Tiếng “cọt kẹt” vang lên, Tiểu Ninh đẩy cửa bước vào phòng của Vu Thức vy, bị chính những gì mình trông thấy dọa hoảng sợ. Dưới ánh nến mập mờ, Chu ma ma hai mắt nhắm nghiền ngã trên mặt đất, thân thể từ trên xuống dưới đều bị chói chặt lại, bên trong miệng còn bị nhét một tấm khăn lau, có vẻ đã ngất đi.
Tiểu Ninh lại nhìn lại một lần nữa, mới phát hiện cách đó không xa, Vu Thức Vy trốn trên chiếc giường nhỏ của mình mà run lẩy bẩy, nàng hai tay ôm đầu, dường đang như vô cùng sợ hãi, vô cùng bất lực.
“Nhị.... Nhị tiểu thư”. Tiểu Ninh vội vàng chạy đến bên cạnh nàng.
Vu Thức Vy ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi, mặt đầy nước mắt, sau khi nhìn thấy Tiểu Ninh, đáy mặt hiện lên một tia đau thương
Kiếp trước, chính là Tiểu Ninh, mỗi lần nàng bị Chu ma ma đánh đập đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng, là nha đầu này đã len lén chạy đến đưa thuốc cho nàng. Cũng là nha đầu này, bởi vì đỡ roi giúp nàng khiến Chu ma ma ko vui, sau đó liền bị Chu ma ma đánh chết. Trong lúc nàng hoạn nạn mà không may mảy chút tư lợi baỏ vệ nàng, ân nghĩa này, nàng vĩnh sinh ghi khắc.
Nàng ngập ngừng đứng dậy, kích động nắm chặt tay của Tiểu Ninh, bất lực bật khóc: “Tiểu Ninh, ta... ta thật sự là không còn cách nào khác, Chu ma ma.... bà ta xém chút nữa đã đánh chết ta rồi, ta rất sợ, rất sợ, bất đắc dĩ mới phản kháng.”
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Vu Thức Vy, Tiểu Ninh không kiềm được mà rơi nước mắt, đáy mắt lộ ra vẻ đồng tình. Chu ma ma quả thật đúng là thường hay đánh đập Nhị Tiểu thư đến gần chết, thỏ bị dồn vào đường cùng cũng biết cắn người, huống chi là người kia chứ.
Phản kháng rất tốt!
Tiểu Ninh sớm đã không nhìn nổi Chu ma ma hành xử tàn độc như vậy, rõ ràng là tiểu thư tôn quý, vậy mà bị mụ sai khiến đánh đập, sống cuộc sống ngay cả nha đầu hạ đẳng nhất trong phủ cũng không bằng
Nói cho cùng, vẫn là tại Ngũ di nương, nếu không phải Ngũ di dương âm thầm đồng ý, Chu ma ma sao lại cả gan lớn lối như vậy chứ.
Chỉ là nếu như vậy, e rằng Chu ma ma sau khi tỉnh dậy tuyệt đối sẽ không buông tha cho nhị tiểu thư.
Tiểu Ninh đột nhiên cảm thấy vô cùng lo sợ, lấy hầu bao ra, trong đó chỉ có duy nhất một khối bạc vụn, liền nhét vào tay Vu Thức Vy, vừa đẩy Vu Thức Vy ra cửa vừa nói: “Nhị tiểu thư, người mau chạy đi, nếu để Chu ma ma tỉnh dậy, nhất định sẽ không buông tha cho người, người mau chạy, chạy đi đâu cũng được, nơi nào cũng tốt hơn so với nơi này, chạy mau đi!
Vu Thức Vy nhìn Tiểu Ninh lương thiện như vậy, thâm tâm vôn đã chết đi của nàng dường như có một dòng suối ấm chảy qua, bi thương nói: “Tiểu Ninh, ta chỉ là phận nữ lưu yếu ớt, lại chưa bao giờ rời khỏi cửa, ta có thể chạy đi đâu kia chứ?”
Dừng một lúc, nàng lau đi nước mắt, đáy mắt lộ vẻ hy vọng: “nếu như Tiểu Ninh đồng ý giúp ta, không chừng ta vẫn còn cơ hội sống sót.”
“Cơ hội sống sót?” Tiểu Ninh kinh ngạc nhìn vào đôi mắt mang đầy kỳ vọng kia của Vu Thức Vy, ngật đầu thật mạnh, “Nhị tiểu thư có việc gì xin cứ việc phân phó, nô tỳ dù có phải liều chết cũng nhất định làm theo.”
Vu Thức Vy dịu dàng mỉm cười, nha đầu ngốc này, vẫn là như kiếp trước đơn thuần không tâm cơ, Tiểu Ninh bảo vệ nàng như vậy, sao nàng có thể để nha đầu ngốc này chết đi như vậy chứ?
“Tiểu Ninh, yên tâm, ta và ngươi đều sẽ không việc gì, ngươi chỉ việc làm theo lời dặn của ta là được.”
Một canh giờ sau, trước cửa thư phòng của Thái Sư Phủ truyền đến những âm thanh hỗn loạn.
Hai thị vệ trước cửa ngăn lại một nô tỳ có thần sắc hoang mang muốn chạy vào thư phòng, tỳ nữ hướng về phía thư phòng hô to: “không xong rồi lão gia, Chu ma ma đã châm hỏa đốt khuôn viện của nhị tiểu thư, bảo rằng muốn thiêu chết nhị tiểu thư”
Trong thư phòng,Thái sư Vũ Văn Thanh tay cầm bút liền dừng lại, sau đó có chút không kiên nhẫn mà nhìn về phái đại nhi tử Vu Nhậm Hoằng, trầm giọng nói: “Hoằng nhi, ra bên ngoài xem tại sao lại ồn ào như vây?”
Vu Nhậm Hoằng một thân cẩm bào bạch y, ngọc quan buộc tóc, khí độ tao nhã vái chào: “vâng, thưa phụ thân,”
Y vừa ra bên ngoài liền nhìn thấy thị vệ đang ngăn lại tiểu Ninh, phất phất tay, ra hiệu thị vệ buông tay, nhíu mày hỏi: “nô tỳ của viện nào, tại sao lại làm ồn như vậy?”
Tiểu Ninh lập tức quỳ xuống, khuôn mắt nhỏ nhắn sớm đã bị tro bôi đen, khó mà nhìn ra được diện mạo thật, nàng vội vàng nói: “Đại thiếu gia, nô tỳ là nha đầu của trù phòng (phòng bếp), lúc nãy đi đổi ca, nào ngờ ngang qua nơi nhị tiểu thư cư ngụ, gặp được Chu ma ma, bà ta trên tay nằm một bó đuốc, đốt phòng ngủ của nhị tiểu thư, nô tỳ vô cùng sợ hãi, liền tới bẩm báo lão gia.”
Nghe vậy, Chân mày của Vu Nhậm Hoằng nhíu chặt lại: “nhị tiểu thư mà ngươi nhắc tới là Vu Thức Vy?” Thứ nữ bị cả cái Thái sư phủ này quên lãnh
Vu Nhậm Hoằng nhìn về phía hậu viện, quả thật ngọn lửa đang bập bùng cháy, hơn nnữa ngọn lửa hoàn toàn không nhỏ chút nào.
Tiểu Ninh tiếp tục vội vàng nói: “Đại thiếu gia, cầu xin ngài cứu nhị tiểu thư, nếu như nhị tiểu thư bị Chu ma ma thiêu chết, chuyện này truyền ra ngoài, nói Thái sư phủ ngay cả một nô tài mà cũng có thể thiêu chết chủ tử, há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ? Đương Kim Thánh Thượng sao có thể bỏ qua chuyện này.”
Vu Nhậm Hoằng nghe xong mi tâm khẽ động, cháy như thế này, chỉ e rằng toàn bộ người của Thái sư phủ này đều đã biết, Vu Thức Vy nếu như bị thiêu chết như, vậy Thái sư phủ sẽ mang tội danh hà khắc thứ nứ, dung túng nô tài hà hiếp chủ tử, nghiêm trọng hơn còn có thể mất đi thánh tâm.
Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, Vu nhậm Hoằng nhanh chóng quay về thư phòng bẩm báo: “Phụ thân, là Chu ma ma của Hương Tuyết Viện châm một ngòi lửa nơi Vu Thức Vy cư ngụ, bao vây nàng ở bên trong.
Vu Văn Thanh một lần nữa dừng lại tay đang cầm bút của mình, thần sắc có chút bực bội: “chỉ là chút việc vặt, đừng làm phiền tới ta, nan đề mà thánh thượng giao đến nay ta vẫn không tìm ra hướng giải quyết.
Vu Nhậm Hoằng biết phụ thân từ trước đến nay không thích nhị muội, thậm chí âm thầm cho phép những kẻ đó hà hiếp muội ta, tất nhiên hắn cũng không ưa thích gì vị nhị muội này, một thứ nử chỉ bảy tháng 15 ngày đã ra đời này, quả thật đúng là điều không may, chết cũng chẳng hề gì.
Chỉ là......
“Phụ Thân, Chu Thức Vy tuy rằng chỉ là việc nhỏ, những phụ thân có nghĩ đến, chuyện này nếu lan ra ngoài, truyền đến tai thánh thượng, thánh thượng sẽ nhìn người của Thái sư phủ chúng ta như thế nào? Các đối thủ của người sẽ có hành động ra sao?”
Nghe vậy, Vu Văn Thanh lập tức giật mình, đúng vậy, hắn làm sao có thể quên đi việc này được kia chứ, địa vị của hắn bây giờ, đại thần nhất phẩm, cả triều văn võ đại thần đều đang dòm ngó địa vị của hắn, chờ cơ hội mà kéo hắn xuống ngựa. Nếu như việc này bị những kẻ đó nắm thóp, tâu lên Thánh thượng, vậy Thái Sư Phủ sẽ lập tức rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Vu Nhậm Hoằng nhìn thấy phụ thân như đã hiểu rõ vấn đề, trên mặt liền hiện lên tiếu ý, đáy mắt hiện lên một tia tinh quang: “nếu như việc này biến thành phụ thân một lòng yêu thương hài tử, không tiếc thân mình mà lao vào biển lửa để cứu ái nữ, vậy thánh thượng lại sẽ nhìn phụ thân với ánh mắt như thế nào?”
“Haha... không hổ là Hoằng nhi của ta, Vi phu cũng là nghĩ như ngươi vậy” Vu Văn Thanh vuốt bộ râu, nhìn Vu Nhậm Hoằng một cách vô cùng hài lòng, đại nhi tử của hắn giống hắn, từ trước đến nay làm việc gì cũng đều ổn thỏa, mọi việc đều lấy Thái sự phủ làm trọng, luôn vì người phụ thân là hắn cân nhắc trước sau, hài tử như vậy, Vu gia có người kế hậu rồi
Rất nhanh, từng đám hạ nhân tay xách thùng nước, chạy về hướng khuôn viện của Vu Thức Vy, ngay cả Vu thái sư cũng đã đích thân đến, từ trong biển lửa cứu ra ái nữ xém nữa là bị thiêu chết của mình.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chu ma ma phóng hỏa có ý định thiêu chết nhị tiểu thư, thái sư liều mình xong vào giải cứu ái nữ khỏi biển lửa truyền khắp nơi, không tới hai canh giờ liền tran truyền khắp cả hang cùng ngõ hẹp của kinh thành, mọi người mới nhớ tới việc thái sư phủ còn tồn tại một vị nhị tiểu thư, mọi người càng tán dương việc thái sư không màn hiểm nguy mà liều mình giải cứu ái nữ.
Không có ai là không tán thưởng việc thái sư dùng cả sinh mạng để bảo vệ hài tử, đúng là một vị phụ thân tốt, còn nghe nói vì muốn trấn an ái nữ, đặc biệt vì ái nữ xấp xếp một nơi ở mới, một phải là xây mới, chỉ là sắp xếp lại, đủ cho thấy thái sư là một vị quan thanh liêm cần kiệm.
Bên trong Phi Vân Các, Vu thức Vy mặc một chiếc váy lụa màu hồng liên tử, dùng trâm tùy tiện mà vấn tóc lên, im lặng ngồi dưới hiên, đem đôi tay đầy những vết nứt của mình ngâm trong một chén thuốc được dùng lò sưỡi bao bọc lấy, hoàn toàn không lạnh đi chút nào.
Chén thuốc này là đại phu nhân Đường thị đưa đến, sự việc đêm qua kinh động đến toàn kinh thành, Vu Văn Thanh đích thân xả thân cứu nàng, Đường thị sao có thể thua kém, khiến người đời chê bai hà khắc thứ nữ kia chứ.
Nhìn một vòng nơi ở mới, Vu Thức Vy liền liền cảm nhận được một cảm giác thân quen, khuôn viện này chính là nơi kiếp trước nàng từng cư ngụ, chỉ là điều là vào đầu tiết Nhị Long tháng 2 nàng mới dời vào đây, cũng chính là mười ba ngày sau.
Nàng vẫn nhớ như in ngày tháng 2 đó, Văn Đế thống lĩnh bá quan, cùng bá quan đi đến Pháp Hoa Tự tế thiên cầu phúc. Cũng chính là ngày hôm đó, nàng được Vô Ưu đại sư của pháp Hoa tự phê mệnh: “ thử cách thế gian hãn hữu sinh, nữ chủ nam mệnh quý nan ngôn, thiên thượng tử vi lai chiếu mệnh, mẫu nghi thiên hạ nhạc thái bình.”
Nàng với mệnh cách hiếm có “Thất lượng nhị tiền”, gây nên sự chú ý của vô số người, một trong số đó chính là kẻ lòng lang dạ sói, mang đầy dã tâm Thượng Quan Diệp. Ngày hôm đó sau khi quay về thái sư phủ, Vu Văn thanh liền sai người dọn dẹp lại Phi Vân Các, đích thân đưa nàng vào cư ngụ.