Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44100

Nói rồi, Đường Sùng Diễn liền bế nàng đi vào căn phòng đối diện.

Bị hiệu lực của thuốc làm cho cả người run rẩy, Vu Thức Vy liều mạng khống chế dục vọng đang dần bành trướng bên trong mình, nàng cắn thật mạnh vào bả vai Đường Sùng Diễn.

Đường Sùng Diễn bị đau thả nàng xuống, dùng ánh mắt độc ác tát cho nàng một bạt tai: “Tiện nhân! Dám cắn ta!”

Vu Thức Vy bị cái tát này làm cho tỉnh táo lên nhiều, ánh mắt cũng trở nên đỏ ngầu, khí thế như muốn hủy diệt trời đất tản phát ra ngoài. Nàng khinh miệt nói: “Đường Sùng Diễn, ngươi có thời gian ở đây nghĩ cách tính kế ta, chi bằng đi cứu Vu Vinh Hoa đi.”

Cái gì?

Sắc mặt Đường Sùng Diễn thay đổi trong thoáng chốc: “Ngươi có ý gì?”

Vu Thức Vy lạnh lùng cười, rõ ràng bây giờ trông nàng vô cùng chật vật mềm yếu, nhưng lại cho người ta cảm giác nắm vững càn khôn. Nàng nhìn chằm chằm Đường Sùng Diễn, nói rõ từng từ: “Vu Vinh Hoa cũng trúng mị dược, là do chính ta điều chế, không có thuốc giải, phải có nam nhân mới giải được. Giờ khắc này chắc độc đã phát tác, chỉ không biết người cứu nàng ta sẽ là nam nhân nào đây.”

“Cái gì?” Đường Sùng Diễn giật mình, sắc mặt trắng bệch. Hắn thất thần trong chốc lát, sau khi tỉnh táo lại, hắn cười lạnh nhìn nàng: “Tiện nhân, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi nói sao?”

Vu Thức Vy khoanh tay trước ngực, cố hết sức bày ra dáng vẻ thong dong an nhàn, điềm tĩnh nói: “Ngươi tin hay không thì tùy, dù sao độc trên người ta cũng đã giải rồi. Chắc ngươi cũng biết chuyện ta biết y thuật chứ. Độc của Tiêu Dao Lão Tổ, không loại nào ta không giải được. Vậy nên, dù ngươi ném ta vào căn phòng kia thì những người đó cũng không làm gì được ta, ngược lại, chúng sẽ chết rất thê thảm.”

Lời này khiến sắc mặt Đường Sùng Diễn lại lần nữa thay đổi. Hắn kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, nàng ta vậy mà... lại biết Tiêu Dao Lão Tổ?

“Có phải ngươi thấy kì lạ sao ta lại biết Tiêu Dao Lão Tổ trong tay các người không? Biết ta vì sao rõ ràng biết trong ly rượu có vấn đề mà còn uống không? Vì ta biết chắc mình có thể giải được mị dược. Còn cách điều chế thuốc giải của Túy Sinh Mộng Tử thật sự quá rườm rà rắc rối, thế nên ta đã nhận lấy thuốc giải của các ngươi. Còn về phần mị dược... Đường Sùng Diễn, ngươi và ta đã giao đấu nhiều lần, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ta? Chuyện mà ta không nắm chắc thì sao ta lại làm?”

Nói rồi, Vu Thức Vy tiến lên một bước, khí thế áp đảo nói: “Các ngươi tưởng kế hoạch của các ngươi hoàn hảo không một kẽ hở sao? Thật nực cười, muốn kéo ta và Hàn Giang Nguyệt xuống nước? Ngươi... còn kém lắm.”

Đường Sùng Diễn bị khí thế của nàng ép cho lùi ra sau một bước, ánh mắt tối tăm, hắn đang cố gắng đoán xem lời nàng nói có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.

Vu Thức Vy vừa nhìn liền biết trong lòng hắn đang do dự, nàng nói tiếp: “Đường Sùng Diễn, có lẽ ngươi còn có thời gian ở đây suy nghĩ xem lời ta nói là thật hay giả, nhưng Vu Vinh Hoa thì không có thời gian suy nghĩ xem khi gặp nam nhân nào đó thì có nên sấn người tới không. Để ta đoán xem sẽ là ai nào, Thượng Quan Diệp? Lạc Sơ? Hay là gia đinh thị vệ đây?”

Câu nói cuối cùng như một hòn đá lớn đập nát phòng tuyến cuối cùng trong lòng Đường Sùng Diễn. Mặt hắn cứng lại, đột nhiên hét lên: “Đủ rồi!”

Nói xong, hắn bỏ lại Vu Thức Vy chạy về phía nội viện.

Mãi cho đến khi bóng dáng hắn biến mất nơi góc hành lang, Vu Thức Vy mới thả lỏng. Nàng cắn chặt răng chạy ra phía ngoài. Khi nhìn thấy cửa hậu viện ở trước mặt, chỉ cần một bước nữa thôi là thành công thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện ngay cửa hậu viện.

Vu Thức Vy hoảng hồn, ngẩng mạnh đầu lên, vừa nhìn đã nhận ra là Thượng Quan Cửu U. Lúc này nàng liền đỡ lo, vòng qua hắn định ra ngoài thì đột nhiên Thượng Quan Cửu U giữ lấy tay nàng.

Vu Thức Vy cố giãy tay hắn ra nhưng không được, bực bội nói: “Thả ra.”

Thượng Quản Cửu U nhàn nhã nhìn Vu Thức Vy, khóe miệng nở nụ cười gian trá, bình tĩnh nói: “Nàng cần một nam nhân.”

“Không cần.”

“Bổn vương không ngại thành thuốc giải cho nàng.” Thượng Quan Cửu U kéo Vu Thức Vy vào lòng, ôm chặt lấy, thấp giọng nói bên tai nàng: “Thế này đi, không cần kiềm chế nữa, giải phóng hết dục vọng trong lòng tốt biết bao.”

Cái gì?

Vu Thức Vy nhíu mày, trong tay lóe lên ánh sáng bạc. Nàng hướng ngân châm về phía huyệt mệnh môn của Thượng Quan Cửu U, nhưng hắn đã sớm đề phòng từ trước nên chộp được tay nàng.

Nụ cười của hắn vừa xảo trá vừa nguy hiểm: “Hai lần trước là vì căn bản không hề đề phòng nên mới để nàng thành công, nàng tưởng bổn vương thật sự vô dụng đến mức để nàng dễ dàng tấn công thế ư?”

“Vương gia, nếu người vẫn canh cánh trong lòng chuyện của hai lần trước thì ta chắp hai tay dâng Vân Hương Lầu và Ngự Bảo Trai cho người là được. Buông tay.”

“Chắp hai tay dâng lên?” Thượng Quan Cửu U tựa như vừa nghe một chuyện gì đó cực buồn cười. Hắn thấp giọng cười, sau đó nhào đến hôn lên môi Vu Thức Vy, vừa nghiêm túc vừa bỡn cợt nói: “Vu Thức Vy, nàng thật sự xem bổn vương là người nàng muốn chọc là chọc, không muốn chọc thì vứt qua một bên sao? Vân Hương Lầu và Ngự Bảo Trai chẳng qua chỉ là vật ngoài thân. Hiện tại đột nhiên bổn vương phát hiện, ngoại trừ những điều này thì vẫn còn những thứ khác rất tuyệt diệu, đó là những thứ bổn vương chưa từng có. Lấy nữ nhân làm ví dụ đi, nữ nhân thủ đoạn ngoan độc như nàng đây, bổn vương rất có hứng thú.”

Vu Thức Vy lại cố sức giãy giụa, lúc này nàng đã nộ khí xung thiên: “Thượng Quan Cửu U, ta không có hứng thú với ngươi, ta rất ghét ngươi, vậy nên nếu không muốn chết thì cút đi.”

Thượng Quan Cửu U chẳng những không giận mà còn cười, tay hắn nắm lấy cằm nàng kéo nàng đến gần mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau, môi mỏng cất tiếng: “Nàng ghét ta, không sao cả, dù gì ta cũng ghét nàng.”

Nói rồi hắn khiêng Vu Thức Vy lên, đưa nàng rời khỏi phủ Đoan Vương, ném lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, sau đó hắn đè lên, thế là Vu Thức Vy bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp...

Nói đến bên trong vương phủ, Hàn Giang Nguyệt bị tạt một chậu nước lạnh làm cho tỉnh lại. Vừa mở mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, đang mỉm cười ngọt ngào nhìn y khiến y bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, vội vã muốn lùi ra sau lại phát hiện bản thân chẳng có sức lực, y thở nặng nề hỏi: “Cô làm gì vậy?”

Công chúa Thấm Thủy đã cởi gần hết y phục trang sức ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng mỏng, thân hình mềm mại lúc ẩn lúc hiện dưới lớp áo choàng. Điều này khiến Hàn Giang Nguyệt nhanh chóng dời tầm nhìn, thế nhưng y lại cảm thấy cả người khô nóng, dường như có dục vọng ẩn hiện. Trái tim y hoảng loạn vì sự xúc động kì lạ đang diễn ra trong người y, trừ khi y...

“Giang Nguyệt, kể từ khi từ biệt ở Mạc Bắc... ta rất nhớ chàng.” Công chúa Thấm Thủy mềm yếu dựa vào lòng Hàn Giang Nguyệt, nói ra bí mật chôn sâu trong lòng.

Hàn Giang Nguyệt vội đẩy nàng ra: “Công chúa, xin hãy tự trọng.”

“Tự trọng? Giang Nguyệt, ta yêu chàng như thế, chàng bảo ta làm sao tự trọng? Cục diện hôm nay là ý của Thượng Quan Diệp, mà sở dĩ ta cam tâm tình nguyện trở thành con cờ cho hắn là vì người đó là chàng.”

Hơi thở của Hàn Giang Nguyệt càng lúc càng nặng nề, trong đầu luôn nghĩ đến Vu Thức Vy, y nâng tay bóp cổ công chúa Thấm Thủy, lạnh lùng hỏi: “Vy Nhi đâu? Các người đem nàng ấy đi đâu rồi?”

Công chúa Thấm Thủy cười vừa bi thương vừa ác độc, ánh mắt cô đơn: “Giang Nguyệt, ta đang đứng trước mặt chàng, nhưng chàng vẫn chỉ nghĩ đến Vu Thức Vy kia. Chàng biết không, mỗi lần chàng đến phủ nhà họ Vu mong được gặp nàng ta, ta đều lén đi theo chàng. Giang Nguyệt, chính vì như thế ta mới càng hận nàng ta. Chàng là một nam nhân tuấn tú giỏi giang số một số hai như vậy, Thấm Thủy ta nhung nhớ trong lòng như vậy, ả ta dựa vào đâu mà không thèm để tâm? Nếu ả ta cũng yêu chàng thì cũng thôi đi, đằng này ả ta lại đui mù như thế, sao ta có thể tha cho ả ta?”

Càng nói, khuôn mặt Thấm Thủy càng trở nên thù hận, gân xanh trên trán cũng giật mạnh, đôi mắt ngập tràn hận thù: “Ta sẽ không buông tha cho ả ta. Ả ta khiến ta thất trinh, ta cũng sẽ dùng cách tương tự để ả ta phải chịu nỗi đau giống như ta đã từng chịu.”

Hàn Giang Nguyệt vừa nghe liền lùi ra sau, cố sức đi về phía cửa nhưng lại bị Thấm Thủy kéo lại, chụp khăn tay tẩm thuốc lên mũi y: “Giang Nguyệt, có lẽ thế này chàng sẽ càng chán ghét ta, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác, ta...”

“Cạch” một tiếng, y phục của Thấm Thủy mới cởi được một nửa, một bóng đen đã bay vào phòng, đánh ngất Thấm Thủy, khiêng Hàn Giang Nguyệt bay ra khỏi vương phủ.

Trong một phòng khác, Vu Vinh Hoa không biết Vu Thức Vy đã được Vệ Trường Phong cứu, chỉ tưởng mọi chuyện đã phát triển theo kế hoạch nên quay trở về yến hội. Vào lúc sắp đến sảnh trước, đột nhiên nàng ta thấy chóng mặt, ngã xuống lan can.

Cũ ngã bất ngờ khiến nàng ta đau đớn, đầu óc cũng tỉnh táo đôi chút. Nhưng chỉ thoáng chốc sau, một luồng nhiệt như dời sông lấp biển lan khắp toàn thân nàng ta, ánh mắt nàng ta mê ly đi về phía sảnh trước. Trong tầm mắt mơ hồ của nàng ta nhìn thấy một người toàn thân y phục đỏ đi đến, cẩn thận nhìn kĩ lại, thì ra là Thượng Quan Diệp.

Thượng Quan Diệp nhìn thấy Vu Vinh Hoa ngã trên đất, ánh mắt chợt lóe, khẩn cấp chạy đến hỏi: “Vinh Hoa, Vinh Hoa, muội làm sao vậy?”

Đầu óc Vu Vinh Hoa lúc này đã mụ mị hết cả, nàng nhào lên người Thượng Quan Diệp, đau khổ nói: “Biểu ca, muội nóng quá, khó chịu quá, muội...”

Thượng Quan Diệp khiếp sợ nhìn khuôn mặt đỏ bừng bất thường của nàng ta, nghĩ đến nàng ta hẳn đã trúng chiêu của Vu Thức Vy. Hắn cắn răng bế nàng ta đi vào một căn phòng cách đó không xa.

Đường Sùng Diễn vội vàng chạy đến, vừa đúng lúc thấy Thượng Quan Diệp ôm Vu Vinh Hoa đi vào phòng nọ, sau đó đóng cửa với bộ dạng lén lút như sợ ai thấy, hắn ngã oạch xuống đất, ánh mắt dại ra: “Sao mọi chuyện lại trở nên thế này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK