Vu Văn Thanh ở bên ngoài nghe thấy trong phòng phát ra những âm thanh thảm thiết, sắc mặt biến đổi, bước lên vài bước định xông vào phòng xem xét tình hình, nhưng lại bị Lục di nương La thị làm nũng ngăn cản: “Lão gia, thiếp thân sáng tinh mơ đã ra vườn, hái cho đại nhân không ít nho, lão gia mau mau cùng thiếp đi nếm thử đi.”
“Nhưng mà...Đoan vương.”
“Aida lão gia, điều này là chủ ý của Tiểu Vy, lão gia không cần quản...”
Tứ di nương Triệu thị nhìn La Thị cứ như vậy mà kéo Vu Văn Thanh đi, không nhịn được mà bĩu môi một cái: “Hồ ly tinh, hừm ~”
Vu Vinh Mỹ trừng mắt nói với Triệu Thị: “Nương, hay là chúng ta đi xem trộm xem nhị tỷ đang làm gì đi?”
Vu Vinh Nhược nhanh chóng giữ chân Vu Vinh Mỹ, nhẹ giọng nói: “Tứ muội muội, không phải muội nói muốn đi xem của hồi môn sao? Để ta đi cùng muội.”
Thân hình Vu Vinh Mỹ ngừng lại một lát, có chút xem thường liếc nhìn nàng: “Ta đường đường mà phi tử của Ngô hoàng, cùng tỷ đi không phải làm trò cười cho thiên hạ sao, ta đã hẹn tiểu thư nhà Chu đại tướng quân rồi, tỷ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Nàng ta nói xong liền cao ngạo lướt qua trước mặt Vu Vinh Nhược. Tứ di nương lỗ mũi nghếch lên đến tận trời mà đi qua nàng, nhìn nàng bằng nửa con mắt.
Sắc mặt Vu Vinh Nhược dần trở nên trắng bệch, càng cảm thấy vô cùng lúng túng khó xử. Hễ nghĩ đến này hôm đó gặp mặt Diệp tam công tử, sau đó bị nhân gia cự tuyệt, thật sự là...nàng không có mặt mũi nào để gặp người khác nữa.
“Nương, con...về trước đây.”
“Vinh Nhược...” Tam di nương Chân Thị có chút lo lắng gọi lên Vu Vinh Nhược. Chuyện ngày hôm đó Vu Vinh Nhược đã nói với bà rồi, không ngờ rằng vị Diệp tam công tử đó đã có người trong lòng, Tĩnh Văn công chúa...rốt cuộc là vô tình hay cố ý?
Trong phòng, sắc mặt Thượng Quan Diệp trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, thân thể đã bị Vu Thức Vy đâm cho vỡ nát, từng giọt, từng giọt máu giống như hoa đào nở rộ, đem triều phục màu đỏ tía của hắn nhuộm thành một phen hoa lệ.
Vu Thức Vy một tay cầm ngân châm, một tay giữ lấy cằm hắn, đáy mắt xinh đẹp kiều diễm, nụ cười lạnh đến tận xương tủy: “Vương gia, quà đáp lễ của ta, ngươi vừa ý chứ?”
Người Thượng Quan Diệp đau đến sắp phát điên, nhưng bởi vì dược tính của Nhuyễn cốt tán, toàn thân mềm nhũn, không có cách nào có thể phản kháng, chỉ đành trừng mắt nhìn Vu Thức Vy, hung tợn nói: “Vu Thức Vy, ngươi có bản lĩnh thì không nên dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế này.”
“Thượng Quan Diệp, chiêu khích tướng này không có tác dụng đâu, ta thích thủ đoạn nào thì dùng thủ đoạn đó.”
“Ngươi...” Thượng Quan Diệp tức giận gầm nhẹ: “Vu Thức Vy, rốt cuộc vì sao...vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, chúng ta mới chỉ gặp nhau hai lần, rốt cuộc vì sao lại muốn đối phó với ta, đối phó với Đường gia?”
“Vì sao ư?” Cánh tay giữ lấy cổ của hắn đột nhiên xiết chặt, con mắt trở nên đỏ rực, âm lãnh nói: “Thượng Quan Diệp, bất cứ việc gì đều có nhân quả, nhân quả tuần hoàn, oan oan tương báo, ta sẽ từng chút từng chút đưa ngươi vào vực sâu của tuyệt vọng, ngươi có thể phản kháng, nhưng ta không thể đảm bảo ngươi sẽ càng đau đớn.”
Thượng Quan Diệp đờ ra nhìn Vu Thức Vy gần trong gang tấc. Trên khuôn mặt trắng như ngọc đó không có nửa điểm nào mang sinh khí của con người, tất cả đều là sự khát máu và điên cuồng. Nhưng vẫn là khuôn mặt nguy hiểm đến cực độ đó, lại mang vẻ đẹp khiến người khác khó thở, tóm lại có thể khiến cho con người ta nửa đêm trong giấc mộng đột nhiên nghĩ tới, sau đó giống như lãnh đao tẩm độc từ từ găm sâu vào xương cốt.
Ý nghĩ như vậy khiến cho Thượng Quan Diệp cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi, nghiễm nhiên lại có thể...
“Vu Thức Vy, ngươi giữa ban ngày ban mặt dùng tư hình với ta, lẽ nào không sợ ta đi Hình bộ cáo trạng ngươi sao?”
“Cáo trạng?” Vu Thức Vy cảm thấy buồn cười, nàng thu tay về, nhẹ nhàng chỉ tay về phía cửa: “Ngươi đi tố cáo ta đi, cứ việc đi, dù sao cũng không có ai nhìn thấy ta động tư hình.”
“Ngươi...” trước mắt Thượng Quan Diệp dần biến thành màu đen. Nữ nhân lòng dạ lang sói đáng chết này...”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn tạp, chỉ nghe thấy âm thanh gấp gáp: “Vương gia, ngài hiện tại không thể vào trong, tiểu thư...tiểu thư đang xử lí sự việc.”
“Không sao, ta vào trong đợi nàng...”
‘Phanh~’ một tiếng, cửa phòng liền bị mở ra, Hàn Giang Nguyệt một thân bạch y, mái tóc tùy ý hất ra đằng sau, một mình xông vào phòng. Đợi đến lúc nhìn thấy Thượng Quan Diệp sắc mặt trắng bệch, toàn thân còn lưu lại vết máu, ý cười trên mặt trở nên cứng đờ: “Thượng Quan Diệp, ngươi tại sao lại ở đây?”
Y mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Vu Thức Vy đang ngồi trên sập thản nhiên uống trà kia. Y nhanh chóng bước đến coi như chốn không người đem nàng ôm vào lòng. Sau đó không nói một lời, giữ lấy khuôn mặt của Vu Thức Vy hung hăng hôn một cái: “Thật mà muốn hại chết bổn vương mà.”
Sắc mặt Vu Thức Vy đỏ lên, đáy lòng nổi lên một trận buồn bực, ảo não. Vốn dĩ định đẩy y ra, nhưng đột nhiên nhớ đến trên người hắn có vết thương liền không dám dùng lực, chỉ dám đẩy nhẹ, lạnh lùng nói: “Hàn Giang Nguyệt, buông ra~”
Bộ dáng đó trong mắt Thượng Quan Diệp càng giống như kiểu đã thích mà còn giả bộ. Vốn dĩ hận Vu Thức Vy đến chết, nhưng lúc này nhìn thấy Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt thân thiết đến như vậy, càng giận run lên, hận đến nỗi không thể giết chết Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt...
Hàn Giang Nguyệt không biết rằng cái mạng nhỏ của mình đã bị Thượng Quan Diệp khắc ghi trong lòng, vẫn ôm chặt lấy Vu Thức Vy, bá đạo nói: “Không buông, muội đã ba ngày không đến thăm ta, khiến ta tương tư nhập cốt, muội nói xem muội bên bù đắp cho ta như thế nào?”
Trên khuôn mặt tuấn mĩ như tranh kia đầy sự nghiêm túc và lưu luyến cánh mặt Vu Thức Vy chưa đầy một tấc, hơi thở nặng nề phả lên gò má nàng khiến cho nàng cảm thấy hơi chút nhột. Vu Thức Vy quay đầu đi chỗ khác, tầm mắt nhìn thấy Thượng Quan Diệp nét mặt sương hàn ở dưới đất, nàng nói vọng ra phía bên ngoài: “Trường Phong, tiễn Thượng Quan Diệp trở về Đoan Vương phủ.”
Nghe thấy lời của Vu Thức Vy, sắc mặt Thượng Quan Diệp càng trở nên khó coi: “Vu Thức Vy, không nghĩ rằng ngươi trước mặt bổn vương tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo, hóa ra cũng chỉ là một con dâm phụ.”
Mi tâm Vu Thức Vy khẽ nhíu lại: “Chuyện này liên quan gì tới ngươi?”
Chuyện này liên quan gì tới ngươi...liên quan gì tới ngươi...liên quan gì tới ngươi...
Thanh âm trong trẻo lạnh lẽo như u cốc vang vọng lại, từng lời từng lời dập dờn bên tai của Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Diệp giật mình tỉnh ngộ, đúng vậy, chuyện này liên quan quái gì đến hắn?
Trong lúc suy nghĩ, Vệ Trường Phong lách mình tiến nào khiêng Thượng Quan Diệp ra ngoài, cơ bản không cho hẳn một cơ hội mở miệng, đem hắn ra khỏi phủ Thái sư.
Đợi hắn ra khỏi, Hàn Giang Nguyệt có chút bất mãn nhìn Vu Thức Vy, trên khuôn mặt tuấn mỹ đầy sự ghe tuông: “Vy nhi, muội làm sao có thể để người nam nhân khác vào phòng muội, thật sự quá đáng, đáng trừng phạt.”
Không xong hắn không chịu đề nàng phân trần giải thích, y giữ lấy đầu nàng hôn xuống, răng môi khăng khít, thân thể hai người đều run lên. Vu Thức Vy cả kinh mở to mắt nhìn, trong lòng muốn đẩy y ra, ngược lại y càng ôm chặt hơn.
Hàn Giang Nguyệt giống ăn ăn phải tâm dược, y hôn sâu hơn. Mãi cho đến khi Vu Thức Vy đầu váng mắt hoa, sắp không thở được, y mới không nỡ mà buông nàng ra, ấn nàng vào trong lòng, có sự vui mừng sống sót sau hoạn nạn: “Vy nhi, cũng may muội không sao, nếu như muội có chuyện gì, ta phải làm sao.”
Con ngươi Vu Thức Vy chợt lóe lên, lập tức nghĩ đến Lộc Nguyệt chắc không kể với y ngững chuyển xảy ra gần đây, cho nên y mới thoải mái như vậy. Nếu như đã không biết thì càng nên không biết.
“Giang Nguyệt, huynh buông muội ra đi, trên người huynh còn vết thương.” Hơn nữa bàn tay y vừa hay chạm vào miệng vết thương đằng sau lưng nàng, đau chết đi được...
Ai ngờ được rằng Hàn Giang Nguyệt càng trở nên bá đạo, dây dưa mãi không buông: “Đừng hẹp hòi như vậy chứ, để ta ôm muội lâu hơn một chút. Muội không biết ta nhớ muội đến chết mất. Ngày hôm qua ta đã định đến nhưng Lộc Nguyệt và Cẩm Thư cứ ngăn ta lại, kiến quyết không cho ta đi. Hai tên khốn khiếp đó, dám bắt nạt chủ tử là ta. Vy nhi, muội phải làm chủ cho ta.”
Vu Thức Vy nhìn bộ dạng oan ức của y, nhẹ giọng cười, trong đầu nàng hiện lên cảnh Cẩm Thư và Lộc Nguyệt cản đường Hàn Giang Nguyệt.
Vu Thức Vy nhẹ nhàng di chuyển tay y xuống thắt lưng mình, không dám cự tuyệt cái ôm từ y, thanh âm dịu đi, nàng đưa tay nhẹ nhàng cởi y phục của hắn, muốn xem thương thế hắn như thế nào.
Nhưng bởi vì không nói ra miệng, dẫn đến Hàn Giang Nguyệt hiểu lần, y kinh hỷ không ngớt nhìn Vu Thức Vy: “Vy nhi, muội định làm gì ta vậy?”
Đề tài câu chuyện liền thay đổi, y dang hai tay ra mặc cho nàng cởi y phục, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Ta biết muội thèm nhỏ rãi ta đã lâu, vậy thì đừng khách khí, nhanh lên một chút...”
Vu Thức Vy xấu hổ, tên cợt nhả này...
“Ta chỉ muốn xem thương thế một chút thôi, huynh nghĩ nhiều rồi.”
“Thương thế?”
Ý cười trên miệng Hàn Giang Nguyệt lập tức trở nên cứng đờ, tiếp đó trở nên bất bình nói: “Ta không biết, cởi bỏ y phục của ta rồi, muội phải chịu trách nhiệm. Muội nếu như không chịu gả cho ta, vậy ta gả cho muội là được, dù sao sớm muộn gì muội cũng là người của ta.”
Cánh tay Vu Thức Vy ngừng lại, sau đó thu tay về: “Có thể chạy có thể nhảy, xem ra không có chuyện gì lớn, vậy ta không xem nữa.”
Tay vừa thu về được một nửa liền bị Hàn Giang Nguyệt bắt được, đặt lên trái tim của mình, nôn nóng nói: “Đừng mà, vết thương của ta đau lắm, đau muốn chết đi được, muội mau giúp ta xem xem đi.”