Một đêm không ngủ.
Vu Thức Vy vì cứu tên hắc y nhân mà bận rộn cả đêm, cho đến khi trời gần sáng hắc y nhân hạ sốt mới cảm thấy yên tâm, sau khi cùng Hàm Yên đưa tên hắc y nhân vào trong mật thất, liền nằm xuống, định nghỉ ngơi một lát.
Ai ngờ nằm chưa được một canh giờ, liền có tiếng gõ cửa phòng, bên ngoài truyền đến âm thanh vô cùng vội vàng của Điểm Thúy, “Tiểu thư, đại phu nhân mời tiểu thư đến Vinh Hoa viện.”
Vu Thức Vy mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tầng hàn khí, “Có thể nói cho ta biết là có chuyện gì không?”
Điểm Thúy ở bên ngoài cung kính nói: “Nghe Hồng Lăng bên viện của tứ di nương nói, là bát vương tử đã đến phủ, hình như là muốn điều tra chuyện gì đó.”
Chuyện gì?
Ngoài chuyện của Vu Vinh Hoa, còn có thể là chuyện gì?
Ánh mắt có chút đỏ lên của Vu Thức Vy lóe qua một luồng sát khí, nàng thật muốn xem thử, kiếp này hắn và nàng, ai thắng ai bại! Nhìn xung quanh căn phòng một lượt, sau khi xác định không còn bất kỳ dấu vết của hắc y nhân, mới từ từ đáp lại, “Ta đến ngay.”
Nàng thay một bộ y phục, lại cố ý trang điểm một hồi, mới theo Điểm Thúy đến Vinh Hoa viện, để Hàm Yên lại chăm sóc tên hắc y nhân kia.
Mà lúc này trong Vinh Hoa viện, không khí nặng nề và khẩn trương.
Thượng Quan Diệp mặc bộ lân bào màu đen, sắc mặt lạnh lùng ngồi phía trên, đại phu nhân Đường Thị Vu Vinh Hoa theo thứ tự ngồi một bên, sắc mặt vô cùng ảm đạm, đứng phía sau họ là mấy vị phu nhân trong phủ và hai người con thứ, sắc mặc ai nấy đều khác thường.
Bên dưới, Vu Vinh Nhược là Vu Vinh Mỹ đang quỳ gối, cả hai đều mơ hồ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hoàng tử lại cho họ quỳ.
Sau khi Đường Thị nhận được ánh mắt đồng ý của Thượng Quan Diệp, đột nhiên mở miệng dõng dạc nói: “Vinh Nhược, Vinh Mỹ, ta hỏi hai ngươi, hôm qua đại tỷ của các người đột nhiên có hành vi bất thường, có phải do hai người hãm hại không?”
Vu Vinh Nhược và Vu Vinh Mỹ cùng kinh ngạc, sắc mặt liền biến đổi.
“Mẫu thân, sao lại có thể như vậy chứ? Nữ nhi không thể nào làm ra chuyện hãm hại đại tỷ được.” Vu Vinh Mỹ khẳng định đáp.
Tứ di nương Triệu Thị phía sau Đường Thị cũng vội vàng hòa giải nói: “Đúng thế, phu nhân, tứ tiểu thư vẫn luôn rất kính trọng đại tiểu thư, lấy đại tiểu thư làm tấm gương cho mình, tại sao lại có thể hãm hại đại tiểu thư được chứ?”
Sau khi Đường Thị nghe xong đưa ánh mắt nhìn khuôn mặt Vu Vinh Mỹ một hồi, trong ánh mắt lóe qua một tia sáng, người thứ nữ này có bình thường khoa trương hống hách, đầu óc đơn giản, có việc gì cũng hiện lên trên mặt, căn bản không thể nào làm ra thủ đoạn tà ác tinh diệu như vậy được, ngược lại...
Bà ta nhìn một hồi tứ di nương Triệu Thị, Triệu Thị này một trai một gái đều là con thứ, nói không chừng đang tính toán cho hai người con của bà ta, nhưng thủ đoạn này thật sự bỉ ổi ác độc, nếu thật sự là như vậy, Đường Thị chắc chắn sẽ không tha cho bà ta.
Triệu Thị bị Đường Thị nhìn đến nổi run cả người, hoảng hốt, “Phu nhân, chẳng lẽ người đang nghi ngờ ta? Nghi ngờ ta hãm hại đại tiểu thư, vì để tính toán cho hai đứa con của mình? Phu nhân, tiện thiếp hiểu rõ lòng thương của người đối với đại tiểu thư, bởi vì tiện thiếp cũng là một người mẫu thân, hành vi ác độc như vậy tiện thiếp không thể nào làm ra được.”
Bà ta rất tự tin nói, chỉ thiếu mỗi chỉ thiên thề độc thôi.
Ánh mắt của Đường Thị trầm ngâm, sau đó đưa mắt nhìn về phía Vu Vinh Nhược đang quỳ gối, thấy sắc mặt cô ta trắng bệch như giấy, bị dọa đến run cả người, ánh mắt lộ ra vẻ buồn chán, trầm giọng nói: Vinh Nhược, có phải con hãm hại đại tỷ không?”
Ánh mắt Vu Vinh Nhược run rẩy, nhìn về phía Đường Thị, một đôi mắt lấp lánh đã tràn ngập nước mắt, ôn nhu giải thích nói: “Mẫu thân, nữ nhi không dám.”
Lúc này thân làm người bị hại Vu Vinh Hoa cũng không nhịn được nói giúp cho Vu Vinh Nhược, “Đúng đó mẫu thân, nữ nhi hiểu rõ tam muội, muội ấy không thể nào hại con được.”
Tính cách của Vu Vinh Nhược, Vu Vinh Hoa vẫn luôn hiểu rõ, trước giờ chỉ có cô ta tranh giành của muội ấy, muội ấy vốn dĩ không có cái gan này.
Đường Thị nghe vậy gật gật đầu, lại chăm chú nhìn Vu Vinh Nhược một cái, người thứ nữ này trước giờ nhát gan vô dụng, việc gì cũng muốn trốn tránh, cho dù cho cô ta ăn gan hùm mật gấu, cô ta cũng không dám làm như vậy.
Vậy thì, người hôm đó đi Pháp Hoa Tự lại ở gần Hoa Nhi nhất chỉ còn lại một người là Vu Thức Vy.
Đối với người thứ nữ này, bà ta cũng không hiểu rõ, thậm chí nàng lớn như vậy rồi mà bà ta chưa gặp mặt được mấy lần, chỉ là có vài lần vô tình từ miệng của Lý Ma Ma nghe được chút chuyện liên quan đến nàng mà thôi, đại loại như là bị đánh đến thừa sống thiếu chết. Vừa nghĩ đến Vu Thức Vy, Đường Thị nhìn ra ngoài viện, sau đó hỏi ngũ di nương Vương Thị đang đứng phía sau: “Vương Thị, Thức Vy đâu?”
Vương Thị cung kính, trong mắt hiện lên một tia oán hận, nhẹ giọng đáp: “Bẩm phu nhân, Tiện thiếp chưa từng...”
‘gặp qua’ hai từ này còn chưa kịp nói ra, liền nghe thấy bên ngoài có một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến, “Mẫu thân, Thức Vy đến rồi.”
Trong lúc đó, một vị thiếu nữ mặc một chiếc váy lụa màu hồng, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xanh xuất hiện ở phía bên kia của viện, sắc mặt của nàng hiện lên vẻ khẩn trương, bước chân cũng vô cùng gấp gáp, giống như đang bận rộn mà vội vàng chạy đến đây. Đến gần mới phát hiện trên mặt nàng được trang điểm rất đậm, đôi môi đỏ được tô dày đến nỗi như hai cây lạp xưởng, căn bản không thể nhìn ra dung nhan của nàng.
Mọi người chỉ cảm thấy sáng chói trước mặt, dường như nhìn thấy một hộp màu đầy màu sắc đi đến, còn đem theo một mùi thơm nồng nặc khiến cho mọi người đau hết cả đầu.
Vu Thức Vy vội vàng chạy đến tiền đường, tựa như mới phát hiện được sự có mặt của Thượng Quan Diệp và các vị phu nhân, nhất thời dường như bị hoảng sợ, sắc mặt khẩn trương cũng biến thành lo sợ, vội vàng bái kiến Thượng Quan Diệp đang ngồi ở phía trên, “Thần nữ Vu Thức Vy bái kiến bát hoàng tử điện hạ.”
Nói xong nàng lại bái kiến Đường Thị, “Thức Vy bái kiến mẫu thân.”
Nhìn thấy nàng hành lễ chu đáo, sắc mặt của Đường Thị thu lại, uy nghiêm nói: “Thức Vy, chuyện hôm qua, có phải ngươi hãm hại đại tỷ của ngươi, làm đại tỷ của ngươi mất mặt trước mọi người không?”
Nghe vậy, Vu Thức Vy hung hăng ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt sắc bén thăm dò của Đường Thị, bị ‘dọa’ đến nỗi toàn thân run rẩy, “Mẫu thân...Thức Vy... Thức Vy không có.”
“Không có?” Đường Thị nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nhìn thấy thần sắc vừa chân thành vừa lo sợ của nàng, bên trong không có nửa lời dối trá và chột dạ, không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ quả thực không liên quan đến cô ta?
Nhưng vào lúc này, Thượng Quan Diệp ngồi phía trên đột nhiên mở miệng, nói với ba người Vu Thức Vy, Vu Vinh Mỹ và Vu Vinh Nhược: “Đem vật tùy thân mà hôm qua các người mang theo giao ra đây, khăn tay, túi thơm, thậm chí là y phục các người mặc hôm qua.”
Đường Thị bất giác nhìn Thượng Quan Diệp một cách thâm sâu, sau đó nói: “Điện hạ nói rất đúng, còn không mau giao ra đây.”
Thấy vậy, tam di nương Chân Thị nhỏ giọng dặn dò tỳ nữ tùy thân Hằng Vũ của Vu Vinh Nhược, “Hằng Vũ, đi lấy y phục và vật tùy thân hôm qua của Tam tiểu thư mang qua đây.”
Tứ di nương cũng dặn dò tỳ nữ tùy thân Tiểu Đào của Vu Vinh Mỹ: “Ngươi cũng đi lấy đi.”
Hai tên nha đầu sau khi nghe xong, liền nhanh chóng rời đi, còn Vu Thức Vy cũng căn dặn Điểm Thúy đứng ngoài cửa cách đó không xa, để cô ta mang đồ của nàng đến.
Một lát sau, ba tên nha đầu đều nhanh chóng mang đồ đến, giao đến bàn bát tiên ở bên cạnh Thượng Quan Diệp.
Thượng Quan Diệp lạnh lùng nhìn quét qua ba người Vu Thức Vy, sau đó căn dặn tên hắc y nữ tử vẫn luôn đứng yên ở phía sau, “Ngưng Hương, ngươi đi xem thử.”
Tên nữ tử đó thân hình cứng ngắc, một miếng vải xanh buộc sau đầu, lông màu mảnh mai ánh mắt lạnh lùng, có một tư thái anh hùng hào sảng. Cô ta nghe thấy sự căn dặn của Thượng Quan Diệp, liền đi đến trước bàn bát tiên, cầm lên vật tùy thân ở trên bàn của Vu Thức Vy và hai người kia, để lên mũi, từ từ ngửi.
Vu Thức Vy nâng tầm mắt lên, tựa như vô ý nhìn vào hắc y nữ tử kia, sau đó cúi đầu, che đi sự tức giận đang dâng lên trong mắt, âm thầm cắn răng, Cố Ngưng Hương! Nữ hộ vệ đắc lực bên cạnh Thượng Quan Diệp, thân thủ vô cùng cao, có tay nghề cao trong việc điều chế hương thơm.
Kiếp trước chính cô ta đã điều chế ra một loại hương là trường sinh hương, dâng cho Văn đế, sau khi Văn đế ngửi được một thời gian liền không cách nào rời xa nó, nửa năm sau đó, cơ thể hoàng thượng trước giờ vẫn luôn cường tráng đột nhiên lâm bệnh nặng. Đợi đến khi thái y chữa trị, bệnh đã thâm nhập vào xương cốt, không còn thuốc chữa. Còn nàng, cũng là sau khi Thượng Quan Diệp đăng cơ mới biết chuyện này, nữ tử này có thể nói là một thanh kiếm sắc bén nhất của Thượng Quan Diệp.
Bản thân nàng cũng có thâm thù đại hận với tên Cố Ngưng Hương này! Kiếp trước chính là do cô ta, vì để lấy lòng Vu Vinh Hoa, điên cuồng lấy kiếm chặt đứt tứ chi của nàng, còn mình một bước trở thành Hương Tần.
Lúc đó,cô ta thân là hộ vệ của Thượng Quan Diệp, đã nhiều lần không nể mặt nàng. nàng cũng là vô tình biết được Cố Ngưng Hương thích Thượng Quan Diệp nên mới tìm cớ làm khó nàng, cũng không ít lần làm khó Vu Vinh Hoa khi vừa mới nhập cung, sau đó thấy Vu Vinh Hoa đắc thế, liền thuận gió đẩy thuyền, dựa dẫm vào Vu Vinh Hoa. Nhưng nghe nói kết cục của cô ta vô cùng thê thảm, chết không có chỗ chôn thây.
Hưm! Loại người như Vu Vinh Hoa tâm địa ác độc, lại hay thù dai, thứ nữ như nàng chưa từng làm điều gì có lỗi với cô ta, nhưng cô ta lại muốn làm nàng thành heo để rửa hận, huống hồ gì là ả Cố Ngưng Hương đã từng làm khó và làm xấu mặt cô ta chứ.