Thực tế chỉ mành treo chuông, chỉ thấy được một đạo hàn quang lóe lên, "Ba ~" một tiếng đem sợi dây buộc chặt trên mặt đất chặt ra, sợi dây chợt "Phựt" bắn lên, liền quất một lằn đỏ lên gương mặt Thượng Quan Phi còn đang túm lấy một đầu của sợi dây, ở ngay giữa gương mặt.
Vu Thức Vy căn bản không kịp nhìn là ai cắt đứt sợi dây, bởi vì phía trước là bụi gai trải ngang ra, Vu Thức Vy cắn răng, hét lớn một tiếng, "Phi Vân ~ "
Phi vân phảng phất cảm thụ được tiếng hét lên xuất phát từ nột tâm của nàng, đột nhiên một phát bật dậy, chân trước và chân sau ngay khi sắp tới bụi gai thì đồng thời rời khỏi mặt đất, mang theo Vu Thức Vy bay qua bụi gai dài gần ba thước, bay trên không.
Thượng Quan Cửu U ở phía sau đuổi tới, Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Mặc, Thượng Quan Trì, cùng với Thượng Quan Lăng bị trúng tên ở ven đường và Thượng Quan Phi bị sợi dây quất trúng đều chấn kinh mở to hai mắt nhìn, mắt mở trừng trừng nhìn con bạch mã mang theo Vu Thức Vy bay ngang qua bụi gai hơn ba thước, cuối cùng vững vững vàng vàng đáp xuống mặt đất, tư thế kia, khí thế kia, đẹp, soái khí.
Không người nào biết tim của Vu Thức Vy đã vọt đến cổ họng, khoảnh khắc nguy hiểm xảy ra liên hoàn vừa nãy, chỉ có tự mình trải qua, mới biết được có bao nhiêu kinh hiểm.
Lòng của nàng vẫn còn kịch liệt run rẩy, sau khi sống lại đây là lần đầu cảm thụ được cái gì gọi là sợ, nàng vỗ vỗ cổ Phi Vân, cổ vũ nó, "Phi Vân, hảo dạng ~ "
Phi Vân ngửa mặt lên trời hí một tiếng, tựa như kiêu hãnh, cũng tựa đang ra oai. Vu Thức Vy quay đầu lại nhìn thoáng qua người sau lưng, ngựa của bọn họ đã bị ngăn lại ở bên kia bụi gai, Thượng Quan Trì và Thượng Quan Mặc đã xuống ngựa dọn đống bụi gai.
Vu Thức Vy u sâm nhìn thoáng qua Thượng Quan Phi kẻ bày ra kế hạ lưu vô sỉ này, người này xưa nay nhát gan, nhất định là chủ ý của Thượng Quan Lăng, tốt, quang minh chánh đại mà tính kế nàng, đợi đấy!
Vu Thức Vy lại quay đầu lại nhìn vào rừng cây vắng vẻ sâu thẳm, thanh đao vừa nãy là từ hướng kia tới, là ai đang giúp nàng?
Không nghĩ nhiều nữa, Vu Thức Vy xoay người cưỡi ngựa, giục ngựa mà về, đám người bị bỏ lại phía sau, cũng lần nữa thúc ngựa điên cuồng đuổi theo, nhưng mà đã trễ rồi, bọn họ không có khả năng theo kịp Vu Thức Vy, ngựa của nàng thực sự quá cường hãn, quá nhanh, ngựa của bọn họ căn bản theo không kịp.
Bên trong trường ngựa, mọi người kiển chân ngóng trông, mắt không chớp nhìn giữa đường lớn trong rừng, đối với chuyện xảy ra trong rừng đều không biết, bọn họ chỉ mơ hồ nghe được một trận tiếng vó ngựa "lộp cộp lộp cộp ~" truyền đến, chỉ thấy giữa sự huyên náo hào hứng khắp trời, tiên y nộ mã, chạy như bay tới.
Trong tay của nàng cầm lá cờ đỏ, một tay cầm lấy dây cương, tóc bay loạn trong gió, hồng y tung bay như sóng, quả thực là tư thế oai hùng hiên ngang, tuyệt diễm kinh hoa, làm người khác nhịn không được vỗ tay khen hay.
Con bạch mã dưới người nàng, đã bị máu tươi nhuộm dần, nhuộm thành một thân màu máu đỏ, một đường rong ruổi, rơi một mảnh đỏ sẫm gai mắt !
Tất cả mọi người sợ ngây người, La thị càng sợ đến kinh khủng hô to, "Xảy ra chuyện gì vậy? Con ngựa của Vy nhi vì sao toàn thân là máu?"
Bát công chúa cũng sợ đến khoác lên cánh tay Công Tôn Bạch, thét to: "Tiểu Bạch, nhanh, Vu tỷ tỷ đã xảy ra chuyện ~ "
Công Tôn Bạch mi mắt nhíu chặt, cũng có chút thầm lo lắng nhìn Vu Thức Vy, nhìn con ngựa trắng đẫm máu mà về , đột nhiên mâu sắc sáng ngời, vỗ tay mừng như điên hét lớn: "Là ngựa báu hãn huyết, là ngựa báu hãn huyết a..."
Cái gì?
Bên trong sân nghe một tiếng kêu to ngạc nhiên, sau đó liền yên ắng, về sau phát ra một trận tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, "Hảo ~ hảo ~ "
Vu Thức Vy nhìn Phi Vân dưới thân, mặt mày hăng hái, Phi Vân là ngựa báu hãn huyết, nàng cũng là mới vừa biết, hơn nữa cũng là khi vượt qua chỗ bụi gai chảy mồ hôi mới biết. Trách không được phóng đãng không kềm chế được như vậy, cao ngạo lăng thị tất cả như vậy, ngựa tốt, phải có tính khí như vậy mới đúng!
"Hu ~ "
Cuối cùng cũng đến đích, Vu Thức Vy kéo dây cương, Phi Vân lập tức ngừng lại, mồ hôi màu đỏ trên người theo bộ lông trơn mượt nhiễu xuống mặt đất, con ngựa trắng sáng lúc đầu, lúc này đã là ngựa báu hãn huyết đại sát tứ phương duy ngã độc tôn.
Vu Thức Vy đem lá cờ giao cho Bát công chúa, Công Tôn Bạch lập tức vây lại bắt đầu tấm tắc lấy làm lạ nhìn trước khi tỉ thí vẫn là con ngựa mà người lạ cấm đến gần, hiện tại thì là còn ngựa báu hãn huyết một lòng thuần phục Vu Thức Vy, "Thực sự là không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới con ngựa hoang đến từ Mạc Bắc này, lại là ngựa báu hãn huyết, vạn lượng khó cầu, vạn lượng khó cầu a!"
Vu Thức Vy ôn nhu vuốt ve đầu của Phi Vân, nói với Điểm Thúy: "Điểm Thúy, mang chút nước và thức ăn gia súc đến."
Điểm Thúy vui cười nói: "Vâng, tiểu thư."
Lúc này, đám người Thượng Quan Cửu U cũng đã trở lại, đi đến điểm đích.
Vu Thức Vy đầy ý cười nhìn bọn họ, khóe mắt đuôi lông mày, long lanh rực rỡ như nắng, "Chư vị Vương gia đã thua."
Bọn họ liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự thất bại, ai... Là bọn hắn đã tự đề cao mình, lại xem thường một nữ tử, xem thường con ngựa hoang này.
Chỉ có Thượng Quan Cửu U cân nhắc nhìn Vu Thức Vy, tung người xuống ngựa, đi tới bên cạnh nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ: "Nữ nhân, ngươi cần binh quyền làm cái gì?"
Vu Thức Vy mỉm cười, thần bí nói: "Một ngày nào đó Vương gia sẽ biết, Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh, hào khí can vân, sẽ không giựt nợ chứ."
Thượng Quan Cửu U nhìn đáy mắt nàng tia thông minh lanh lợi, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, cười vui hết sức, "Hảo, bản vương nguyện thua cuộc, như ngươi mong muốn..."
Câu nói kế tiếp, Thượng Quan Cửu U là nhỏ giọng nói ở bên tai Vu Thức Vy: "Năm mươi vạn đại quân, thuộc về ngươi."
"Buổi chiều, ta sẽ phái người đến nhận."
Vu Thức Vy dứt lời nhìn về phía đám người Thượng Quan Diệp Thượng Quan Mặc, "Chư vị Vương gia khi tham gia cuộc tỉ thí này, ta từng nói qua, không có mười triệu lượng hoàng kim, đồng nghĩa bỏ cuộc, nếu đã tham gia, liền coi là đặt cược mười triệu lượng hoàng kim, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, chư vị Vương gia cũng sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy, thất tín với một nữ tử yếu đuối như ta!"
Đám người Thượng Quan Mặc sắc mặt tối sầm, khó coi như ăn phải phân chó vậy, bọn họ có thể nói cái gì?
Ván này là bọn hắn vì mặt mũi không thể từ chối, bắt buộc phải tham gia, hiện tại thua rồi, bọn họ có thể nói cái gì? Nói không cho? Sau đó để Vu Thức Vy càng khinh thường, khiến tất cả mọi người ở đây cũng đều khinh thường, làm trò cười cho thiên hạ?
Nơi này là nơi đám quan to hiển hách thường tới, trong này chỉ sợ sớm đã có người nhận ra thân phận của bọn họ, nếu là quỵt nợ, chẳng phải là làm mất mặt của hoàng gia?
"Huynh đệ chúng ta nguyện thua cuộc!" Thượng Quan Mặc sắc mặt âm trầm nói.
Vu Thức Vy gật đầu, luôn luôn không kiêu không nóng nảy, phong thái hào hùng vạn trượng, ôm quyền hướng tất cả mọi người ở đây cất cao giọng nói: "Vậy liền thỉnh chư vị quý nhân ở đây làm chứng, mấy vị công tử này thua cho tại hạ năm nghìn vạn lượng hoàng kim, nếu là quỵt nợ, xin nhờ chư vị vì tại hạ chứng minh chuyện hôm nay."
Người trong sân một mảng trầm trồ khen ngợi, "Hảo, ta làm chứng ~ "
"Ta cũng làm chứng!"
"Chúng ta đều làm chứng ~ "
Đám người Thượng Quan Mặc sắc mặt càng đen hơn, đen đến đều gục đầu xuống, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, mất mặt, quá mất mặt, bọn họ dĩ nhiên thua năm nghìn vạn lượng hoàng kim, bọn họ đi đi đâu kiếm nhìu ngân lượng như vậy cho nàng a, chuyện này nếu để cho phụ hoàng biết được, không thể không lột da bọn họ?
Thượng Quan Diệp mặc dù cũng có chút tức giận, nhưng không phải vì tiền tài, mà là bởi vì mình dĩ nhiên lại bại trong tay Vu Thức Vy, nhiều lần giao thủ, liên tiếp thảm bại, hắn thực sự không phục, mình rốt cuộc kém nàng chỗ nào ?
"Vu Thức Vy, kỳ thực ngươi ngay từ đầu căn bản không có nắm chắc phần thắng đúng chứ?" Thượng Quan Diệp sắc bén nói.
Thượng Quan Cửu U cũng chăm chú nhìn nàng, như đang đợi câu trả lời của nàng.
Vu Thức Vy sóng mắt uyển chuyển, hiện ra một tia lưu quang, cười lạnh nói: "Nhân sinh vốn là một trận đánh cược, ngại gì thử một lần?"
Thượng Quan Diệp nghe xong, rung động lui về phía sau một bước, nàng quả nhiên không có nắm chắc phần thắng, lại dám cược lớn như vậy, dám lấy mạng ra cược, hắn hiện tại đã hiểu rốt cuộc bản thân kẻm ở điểm nào, hắn căn bản so với một đầu ngón chân của nàng cũng không bằng.
Vu Thức Vy, Vu Thức Vy, ngươi hãy đợi đấy, một ngày nào đó, bổn vương cũng sẽ đứng ở vị trí của ngươi, ngạo nghễ nhìn muôn dân!
Thượng Quan Cửu U ánh mắt sáng quắc nhìn Vu Thức Vy, hắn quả nhiên không có đoán sai, cũng không có nhìn lầm, người nữ nhân này có gan có mưu có quyết đoán, phóng nhãn thiên hạ, không dễ gì tìm được người thứ hai.
Vu Thức Vy sớm đã xoay người sang chỗ khác, che lại huyễn màu xẹt qua sâu trong đáy mắt , năm mươi vạn đại quân, năm nghìn vạn lượng hoàng kim, binh quyền, tiền tài, nàng cược thắng rồi!
Nàng nhẹ nhàng vỗ về Phi Vân, nói nhỏ nhẹ với nó, "Phi Vân, cám ơn ngươi."
Phi Vân cọ cọ vào người nàng, làm như đáp lại, hai người ăn ý như là làm bạn từ lâu rất nhiều năm, không hề có ác cảm, căn bản không như là hôm nay mới thuần phục.
Tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn Vu Thức Vy, nữ tử này, quả nhiên là kỳ lạ!
Bên trong lầu các tầng hai đối diện trường ngựa, vang lên một đạo thanh âm giàu lòng từ bi, "Nguyệt, xem ra thật là ta đã xem thường nữ nhân của ngươi a, cứ như vậy chưa được một lát, liền kiếm được năm nghìn vạn lượng hoàng kim rồi, sắp bằng một nửa gia sản của ta..."