói: “Phụ hoàng, không thể, mẫu hậu chỉ có lòng muốn khuyên răn, người không thể làm vậy, làm vậy sẽ khiến mẫu hậu thương tâm.”
Trữ Doanh nhìn về phía Vu Thức Vy đang hôn mê, cắn răng nói: “Đều tại tiện nhân này. Phụ hoàng, không bằng giết ả ta, giải hận cho quý phi.”
Hoàng đế nhìn về phía Vu Thức Vy toàn thân đầy máu, như quỷ thần sai khiến mà đáp ứng, nói: “Lôi nữ nhân này xuống, ngũ mã phân thây!”
Trữ Lam chặn trước mặt Vu Thức Vy, quỳ xuống nói: “Phụ hoàng không thể được. Nếu người giết nàng thì Mẫn thân vương nhất định không tha cho Tây Lương chúng ta. Lúc đó hắn tức giận vì hồng nhan, chỉ huy quân đánh tới, Tây Lương sẽ lâm nguy…”
Bá quan bên ngoài nghe được, đều quỳ xuống, cầu xin: “Thượng thư, không thể giết được.”
Thượng thư lúc này đã tức đến cả người run lên, một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, không ngừng lùi ra sau: “Phản rồi, các ngươi đều phản rồi. Trẫm cứ muốn giết đấy, vì ả mà trẫm mới mất đi Hoàng nhi, các ngươi không động thủ thì trẫm tự tay làm.”
Mạc Hoàng hậu thấy Hoàng đế chấp mê bất ngộ thì tuyệt vọng lác đầu, lấy roi đánh rồng trong tay tỳ nữ, tức giận chỉ Hoàng đế: “Thượng thư, người u mê vì yêu nữ này như thế, thị phân không phân biệt, hôm nay thần thiếp sẽ thay liệt tổ liệt tông đánh hôn quân này!”
Nói xong liền đánh về phía Hoàng đế.
Hoàng đế sống hơn nửa đời người cũng chưa từng bị đánh, lúc này lại bị thê tử của chính mình đánh, đừng nói có bao nhiêu chật vật, giờ ông ta không quan tâm có phải roi đánh rồng hay là không, liền động tay với Hoàng hậu.
Trữ Lam và Trữ Doanh hoảng sợ hét lên: “Mẫu hậu, người mau dừng tay, bình tĩnh lại…”
Văn võ bá quan thấy Đế Hậu động thủ liền bị dọa đến không thèm để ý đến lễ nghi, nhao nhao xông vào vây lấy hai người: “Thượng thư, Hoàng hậu, dừng lại…”
Trong cơn hỗn loạn, Vu Thức Vy bị mấy đôi chân dẫm vào người, đau đến mức tỉnh lại, thấy trước mắt một màu đen xì, cũng không rõ là xảy ra chuyện gì, trong lòng hoảng hốt, hơi thở nặng nề, hét: “Dừng tay~”
Nhưng bây giờ quá hỗn loạn, căn bản không ai nghe thấy nàng hét lên.
Mắt thấy từng đôi chân dẫm lên, Vu Thức Vy cảm thấy bản thân sắp chết rồi.
Không, không thể chết. Phải bò ra, dù chỉ còn một hơi thở cũng phải bò ra.
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy không biết lấy đâu ra sức mạnh mà bò ra trong cơn hỗn hộn, đợi bò ra được đến chỗ an toàn thì lấy ra viên thuốc nổ duy nhất trong tay áo ném xuống đất, phát ra tiếng “đùng đùng”, khiến cho tất cả mọi người đều dừng động tác, nhìn về bên này.
Lúc này mọi người mới phát hiện Vu Thức Vy đang nằm trên ghế cách đó không xa, khuôn mặt trắng bệch như giấy , hô hấp yếu ớt, lúc này Trữ Lam mới phản ứng lại, nói với thái y: “Mau, mau xem cho nàng ta.”
Tứ công chúa Trữ Tuyết đứng ngồi không yên, cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó bèn vội vàng đi đến Ngọc Càn cung, ai biết vừa đi đến bên ngoài liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng vang lên. Lòng sợ hãi vội vàng chạy vào, vừa vào liền nhìn thấy Vu Thức Vy hấp hối nằm trên ghế, vô thức chạy đến trước mặt Vu Thức Vy, sắc mặt trầm trọng: “Vu Thức Vy, ngươi sao rồi?”
Vu Thức Vy cười khổ: “Nhờ phúc của muội muội tốt nhà ngươi mà sắp chết rồi. Nếu ta chết, ngươi mau chóng chạy đi, miễn cho hắn vạ lây người vô tội.”
Trữ Tuyết biết hắn trong miệng Vu Thức Vy là ai, cũng biết nàng không nói dối. Nếu nàng chết thì người đó nhất định san bằng Tây Lương, lấy cả quốc gia bồi táng với nàng.
Cho nên… nàng tuyệt đối, tuyệt đối không thể chết!
“Thái y, mau cứu nàng, bắt buộc phải cứu sống!”
Thái y vội vàng tiến đến bắt mạch cho Vu Thức Vy, biết Vu Thức Vy trúng nhuyễn cốt tán, bèn nói với thái y khác bên cạnh: “Lấy thuốc giải nhuyễn cốt tán đến đây.”
Trữ Doanh thấy thái y muốn giải độc cho Vu Thức Vy, nhất thời không vui, quát lên: “Không được, bổn công chúa không cho phép các ngươi cứu nàng ta, không cho phép giải độc cho nàng ta.”
Sắc mặt công chúa Trữ Tuyết trầm xuống: “Trữ Doanh, không được xằng bậy!”
Trữ Doanh ngửa mặt, không phục nói: “Tứ tỷ, là do ả cướp tỷ phu, giết ả thì thế gian này không có ai cản trở tỷ nữa. Tỷ phu nhất định sẽ quay về cưới tỷ.”
Trữ Tuyết cau chặt lông mày, nhìn thái ý: “Trị thương cho nàng ta trước đi.” Nói xong nhìn về phía Trữ Doanh, trịnh trọng nói: “Đây là chuyện của ba chúng ta, không có quan hệ gì với muội cả, thế mà muội lại làm người ta bị thương thành ra như thế này, nhanh chóng xin lỗi nàng ấy, quỳ xuống xin lỗi.”