Thái giám đọc xong thì thu thánh chỉ lại, đặt lên tay của Vu Thức Vy, Vu Thức Vy dập đầu bái lạy rồi kêu lên: "Thần nữ lĩnh chỉ tạ ơn, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Mọi người phía sau cũng dập đầu bái lạy: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Thái giám chắp tay nói với Vu Thức Vy: “Chúc mừng quận chúa, chúc mừng quận chúa, quận chúa chính là quận chúa nhất phẩm khác dòng tộc đầu tiên trong triều đại ta, thật sự là vô cùng vinh quang đấy."
Vu Thức Vy thoáng mỉm cười, dùng mắt ra hiệu với Hàm Yên. Hàm Yên lập tức hiểu ý lại đi qua nói: "Thật đúng là khổ cực cho công công rồi."
Trong lúc nói chuyện, nàng len lén đưa vào trong tay của công công tuyên chỉ một tấm ngân phiếu: “Quận chúa mời các vị công công uống trà."
Trong nháy mắt, thái giám này lại cười hớn hở và cất ngân phiếu rồi mới liếc nhìn Vu Thức Vy như đang tán thưởng về chuyện vừa rồi: “Trời đã tối rồi nên ta lại không quấy rầy nữa, quận chúa, chúc ngài tốt lành."
Vu Thức Vy gật đầu: “Vậy ta sẽ không tiễn công công nữa."
Đợi tới khi người trong cung đi rồi thì lại có rất nhiều lời chúc mừng vang lên giống như muốn nhấn chìm Vu Thức Vy.
Vu Vinh Mỹ ngoài sáng thì hâm mộ mà trong lòng lại hen tỵ nói: "Nhị tỷ tỷ thật đúng là tốt số, tự nhiên lại được phong làm quận chúa nhất phẩm, từ trước đến nay quận chúa chỉ có tới nhị phẩm, Nhị tỷ tỷ xem như đã mở ra con đường mới cho Đại Vân triều rồi."
Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu hoàng thượng phong Vu Thức Vy làm quận chúa là muốn nâng cao thân phận của nàng, dù sao nàng chỉ là nữ nhi của một đại thần gia thì làm sao xứng đôi với Vương gia của Mạc Bắc Đột Quyết được?
Tiền triều lại có không ít loại ví dụ này, nếu như lựa chọn nữ tử là quý nữ danh môn đi tới nước khác để kết thân thì đều sẽ được phong làm công chúa hoặc quận chúa, sau đó sẽ gả qua là vì đó chính là bộ mặt của quốc gia.
Vu Thức Vy xuyên qua đám người và nhìn thấy được đại phu nhân Đường Thị đang lộ vẻ đắc ý, nàng đẩy đám người ra và đi tới trước mặt Đường Thị rồi cười và nói: “Chúc mừng mẫu thân cuối cùng cũng đạt được mục đích."
Mọi người đều sửng sốt, lúc này bọn họ mới nhớ tới biểu hiện của Đường Thị gần đây, chuyện khác thường thì chắc chắn có vấn đề, kết hợp với lời Vu Thức Vy nói thì lẽ nào đây mới là mục đích của Đường Thị sao? Gả Vu Thức Vy tới Mạc Bắc xa xôi, sau đó lại tìm cơ hội để cứu nữ nhi của mình à?
Đường Thị đỡ Vu Thức Vy đứng dậy rồi cười chỉnh lại búi tóc cho nàng: “Thật ra mục đích của mẫu thân rất đơn giản, chính là muốn tìm cho con một một phu quân tốt để sống yên ổn cả đời, Hách Liên vương gia có dáng vẻ đường đường lại hiểu cách thương hương tiếc ngọc thì chắc chắn sẽ không phụ con."
Trong đáy mắt của Vu Thức Vy hiện lên một sự giễu cợt: “Mẫu thân nói rất đúng, vậy chuyện chuẩn bị đồ cưới lại phải giao cho mẫu thân vậy, con nghe nói trong kho của mẫu thân có cất không ít đồ đâu, mẫu thân nhớ nhanh chóng cầm tới làm đồ cưới cho nữ nhi, đừng để cho Đột Quyết chê cười Đại Vân triều ta không phóng khoáng nhé."
Đường Thị đang cười chợt nghiêm mặt lại, trong mắt bà ta có phần lạnh lẽo. Không ngờ tiện nhân lại dám nhìn ngó tới tiền tài của bà ta.
"Tại sao mẫu thân lại không nói gì? Chẳng lẽ mẫu thân luyến tiếc sao? Lẽ nào mẫu thân không thương nữ nhi sao?" Vu Thức Vy có phần hờn dỗi nói.
"Sao con lại nói vậy, mẫu thân làm sao có thể luyến tiếc được, con xuất giá phong quang cũng làm cho mẫu thân được vẻ vang, mẫu thân làm sao có thể luyến tiếc được chứ?"
Vu Thức Vy gần như nghe được trong mỗi chữ mỗi câu của Đường Thị đều đang giấu diếm sự căm hận, rõ ràng bà ta muốn giết chết mình lại không thể không bị mình bắt bí, cảm giác này... thật sự quá vui vẻ đi!
"Vậy thì cảm ơn mẫu thân, Hàm Yên, Điểm Thúy, các ngươi ở đây chờ mẫu thân đi lấy Quan Thế Âm ngàn tay bằng Dương Chi Ngọc, san hô đỏ của Tây Hải, dạ minh châu của Đông Hải, à, đúng rồi, còn có này một bộ bức tượng mười tám La Hán bằng ngọc đỏ, nếu như mẫu thân muốn để cho ta xuất giá thật phong quang thì ta cũng không thể phụ ý tốt cả mẫu thân được."
Vu Thức Vy nói xong lại đi một mình về phía Thính Vũ Hiên.
Sắc mặt Đường Thị đã biến thành màu đen, bàn tay giấu trong ống tay áo đột nhiên xiết chặt. Tiện nhân đáng chết, nàng ta tính là thứ gì mà dám đòi hỏi của cải của ta chứ? Tất cả những cái đó đều để chuẩn bị cho Hoa nhi của ta đấy, Hoa nhi...
Vừa nghĩ tới Vu Vinh Hoa đáng thương thì sắc mặt Đường Thị lại càng thêm khó coi, ngày đó Vu Thức Vy nói với bà là bị Hoa nhi sỉ nhục, bà ta hấp ta hấp tấp chạy tới Thanh Liên tự mới phát hiện không phải vậy, Hoa nhi căn bản không có việc gì, cho dù hàng ngày có sống kham khổ một chút nhưng rốt cuộc được quý phi đỡ lưng nên vẫn tính là tạm được.
Chờ tới buổi chiều ngày hôm sau khi bà ta từ Thanh Liên tự trở về mới biết được trong nhà đã phát sinh chuyện lớn như vậy, lúc này bà ta mới hiểu rõ được Vu Thức Vy cố ý để bà ta ra ngoài. Đúng là hồ ly giảo hoạt, tiện nhân đáng chết!
Hàm Yên và Điểm Thúy nhìn sắc mặt Đường Thị dưới ánh đèn u ám biến thành màu đen thì mỉm cười, sau đó đi về phía nàng. Hàm Yên cười nói: “Đại phu nhân, nếu quận chúa đã lên tiếng thì mong ngài giao vật phẩm hồi môn cho chúng ta."
Lúc này, sau khi Vu Thức Vy trở lại Thính Vũ Hiên thì ném mạnh thánh chỉ xuống mặt đất, sắc mặt nàng lạnh lẽo nhất từ trước tới nay: “Thượng Quan Diệp, Hách Liên Thành, các ngươi thật sự cho rằng lấy thánh chỉ của hoàng thượng ra lại có thể ép ta kết hôn thì các ngươi có thể bắt được ta sao?"
Vệ Trường Phong từ bên trong đi đến, lặng lẽ nhặt thánh chỉ lên rồi lạnh lùng nói: "Nếu để cho người khác nhìn thấy được thì chuyện này sẽ là tội bất kính lớn đấy."
Vu Thức Vy nhướng mày: “Vệ Trường Phong, tại sao ngươi lại cứ muốn ở lại bên cạnh ta vậy?"
Vệ Trường Phong vẫn thản nhiên nói: “Không phải có câu nói sao, ta đây không chốn dung thân, ngươi cứu ta cho nên ngươi chính là chủ tử ta."
"Thật sao?"
Nàng không tin đây là chuyện một sát thủ sẽ làm, sát thủ bình thường đều được huấn luyện nghiêm khắc nên có nguyên tắc trung thành thì sẽ không đơn giản đổi chủ, nàng có ơn cứu mạng hắn nhưng hắn cũng cứu thái tử, bọn họ xem như là đã thanh toán xong rồi.
Vậy tại sao hắn lại muốn ở lại bên cạnh nàng chứ?
Nàng không cho rằng mình có bao nhiêu năng lực có thể làm cho hắn khuất phục, nếu như không tìm lý do thì đó chính là người phía sau hắn muốn hắn ở bên cạnh nàng, ngoại trừ điều này ra thì nàng không tìm được bất kỳ lý do gì.
Bất kể có phải là vậy hay không thì hắn không phải tới để giết nàng, điều này chứng minh nàng vẫn còn có tác dụng, như vậy Vệ Trường Phong sẽ sử dụng nàng.
"Vệ Trường Phong, bên cạnh ta chưa bao giờ nuôi kẻ vô dụng, ngươi có bằng lòng đi làm giúp ta một chuyện hay không?"
Vệ Trường Phong chắp tay nói: "Tất cả đều do tiểu thư phân phó."
Khóe miệng Vu Thức Vy hơi cong lên: “Rất tốt, ta muốn ngươi đi một chuyến tới Mạc Bắc và đích thân đưa lá thư cho ta viết tới Thiên Khả Hãn, mặt khác còn có một chuyện nữa..."
Nếu Hách Liên Thành lại dám đến tìm nàng gây chuyện thì nàng phải chuẩn bị tốt công tác chữa cháy, nước xa không cứu được lửa gần, nàng muốn hắn phải chết ở Đại Vân triều.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Trong bóng đêm, Vệ Trường Phong mang theo lá thư Vu Thức Vy phi ngựa nhanh tới Mạc Bắc.
Tại phủ Mẫn Thân vương, sắc mặt Hàn Giang Nguyệt lạnh lẽo vỗ một chưởng xuống cái bàn trước mặt làm nó bị vỡ nát: “Hách Liên Thành!"
Lộc Nguyệt đứng ở bên cạnh lộ ra sắc mặt càng lạnh lùng hơn bình thường: “Vương gia, có cần thủ hạ đi giết chết Hách Liên Thành này không?"
Cẩm Thư ngồi bên cạnh ung dung uống rượu và bình thản cười nói: "Các ngươi gấp cái gì? Vội cái gì? Không bằng uống chén rượu giải buồn đi?"
"Giải em gái ngươi đó!" Hàn Giang Nguyệt và Lộc Nguyệt đồng thời quát lớn.
"Vương phi của bản vương cũng bị người ta cướp đi mà ngươi còn có mặt mũi uống rượu sao? Ngươi đi chết đi"
Trên gương mặt thanh tú của Cẩm Thư lộ vẻ xấu hổ, mỉm cười nói: “Khụ khụ, cái đó... thuộc hạ có biện pháp làm cho Hách Liên Vương gia này không cưới được Vu tiểu thư."
Hàn Giang Nguyệt dùng một tay nắm lấy cổ áo của hắn, nói: "Tại sao ngươi còn không mau nói ra? Ngươi cố ý muốn thấy bản vương sốt ruột sao? Xem ra ngươi hẳn không muốn kiếm hai nghìn hai tiền rượu mỗi tháng nữa rồi đúng không..."
"Đừng mà, Vương gia!" Cẩm Thư rên lên một tiếng rồi gương mặt thoáng cái đã trở nên vẻ nghiêm túc: “Vương gia, thuộc hạ có biện pháp làm cho Hách Liên vương gia này chủ động từ hôn."
"Biện pháp gì?"
Cẩm Thư nhìn gương mặt tuấn tú đang sốt ruột của Hàn Giang Nguyệt mà không khỏi lau trán, hắn lộ vẻ bỉ ổi nói: "Tất nhiên là say sưa nằm trên đầu gối của mỹ nhân rồi, nghe nói tên Hách Liên Thành kia rất háo sắc, với bộ dáng này của Vương gia thì trong Đại Vân triều tìm không ra người thứ hai, nếu như Vương gia giả gái thì nhất định có thể làm cho tên lãng tử phong lưu Hách Liên Thành kia bị si mê tới thần hồn điên đảo, đến lúc đó chỉ cần nhẹ nhàng rạch một cái lại có thể làm Hách Liên Thành ngoan ngoãn đi từ hôn..."
Hàn Giang Nguyệt không thể tin nổi, tức giận trừng mắt với Cẩm Thư: “Ngươi muốn một đại lão gia như ta phải giả gái bán hoa để đi quyến rũ tên Hách Liên Thành kia sao? Bản vương không làm."
"Xem ra Vương gia vẫn không thích tiểu thư Vu gia kia rồi, nếu không vì sao ngay cả chút hi sinh nho nhỏ như vậy mà cũng không chịu làm chứ?" Cẩm Thư nghiêm túc nói.
Hàn Giang Nguyệttức nghẹn: “Chẳng lẽ ngươi không còn biện pháp nào khác sao? Ví dụ như trực tiếp giết chết hắn chẳng hạn?"
"Ví dụ như? Vương gia, ngài cứ gặp phải chuyện của Vu tiểu thư là lại mất lý trí rồi, nếu như vương gia thật sự giết chết Hách Liên Thành thì người đầu tiên bị nghi ngờ sẽ là vương gia, không sợ Mạc Bắc là một chuyện nhưng phiền phức lại là một chuyện khác."
Hàn Giang Nguyệt đương nhiên cũng biết có chuyện như vậy, tuy nhiên hiện tại hắn thật sự rất đau đầu. hoàng đế đã hạ thánh chỉ nên hắn không có khả năng bảo hoàng đế tự nhiên thu hồi thánh chỉ được, cũng không có khả năng bảo Vu Thức Vy đi kháng chỉ, điểm duy nhất có thể xuống tay chính là Hách Liên Thành, nếu bảo hắn từ chối hôn sự này thì không chỉ có danh tiếng là một nam nhân cặn bã mà còn có thể làm cho hoàng đế thu hồi thánh chỉ.
"Vậy được rồi, vì Vy Nhi nên bản vương lại đành phải hi sinh nhan sắc một lần vậy..."
Cẩm Thư tươi cười với vẻ mặt đầy giả dối giống như một con hồ ly đa mưu túc trí: “Vương gia thật sáng suốt, Lộc Nguyệt còn không mau đi chuẩn bị đi."
Lộc Nguyệt do dự một hồi, nói: “Vương gia, chuyện này..."
"Tìm một bộ trang phục của nữ tới đây."