“Thức vy, ngươi cuối cùng cũng tời rồi, Từ Thái Vi thân mật đón Vu Thức Vy tiến vào khoang thuyền.
Vừa bước vào khoang thuyền, lọt vào tầm mắt là những dãy vân sa màu hồng bay phất phơ, cùng vô số loại hoa tươi dùng để trang trí, bố trí tinh tế hoa mỹ, lại không hề mất đi sự cao sang quý phái, so với trên đường đi nhìn thấy không ít thiên kim tiểu thư phô trương thanh thế, Từ Thái Vi quả đúng là một người thông minh. Từ Thái Vi hôm nay một thân váy bách hợp vũ lam sắc, mái tóc cũng chỉ dùng một cây bạch ngọc trâm đơn giản, vậy mà lại càng khiến nàng trông càng thanh tao thoát tục
Trên thuyền vẫn còn hai thiếu nữ, một là Diệp Hề Tương – tôn nữ của Ninh quốc công, trên người một thân váy tố thoa mật sắc đơn giản, người còn lại mặc một thân váy bạch điệp như ý nguyệt, là một nữ hài tử ước chừng khoảng mười hai, mười ba tuổi, chính là người mà lúc ở yến tiệc hoàng cung Vu Thức Vy chỉ nhìn lướt qua – Bát công chúa Đoan nhu. Đoan nhu công chúa từ trước đến nay vốn đã vô cùng hoạt bạt, tính tình lại nghịch ngợm, rất được hoàng thượng sủng ái, lần xuất cung này, nhất định là ở lâu trong cung chịu không được, len lén chốn ra ngoài đây mà.
Nhìn thấy Vu Thức Vy, đôi đồng tử trong veo của Bát công chúa bỗng lóe sáng, không cần Từ Thái Vi giới thiệu, liền chạy đến trước mặt Vu Thức Vy, tự giới thiệu bản thân: “Ta là Bát công chúa Đoan Nhu, ngươi không cần đa lễ.”
Vu Thức Vy bị tính cách hào sảng của nàng làm cho bản thân cảm thấy vô cùng thoải mái, hành lễ đáp: “Tuy rằng công chúa không câu nệ tiểu tiết, nhưng thần nữ cũng không thể thất lễ.”
Bát công chúa lập tức phất phất tay, chu đôi môi nhỏ nhắn của mình giả vờ tức giận: “người cho rằng ta là loại thích phô trương thân thể như chúng tỷ tỷ của ta sao, ta ghét nhất chính là như vậy”
Vu Thức Vy mỉm cười, nàng đương nhiên biết rõ bát công chúa cùng chư vị công chúa khác hoàn toàn không giống nhau, cũng bởi vì nàng thiện lương không tâm cơ, Thượng Quan Diệp sau khi đăng cơ mới đồng ý buông tha nàng, để nàng cùng phò mã Công Tôn Bạch trôi qua một đời bình an. Tất nhiên, nguyên nhân lớn nhất chính là Thượng Quan Diệp nhìn trúng gia tài đồ sộ của Công Tôn gia, cho nên mới không đụng đến Công Tôn Gia.
“Công chúa nói chí phải” Vu Thức Vy ôn nhu trả lời.
Bát công chúa nghe xong liền lập tức nở nụ cười, thân thiết khoác tay Vu Thức Vy, ánh mắt trong veo nói “Đúng rồi, Vu tỷ tỷ, tỷ có thể vì ta mà tấu một nhạc khúc không? Ngày hôm đó trong cung, tỷ đơn phương tấu khúc nhạc đó, quả thật là vô cùng êm tai, ta phải cầu xin rất vất vả phụ hoàng mới đồng ý để ta đến gặp tỷ.”
Đáy mặt Vu Thức Vy hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn về hướng của Từ Thái Vy cùng Diệp Hề Tương, thấy các nàng tinh nghịch mà hướng về nàng nháy mắt, liền sáng tỏ vấn đề, hóa ra là như vậy.
“Công chúa đã ra lệnh, thần nữ nhất định sẽ tuân theo.” Vu Thức Vy nhìn một vòng quanh thuyền, không nhìn thấy một phiến lá nào, liền ra lệnh Hàm Yến đi hái một Cành liều đến, “Thần nữ xin hiến chút tài mọn”
Dứt lời, Vu Thức Vu liền trực tiếp tấu nhạc, một thanh âm du dương êm đềm liền lập tức vang lên, thanh âm lúc ôn nhu như sóng nước trên mặt hồ Nguyệt Nha, lúc lại hùng vĩ như non sông tráng lệ, lúc lại triền miên như sóng vỗ ngoài khơi, khiến người nghe như lạc vào tiên cảnh.
Ngay lúc này, chính là phía trên chiếc thuyền lớn cách đó không xa, tử y nam tử đang nhắm chặt mặt bỗng nhiên mở ra, đáy mắt thâm trầm hiện lên một tia kinh ngạc khó tin “là nàng ta?”
Thị về Lạc Sơ bên cạnh hoàn hoàn không hiểu chuyện gì xảy ra, liền hỏi: “Điện hạ, là ai?”
Thượng Quan Diệp không đáp lời, nhìn về phía chiếc thuyền lớn được bố trí hoa lệ cách đó không xa, nói: “Lạc Sơ, cho thuyền rẽ về hướng đó”
Lạc sợ không dám nhiều lời, liền phân phó hạ nhân cho thuyền rẽ theo hướng Thượng Quan Diệp vừa nhìn.
Nào ngờ, thuyền của họ vẫn chưa đến nơi, liền nghe thấy một thanh âm lớn như có một vật gì rơi xuống nước truyền đến, tiếp theo, trong thuyền liền vang lên vô số thanh âm hỗn loạn: “(Thức Vy), tiểu thư, tiểu thư”
Thượng Quan Diệp đột nhiên biến sắc, không nghĩ ngợi gì mà lập tức thi triễn khinh công, trực tiếp từ mặt hồ đạp nước bay đến, khi vừa đến thuyền, liền nhìn thấy nữ nhân trong thuyền mặt mày thất sắc, hoảng sợ mà la to: “Thức Vy”, trong số đó còn có bát hoàng muội của hắn, duy chỉ không có người vừa tấu nhạc khúc vừa rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thượng Quan Diệp trầm mặt hỏi.
Bát công chúa nhìn thấy người đến là hoàng huynh của mình, lập tức chạy đến bên cạnh hắn, kéo tay hắn mà vội vàng nói: “Bát hoàng huynh, không xong rồi, Vu tỷ tỷ bị người khác bắt đi rồi.”
“Bắt đi rồi?” Thượng Quan Diệp khuôn mặt bỗng trở nên hoảng hốt, “Người đó trông như thế nào? Các ngươi có nhìn thấy rõ ràng không?”
Bát công chúa lắc đầu, “Không có, lúc ấy Vu tỷ tỷ đang tấu nhạc khúc cho bọn muội, bỗng một gã hắc y nhân từ cửa sổ bay đến, bắt được Vu tỷ tỷ liền lao xuống nước bỏ chạy, nhanh đến mức bọn muội hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào.”
Từ Thái Vi phụ họa nói: “Đúng vậy, hắc y nhân đó thân thủ phi phầm, hoàn toàn không để cho mọi người kịp phản ứng liền lao xuống nước đã bỏ chạy.”
Thương Quan Diệp nghe những manh mối hoàn toàn không có chút giá trị nào, đôi chân mày càng nhíu chặt lại, phân phó thị vệ vừa tiến vào thuyền là Lạc Sơ “Lạc Sơ, ngươi lập tức triệu tập thuộc hạ, lục soát cả cái Nguyệt Nha hồ này này cho ta.”
Có thể trước mặt hắn mà bắt người đi như vậy, hắn muốn xem xem là thần thánh phương nào?
Hàm Yên, Điểm Thúy cùng Tiểu Ninh hoàn toàn đã rơi vào trạng thái lục thần vô chủ: “Làm sao đây, chúng ta lên làm gì bây giờ?”
Lúc này đây, Diệp Hề Tương đã tương đối trấn tĩnh, bình tĩnh nói: “Trước mắt không nên kinh động quá nhiều người, cứ phái người đi tìm trước đã, tránh đã thảo kinh xà, ngược lại càng gây ra bất lợi cho Thức Vy”
Từ Thái Vi cũng đã dần bình tĩnh lại, “Đúng, đầu tiên phải phái người đi tìm trước đã”
Hai người liền lập tức phân phó thuộc hạ truy tìm tung tích của Vu Thức Vy, Thượng Quan Diệp cũng đích thân đi tìm.
Vu Thức Vy lúc lúc bị bắt đến này liền bị quăng vào một chiếc túi đen, đưa lên một chiếc xe ngựa, tiếng “lộc cộc” vang lên, xe ngựa cấp tốc chạy thẳng về phía trước, sau cùng ngừng lại ở một nơi, nàng bị đưa đến một gian phòng kín, không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo, cảm giác mang lại giống như mật thất trong căn phòng của nàng, nàng đoán rằng nơi đây cũng không khác mật thất của nàng là bao.
Ước chừng khoảng một canh giờ sau, trong lúc y phục của Vu Thức Vy dường như đã hoàn toàn khô ráo, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đi về phía nàng, sau đó là đừng sững trước mặt nàng. Một lúc sau, người đó tháo chiếc bao đang đựng nàng ra, xé toạc chiếc khăn đang che mắt của nàng.
Tia sáng lập tức lọt vào mắt của Vu Thức Vy, liền phát hiện đừng trước mặt mình là một huyền y nam tử, khuôn mặt lạnh lùng, trên cao nhìn xuống một cách ngạo nghễ, đôi mắt âm lãnh lúc này đây tràn ngập sát khí, bộ dạng kia như vô cùng hận nàng, muốn đem nàng phân thây ra vậy.
Thượng Quan Cửu U! Quả nhiên là hắn!
Vu Thức Vy khó nhọc đứng dậy, cảm thấy vô cùng choáng vàng, suýt chút nữa liền ngã xuống. Đáng chết! Biết bao nhiêu biện pháp không dùng, lại phải nhảy xuống nước mà bắt nàng đi, nàng có vẻ như đã phát sốt mất rồi.
“Thần nữ bái kiến Nhiếp Chính Vương” Vu Thức Vy không nhanh không chậm mà hành lễ, sau đó bắt đầu chỉnh lại y phục xốc xếch của mình.
Nhìn thấy nàng ta rơi vào tình cảnh này này vẫn không chút hoang mang, so với nhưng lúc bình thường hoàn toàn không có sự khác biệt, sắc mặt của Thượng Quan Cửu U càng thêm âm lãnh, đột nhiên đẩy Vu Thức Vy vào tường, hai tay chống lên tường, đem nàng bao bộc lại ở bên trong
Ánh mắt sắc bén mà nhìn thẳng vào Vu Thức Vy, nghiến răng nói: “Vu Thức Vy, giải dược”
Nghe vậy, Vu Thức Vy bỗng chau mày lại, thanh âm có chút không vui mà nói: “đây là cách mà vương gia xin người khác thuốc giải sao?”
Đầu tiền là sai người bắt nàng đến đây, sau đó liền vứt nàng ở đây, khiến nàng phát sốt, còn muốn nàng giao ra thuốc giải? Nằm mơ!
“Thần nữ không có” Vu Thức Vy đẩy mạnh y ra, đi về phía bên ngoài.
Ai ngờ chưa đi được hai bước, trước mặt liền xuất hiện một gã hắc y nhân, Vu Thức Vy bần thần một lúc, nhận ra hắn là kẻ đã bắt nàng đến đây, trong lòng lập tức nổi lên sát ý, đưa tay về bên hông, lập tức rút ra một cây ngân châm, đem ngân trâm phóng về phía ngã hắc ý nhân đó.
Hắc y nhân sớm đã phát giác ra ý đồ của Vu Thức Vy, chậm rãi bước qua một bên, đơn giản tránh được một trâm của Vu Thức Vy. Sau đó liền một chưởng đánh vào Vu Thức Vy, đem một người hoàn toàn không có chút võ công ngã nhào về hướng của Thượng Quan Cửu U.
Thượng Quan Cửu U nhìn thấy Vu Thức Vy ngã về phía mình, đáy mắt lóe lên một tia sáng, nhanh chóng dời bước sang một bên, hoàn toàn không có ý định sẽ đỡ Vu Thức Vy.
“Phịch” một tiếng, Vu Thức Vy liền té lăn ra đất, đau đến mức phải khiến nàng căn chặt răng mới không phát ra tiếng kêu. Khốn nạn! Nhìn thấy nàng té như vậy cũng không đỡ nàng, đúng là không có chút phong độ nào, còn mặt mũi muốn nàng giao ra thuốc giải?
Vu Thức Vy trong lòng có chút tức giận, khó khăn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Vương gia, ngươi làm như vậy không lấy được thuốc giải đâu”
Thượng Quan Cửu U đột nhiên bước lên một bước, bàn tay nắm chặt cằm của Vu Thức Vy: “Vậy bổn vương đành giết ngươi, thiên hạ rộng lớn như vậy, bổn vương không tin không tìm được giải dược”
“Ha..” Vu Thức Vy cười lạnh một tiếng, ánh mắt chứa đầy sự mỉa mai: “nếu vương gia quả thật có thể tìm được, vậy thì hôm nay ta cũng không phải đứng ở đây rồi có đúng không?”
Loại độc nàng dùng chính là do đích thân nàng bào chế, tên gọi Xuyên tâm tán, loại độc này độc tính cực mạnh, chỉ cần rãi chút lên quần áo, liền có thể theo đó mà thâm nhâp vào da thịt, khiến người khác trúng độc.
Loại độc này vô vị vô sắc, người trúng phải loại độc này sẽ không chết, nhưng tâm sẽ quặn đau khó chịu, hơn nữa loại độc này vô cùng khó giải, khắp thiên hạ cũng chỉ có mình nàng có giải dược, nếu như không phải trong đêm yên tiệc đó hắn liên tục khiến nàng khó xử, sao nàng có thể tặng hắn món quà này kia chứ?
Thượng quan Cửu U nhin Vu Thức Vy tự tin như vậy, khuôn mặt không chút sợ hãi mà ngược lại vô cùng bình tĩnh, càng nhìn càng khiến hẳn nổi giận, không khỏi tăng mạnh lực đạo trên tay mà ghiến chặt cằm nàng: “Vu Thức Vy, ngươi dựa vào đâu mà tin bổn vương không dám giết ngươi?
Ngân trâm trong tay Vu Thức Vy không biết từ lúc nào đã dừng trước tử huyệt của Thượng Quan Cửu U: “Thần nữ chẳng dựa vào đâu cả, chỉ là cảm thấy mạng của vương gia so với mạng của thần nữ đáng giá hơn nhiều”
Thượng Quản Cửu U lúc này mới phát giác ngân trâm trong tay nàng, lập tức đáy mắt nổi lên trận cuồng phong, khuôn mặt vốn đã lạnh lẹo nay lại thêm một tầng sát khí, như muốn san bằng tất cả: “Vu Thức Vy, người dám”
Vu Thức Vy ôn nhu mỉm cười: “Vương gia đã muốn giết ta, vậy thì ta còn gì mà không dám nữa chứ, có vương gia bồi tang, Thức Vy cũng không chết vô ích”
“Ngươi...” Thượng Quan Cửu U tức đến không nói nên lời, không phải hắn không đành lòng giết Vu Thức Vy, mà là giờ phút này nàng ta quả thật là đang nắm giữ mạng sống của hắn trong tay, hắn tin rằng nữ nhân với thủ đoạn tàn độc này nói được làm được, lưỡng bại câu thương, nàng ngay cả chợp mát cũng không cần liền có thể làm ra hành động như vậy.
Bỗng dưng, Ánh mắt của Thượng Quan Cửu U thoáng qua một tia bói rối, hắn đột nhiên phát hiện ra nữ tử đang đứng trước mặt hắn, hoàn toàn hợp với tính cách của hắn, đồng dạng lãnh huyết vô tình, đồng dạng thủ đoạn tàn độc, đồng dạng tâm cao khí ngạo, ngay cả ánh mắt không màn tất thẩy kia đều giống như vậy.