Văn võ bá quan nghe được lời của Diệp Hoàng hậu, đều cảm thấy vô cùng chấn kinh, Hoàng hậu là đang nhận tội? Vậy người lúc nãy khăng khăng nói rằng mình không phái sát thủ ám sát Vu Thức Vy là ai?
Việc này không phải là đang tự tát vào mặt mình sao?
Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn bà ta, đáy mắt thoáng qua một tia mỉa mai, Diệp Hoàng hậu chính là muốn hy sinh một mình bà ta, để bảo toàn thanh danh của Hoàng Thượng!
Chỉ bởi vì một ả Vu Vinh Hoa, năm lần bảy lượt phái sát thủ đến ám sát nàng, lần này, nàng muốn bà ta phải thân bại danh liệt, thanh danh từ trước đến nay, đều sẽ tan thành mây khói!
Còn Hoàng Thượng......
Nàng tuy rằng cũng có thể khiến cho hắn khốn đốn, nhưng lại không thể làm như vậy, bởi vì.... suy cho cùng thì đây cũng là thiên hạ của hắn, nếu nàng vẫn còn muốn đặt chân ở Đại Vân triều này, vậy thì nhất định phải biết lấy lui làm tiến.
Cho mình một còn đường lui, nhất định là không sai!
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy nhìn về phía Hoàng thượng, thấy hắn trong phút chốc mà cảnh giác nhìn về phía nàng, ánh mắt sắc bén mang chút gì đó vô cùng khẩn trương, giống như sợ nàng không biết dừng chân đúng lúc, tiếp tục làm càn!
Khẩn trương sao?
Khẩn trương thì tốt!
Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, muốn lật đổ Hoàng thượng, e chỉ là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình, nhưng có thể khiến hắn ta có cảm giác sợ hãi, chẳng khác nào đã giáng cho hắn một bạt tai, cho nên.....
Thượng Quan Cửu U như xem một vở kịch hay mà nhìn Vu Thức Vy, hắn chính là muốn xem xem nữ nhân này, là muốn đuổi cùng giết tận, ép Hoàng thượng đến bước đường cùng, hay là chấp nhận buông tay, chừa lại cho bản thân một con đường sống
Nếu như là vế trước, vậy thì hắn đã đánh giá cao nàng ta rồi, nàng ta chẳng qua chỉ là một nữ tử lòng dạ nhỏ hẹp, chẳng làm nên được đại sự gì.
Nếu như là vế sau, vậy thì hắn quả thật nhìn không sai, chỉ có nàng mới xứng đáng cùng hắn kề vai sát cánh, thống lĩnh thiên hạ này.
Nàng đoạt đi của hắn năm mươi vạn đại quân, e rằng không đơn giản chỉ là muốn giá họa cho hắn, hắn dường như đã nhìn thấy được tình cảnh sắp có một nữ kiêu hùng xuất thế, đại sát tứ phương....
Kim Loan Điện bỗng dưng yên lặng đến đáng sợ, tất cả mọi người đều cuối đầu, đợi phán quyết của Hoàng đế, mà lúc này đây Hoàng đế lại nhìn về Vu Thức Vy, đợi câu trả lời của nàng.
Hồi lâu, Vu Thức Vy bỗng nhiên quỳ xuống, chấp tay nghiêm nghị nói: “Hoàng Thượng, Hoàng hậu phái một nhóm sát thủ ám sát dân nữ không nói, lại còn phái thêm một tốp khác đến, nhằm giá họa cho Hoàng thượng, khiến dân nữ hiểu lầm Hoàng thượng, đúng là tội đáng muôn chết, xin Hoàng thượng giáng tội bà ta! Đồng thời tha tội cho sự vô tri của dân nữ!”
Phù....
Hoàng đế âm thầm thở phào một hơi, Vu Thức Vy cuối cùng cũng biết đủ mà dừng. Không giống với đám nữ nhân lòng dạ hẹp hòi phía sau hậu viện, nàng ta biết nhìn xa trông rộng, không vì một chút ân oán nhỏ nhoi trước mắt mà làm hại bản thân.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, việc này cuối cùng cũng đến hồi kết thúc. Bọn họ thật sự không dám tưỡng tượng ra cảnh nếu như Vu Thức Vy tiếp tục cáo trạng, kết cục sẽ như thế nào....
Thượng Quan Cửu U hoàn toàn không phát giác được đáy mắt của hắn mang đầy tiếu ý, nàng ta chính là vế sau, chính là vế sau!!
Tảng đá lớn trong lòng Hoàng hậu cuối cùng cũng có thể buông xuống, bà ta vì Hoàng thượng mà gánh hết tất cả tội trạng, Hoàng thượng cho dù có giáng tội bà ta, cũng sẽ niệm tình mà giơ cao đánh khẽ, vậy, ngày sau còn dài, bà không tin mình không có cơ hội vực dậy!
“Hoàng thượng, thần thiếp tội đáng muôn chết, khẩn xin Hoàng thượng giáng tội!”
Hoàng đế đáy mắt lưu chuyển, trong lòng hắn vô cùng cảm kích về việc Hoàng hậu đã hy sinh mình để bảo toàn thanh danh của hắn, đắn đo một hồi, liền đứng dậy, trầm giọng nói: “Hoàng hậu Diệp thị, ám sát bá tánh, tội danh rõ ràng, hành động sai trái, không xứng là bật mẫu nghi thiên hạ. Vương tử phạm pháp cùng tội thứ dân, nay phế truất đi thân phận quốc mẫu, giáng xuống lục phẩm tài nhân, kể từ ngày hôm nay, lập tức rời khỏi Trường Xuân cung, chuyển đến dịch đình!”
Diệp Hoàng hậu nhắm chặt mắt, sau cùng lệ rơi đầy mặt mà khấu đầu tạ ơn: “Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng ân điển”
“Bãi triều!” Hoàng thượng nói xong liền rời khỏi Kim Loan Điện, chỉ để lại một bóng lưng mang đầy bi thương.
Bá quan lúc này bỗng như rắn mắt đầu mà nháo nhào lên, vừa đàm luận, vừa rời khỏi Kim Loan Điện.
Vu Thức Vy cuối thấp đầu mà nhìn Diệp Hoàng hậu, lãnh đạm nói: “Nương nương có hối hận?”
Diệp Hoàng Hậu đứng dậy, sắc mặt lúc này đây đã hoàn toàn bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại mang đầy hận ý, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Vu Thức Vy, cuối cùng thì tại sao ngươi lại luôn nhắm vào Hoa nhi như vậy?”
Vu Thức Vy khẽ nhếch môi, hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi tại sao lại muốn bảo vệ ả ta như vậy?”
“Ngươi....” nàng ta rõ ràng đã biết tất cả!
“Nương nương, phàm là việc gì đều có nhân quả, đây là ân oán giữa ta và ả, là ả thiếu ta, cho dù có cách một đời, cũng nhất định phải trả! Nếu như nương nương tiếp tục vì ả ta mà chấp mê bất ngộ, vậy thì lần sau, ta sẽ không tiếp tục khách sáo nữa!”
Dứt lời, Vu Thức Vy hướng mắt về đám tử sĩ, từ trong lồng ngực lấy ra vài bình thuốc: “Đây là giải dược của thi trùng cổ độc, các ngươi có dùng hay không, là việc của các ngươi, Thanh Phong, chúng ta đi!”
Sau khi ra khỏi hoàng cung, sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân trầm bỗng, không xa không gần mà đi theo nàng, Vu Thức Vy không cần nhìn cũng biết là ai, liền nói với Lạc Thanh Phong: “Ngươi quay về trước đi”
Lạc Thanh Phong ôm quyền: “Tuân lệnh, tiểu thư” sau liền thi triễn khinh công, chỉ một cái chớp mắt liền biến mất.
Vu Thức Vy đứng dựa người vào một thân cây, đáy mắt lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Cửu U đang đi về phía mình, đùa cợt nói: “Vương gia theo sau ta như vậy, ta quả thật không có đủ ngân lượng để thưởng cho Vương gia!”
Thượng Quan Cửu U đến trước mặt nàng, đôi mắt mang đầy vẻ chế giễu: “Đúng là thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên, bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân (1), thủ đoạn của ngươi đúng là ngày một cao minh!”
“Vương gia không phải là đang khen ta chứ? Chúng ta là thù nhân, có việc gì cứ nói thẳng ra, đừng lãng phí thời gian của nhau”
Thù nhân?
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U bỗng trầm xuống, đúng vậy, bọn họ chính thù nhân!
“Vu Thức Vy, ngươi lấy đi năm mươi vạn đại quân của bổn vương, còn giá họa cho bổn vương, có phải là ngươi cũng muốn nếm trãi một chút thủ đoạn, sau mới chịu ngoan ngoãn như lũ tử sĩ kia mà nhận tội?”
“Lấy của ngươi?” Vu Thức Vy dường như nghe phải một câu chuyện vô cùng buồn cười, mà cười vang lên, thanh âm trong trẻo như suối, miên man chảy vào lòng người: “Thượng Quan Cửu U, năm mươi vạn đại quân đó là của ta, từ sớm đã không thuộc về ngươi nữa rồi, ta chỉ là lấy lại đồ của mình, còn về giá họa…. Chính địch chi tranh (2), thắng làm vua thua làm giặt, há lại quan tâm là dùng thủ đoạn gì kia chứ, ngươi không phải cũng đã giăng thiên la địa võng, mà bắt Giang Nguyệt sao? Đây chỉ là một món quà nhỏ, đại lễ vẫn còn ở phía sau”
Thượng Quan Cửu U bỗng nắm chặt tay lại, sau lại buông lỏng ra, lộ ra một nụ cười đắc ý như có thể kiểm soát hết tất thảy mọi thứ trên đời, một tay giữ lấy cằm của Vu Thức Thức Vy, tiến sát đến môi nàng, nói: “Vu Thức Vy, ta cũng có một phần đại lễ muốn tặng cho ngươi, từ thời khắc mà ta và ngươi gặp nhau, ta đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ là sợ ngươi nhận không nổi mà thôi!”
Vu Thức Vy đáy mặt không chút gợn sóng, lãnh đạm nói: “Nếu như đã biết ta nhận không nổi, vậy xin vương gia hãy giữ lại. Đúng rồi, Vương gia nếu như gặp phải Vệ Trường Phong, thì giúp ta nói với hắn, thi trùng cổ độc ta chỉ vừa giải một nữa, kêu hắn chuẩn bị sẵn quan tài đi”
Dám phản bội nàng, chỉ có một con đường chết!
Thượng Quan Cửu U nét mặt khẽ biến: “Ngươi biết?”
Vu Thức Vy khẽ nhếch môi nhạo báng: “Ta còn biết rằng hắn căn bản không phải là sát thủ của Diệp môn, mà là ám vệ của Vương gia, ngày hai tháng hai năm ngoái, việc Vệ Trường Phong ám sát hoàng thượng, chẳng qua là chỉ là mưu kế của vương gia mà thôi, dùng khổ nhục kế để khiến Hoàng thượng bỏ đi lòng nghi kị với ngươi. Không ngờ rằng hắn vẫn đề phòng, công khai phong ngươi làm Nhiếp Chính vương, bề ngoài là ban thưởng, thật chất chính là trừng phạt, đem ngươi giam giữ trong cái kinh thành này, không thể thoát ra ngoài!”
Thượng Quan Cửu U đột nhiên buông tay ra, kinh ngạc mà nhìn Vu Thức Vy, nhìn nụ cười nhàn nhạt quen thuộc trên khóe môi của nàng ta, đột nhiên có cảm giác hắn đang mất dần sự kiểm soát với mọi việc, cảm giác này khiến hắn vô cùng hoang mang, rối bời!
“Vu Thức Vy, ngươi còn biết gì nữa?”
“Vương gia, điều ta biết, nhiều hơn những gì ngươi nghĩ nhiều”
Ánh mắt tự tin của Vu Thức Vy khiến hắn càng trở nên hoang mang, một lúc sau, hắn chế giễu nói: “Ngươi biết được nhiều thì đã sao? Cuối cùng vẫn có một việc, ngươi vẫn chưa hề biết….”
Dứt lời, liền quay lưng rời đi, vẫn là những bước đi trầm ổn đó, nhưng lúc này đây, lại như có chút hoảng loạn.
Sau khi Vu Thức Vy quay trở về Xạ Nguyệt Cư, vẫn còn chưa bước vào trong, Hàm Yên đã vui mừng chạy ra đón nàng, mừng rỡ hô to: “Tiểu thư, có tin tốt, có tin tốt a~”
“Tin tốt gì?”
“Mẫn thân vương đã đánh bại Mạc bắc, Mạc bắc đã đầu hàng, cút về ổ của chúng rồi”
Vu Thức Vy ánh mắt lóe sáng, khóe miệng liền nở ra một nụ cười rạng rỡ: “vậy chẳng phải y sắp quay về rồi sao?”
“Đúng vậy, chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư, người cuối cùng có thể gả cho Mẫn thân vương rồi”
Vu Thức Vy đang chìm đắm trong sự hạnh phúc Hàn Giang Nguyệt sắp trở về, hoàn toàn không nghe thấy Hàm Yên đang nói gì, nàng vội vã quay trở về phòng, lấy ra đôi trâm cài tử ngọc lưu tô mà Hàn Giang Nguyệt đích thân làm cho nàng, cài lên đầu, nhìn vào gương thầm thì: “Đợi Huynh trở về, ta sẽ cài đôi trâm cài này đến đón Huynh….”
Lúc này đây, từ bên ngoài bỗng truyền đến những thanh âm hoảng hốt: “Tiểu thư, tiểu thư, người mau đến xem Điểm Thúy, Điểm Thúy điên rồi, nàng ta muốn tự sát….”
(1) Sử ký, Hoạt kê liệt truyện: 'thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân (Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.)
(2) Chiến tranh chính trị