Vu Nhậm Hoằng nhìn thấy Thượng Quan Cửu U đang chạy về phía ngọc quan, trong lòng khẩn trương, bỏ Vu Thức Vy lại, chạy về phía ngọc quan, tuyệt đối không thể để Thượng Quan Cửu U lấy được trước!
Vu Thức Vy được tự do, cũng không nhàn rỗi, kéo Hàn Giang Nguyệt chạy về phía mộ thất bên cạnh.
Hàn Giang Nguyệt có chút mơ hồ: “Vy nhi, ngọc quan của Võ Mộc tướng quân ở đâu?”
Vu Thức Vy cố ý lớn tiếng: “So với hai mươi tám tinh tú trận, chúng ta vẫn nên bảo vệ tính mạng trước đi!”
Trong lúc nói, nàng dẫn Hàn Giang Nguyệt tới chỗ thạch quan của mấy vị phu nhân của Võ Mộc tướng quân.
Sáu chiếc thạch quan xếp thành một hàng, mỗi một chiếc đều cách nhau một trượng. Ở giữa có mười con tò te hình các tỳ nữ, có quỳ, có đứng, vẫn giữ nguyên tư thế hầu hạ. Mà trong gian mộ thất này không có mộ thất tráng lệ của Võ Mộc tướng quân, không có gì ngoài sáu bàn trang điểm và đồ trang sức châu hoa rơi lả tả, cái gì cũng không có.
Hàn Giang Nguyệt nhìn mấy chiếc thạch quan, có chút nghi hoặc: “Vy nhi, ở đây có cửa ra không?”
Vu Thức Vy ghé vào tai Hàn Giang Nguyệt thì thầm: “Hai mươi tám tinh tú trận không phải ở trong ngọc quan của Võ Mộc tướng quân, mà ở trong quan tài của ái thiếp Lý thị không được sủng ái nhất của Võ Mộc tướng quân. Chúng ta chỉ cần tìm được quan tài của Lý thị, thì có thể tìm được hai mươi tám tinh tú trận. Thời gian cách mấy trăm năm, hai mươi tám tinh tú trận tất nhiên vừa đụng sẽ phá, cho nên ta sớm đã mang nước thuốc tới rồi.”
Hàn Giang Nguyệt phát giác Vu Thức Vy và cách nghĩ của mình tình cờ trùng hợp, lại đều mang theo nước thuốc, nhịn không được mà cười: “Ta cũng mang nước thuốc, chúng ta nhanh tìm, rất nhanh bọn chúng sẽ phát hiện ra hai mươi tám tinh tú trận không có trong ngọc quan của Võ Mộc tướng quân.”
“Ừm!”
Hai người nhanh chóng phân ra tìm quan tài của Lý thị.
Rất nhanh, hai người phát hiện một vấn đề nan giải, đó chính là sáu chiếc quan tài đều khắc hai chữ Tống thị, cho nên trong nhất thời không thể biết được cái nào là Lý thị.
“Lẽ nào phải mở từng chiếc quan tài ra để tìm sao?” Vu Thức Vy líu ríu.
Hàn Giang Nguyệt dừng lại nhìn một vòng xung quanh, đột nhiên nói: “Không cần phải tìm từng chiếc, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chiếc quan tài nằm ở ngay cửa là nguy hiểm nhất, chúng ta thử xem sao.”
Hai người hợp lực đẩy nắp quan tài ra, trong lúc đẩy ra, một luồng khí đen xông lên, hai người che mũi rồi nhanh chóng lùi lại mấy bước thật xa, đợi luồng khí đen kia bay hết mới từ từ lại gần.
Ai muốn nghe âm thanh nhỏ nhẹ lần lượt vang lên từ trong quan tài chứ. Sau một khắc, vô số những con rắn nhỏ đen sì từ trong quan tài leo ra, đầu hình tam giác, nhỏ bằng ngón út, dài khoảng một thước.
Sau khi chúng chui ra khỏi quan tài, trườn cực nhanh về phía Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt.
Vu Thức Vy thở dốc vì kinh sợ: “Đây là cây anh túc đen, là độc xà độc nhất trên thế gian, sẽ phun nọc độc. Một giọt nọc độc thì có thể độc chết mấy người, độc tính cực mạnh.”
Hàn Giang Nguyệt thấy con rắn nhỏ đã tới trước mặt, kéo Vu Thức Vy bay lên trên chiếc quan tài thứ hai.
Những con rắn này giống như có linh tính vậy, thấy hai người nhảy lên, ngửi thấy mùi, nhanh chóng bò tới.
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt trầm xuống, nói: “Ta tới dẫn dụ chúng, nàng đi tìm đồ vật.”
Vu Thức Vy xoay người nhảy xuống mặt đất, nói: “Để ta đi, chàng đang bị thương, lỡ như dính phải nọc độc thì ngay cả ta cũng không thể cứu được chàng, ta không có thương tích.”
Trong lúc nói, Vu Thức Vy đã chạy tới cửa ra, ra sức giẫm hai chân lên mặt đất.
Quả thực, lúc tất cả độc xà cảm giác được mặt đất rung chuyển, đều quay đầu bò về phía Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy cũng không chờ Hàn Giang Nguyệt phản ứng, quay người ra ngoài mộ thất.
Tất cả độc xà đều theo ra ngoài, Hàn Giang Nguyệt muốn đuổi theo nhưng đã không kịp, chỉ có thể nắm bắt thời gian để mở nắp quan tài thứ nhất ra. Hai tay hắn tạo thành chữ thập, thành kính lạy ba cái: “Đắc tội rồi, quý phu nhân!”
Nói xong, bắt đầu thận trọng tìm kiếm, cuối cùng tìm được một cơ quan ở dưới phần xương chân, vừa ấn, bộ xương khô lật xuống trong chớp mắt, một chiếc rương đá được đẩy lên.
Mở ra xem, đúng là hai mươi tám tinh tú trận an tĩnh nằm dưới đáy rương, sự gặm nhấm của thời gian khiến bề mặt màu chàm của nó bị phai đi nhiều.
Hàn Giang Nguyệt không dám chậm trễ, lấy nước thuốc ra, vẩy lên bề mặt quyển sách.
Chỉ nghe thấy âm thanh phun ra, nước thuốc và giấy dung hợp, hòa làm một thể.
Đợi sau khi hoàn toàn dung hợp, Hàn Giang Nguyệt xé một mảnh áo, bọc kĩ sách lại, bỏ vào trong ngực rồi mới chạy ra khỏi mộ thất đi tìm Vu Thức Vy.
Không ngờ vừa ra tới cửa mật thất, đã bị cản lại, Vu Nhậm Hoằng đang kề lưỡi kiếm vào cổ Vu Thức Vy, từng bước từng bước tới gần Hàn Giang Nguyệt: “Giao hai mươi tám tinh tú trận ra đây.”
Hàn Giang Nguyệt căng thẳng, nói: “Hai mươi tám tinh tú trận cái gì? Ngươi thả nàng ấy ra.”
Sắc mặt Vu Nhậm Hoằng hung ác, thanh kiếm trong tay lập tức rạch lên cổ Vu Thức Vy, mạnh mẽ nói: “Ta không nói lần thứ hai, giao hai mươi tám tinh tú trận ra đây.”
Hàn Giang Nguyệt thấy cổ Vu Thức Vy chảy máu, không do dự nữa, bỏ vũ khí xuống đầu hàng: “Được, ta đưa cho ngươi, ngươi thả nàng ấy ra.”
Nói rồi móc quyển sách đã được gói kĩ trong ngực ném tới đỉnh tường đá.
Vu Nhâm Hoằng thu kiếm lại, bay người trong không trung, đoạt quyển sách kia. Không ngờ trên đường xuất hiện một Trình Giảo Kim, đánh một cước vào phía trên ngực hắn, sau đó cướp được quyển sách kia.
Hàn Giang Nguyệt và Vu Thức Vy cùng nhìn qua, thì ra Thượng Quan Cửu U đã xuất hiện từ lúc nào.
Thượng Quan Cửu U nhìn Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt, lạnh lùng cười: “Cảm ơn.”
Nói rồi, quay người rời khỏi.
Ngay trong khoảnh khắc hắn biến mất, toàn bộ địa cung bắt đầu rung chuyển dữ dội, phát ra tiếng nổ “đùng đùng”, tường đá bắt đầu nứt ra, từng khối lớn rơi xuống.
Hàn Giang Nguyệt kéo chặt tay Vu Thức Vy chạy ra ngoài: “Địa cung sắp sập rồi, chạy mau.”
Vu Nhậm Hoằng dưới mặt đất cũng không để ý đến vết thương trên ngực nữa, bò dậy chạy cùng Hàn Giang Nguyệt và Vu Thức Vy, trực giác nói với hắn, đi theo hai người này nhất định có thể tìm được lối thoát.
Quả nhiên, sau khi Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt tập hợp với Lạc Thanh Phong ở cửa ra, nhảy vào trong hồ băng, Vu Nhậm Hoằng thấy thế cũng không chút do dự nhảy theo.
Lúc bơi được một nửa, hàng loạt cá ăn thịt người bơi tới, vây lấy bốn người. Bởi vì trên người Hàn Giang Nguyệt đang có vết thương, mùi máu tanh nồng nặc, cho nên toàn bộ đều tập kích Hàn Giang Nguyệt.
Vu Thức Vy và Lạc Thanh Phong không ngừng khua đoản kiếm trong tay, mở đường cho Hàn Giang Nguyệt, đợi tới lúc ba người đã lên bờ thì đều thương tích đầy người, trên người Lạc Thanh Phong còn mắc mấy con cá ăn thịt người nữa.
Trong hồ băng, Vu Nhậm Hoằng còn đang khổ cực để thoát khỏi đám cá ăn thịt người, nhìn thấy ba người lên bờ rồi đi, trong lòng càng thêm lo lắng, hét lớn một tiếng: “Vu Thức Vy, cứu ta, ta là huynh trưởng của ngươi đấy.”
Vu Thức Vy cười giễu cợt: “Lúc ngươi giết ta sao không niệm tình huynh muội? Giang Nguyệt, chúng ta đi.”
Nói xong, dọc theo sơn động nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lúc đó, Thượng Quan Cửu U lấy được hai mươi tám tinh tú trận, sau khi tụ họp với A Mông liền theo cửa chính ra khỏi lăng mộ. Chân trước vừa mới bước, chân sau, toàn bộ lăng mộ đã sập xuống.
A Mông sống sót sau đại nạn nói: “Cũng may, đại nạn không sao!”
Thượng Quan Cửu U quay đầu nhìn đống đổ nát giữa sườn núi, cất hai mươi tám tinh tú trận trong ngực, thản nhiên nói: “Đi, về Nhu Nhiên.”
“Về Nhu Nhiên? Chỉ sợ không về được nữa!”
Một giọng nói trầm lắng truyền tới từ cách đó không xa. Tiếp đó, binh mã bao vây xung quanh, Thượng Quan Cửu U và A Mông đều bị vây ở chính giữa, thủ lĩnh là một nam tử mặc áo tím đang cưỡi trên lưng ngựa, sắc mặt lạnh lùng nở nụ cười chế giễu, đôi mắt trầm lắng mang theo sự nham hiểm hung tàn.
“Thượng Quan Mặc.”
Không ngờ rằng bọ ngựa đánh ve sầu, hoàng tước ở phía sau à!
Thượng Quan Mặc cầm thanh kiếm trong tay, chỉ về phía Thượng Quan Cửu U: “Cửu hoàng thúc, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”
Thượng Quan Cửu U thản nhiên nhếch môi: “Thượng Quan Mặc, đừng nói lời khách sáo nữa, ngươi muốn hai mươi tám tinh tú trận, có bản lĩnh thì tới lấy đi.”
Thượng Quân Mặc ngửa mặt lên trời cười: “Cửu hoàng thúc quả nhiên thẳng thắn, có điều chúng ta người đông thế mạnh, Cửu hoàng thúc muốn đánh nhau cũng không có phần thắng, chi bằng giao sách ra đây, tránh sự đau khổ này, hoàng điệt nhất định sẽ tha cho thúc một con đường sống.”
“Tha cho bổn hãn một con đường sống? Vậy thì đúng là phải cảm ơn hoàng điệt rồi. Có điều, hoàng điệt đã từng nghe câu nói này chưa, hoàng tước ở phía sau, còn có hùng ưng, hoàng tước nhỏ bé, cũng muốn vây hãm hùng ưng, hoàng điệt không cảm thấy quá nực cười sao?”
A Mông cũng lạnh lùng cười, lấy ra đạn tín hiệu, phóng lên trên không trung, đám người hơn một trăm hắc y nhân bay từ trong chỗ tối tới, quỷ quái bay đến bên cạnh Thượng Quan Cửu U.
Cũng vào ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo như ngọc nát truyền tới: “Hoàng tước thì sao? Hùng ưng thì sao? Cuối cùng cũng không bay qua được bầu trời!”
Dư âm chưa hết, nhân mã Ô Áp Áp bao vây binh mã Thượng Quan Mặc và người của Thượng Quan Cửu U, một bóng dáng màu trắng đi từ đường tắt nhỏ bước tới trước mặt.
Chính là Vu Thức Vy!
Nàng cầm một thanh kiếm, mạng che mặt đã sớm bị rách, lộ ra tướng mạo thật của nàng, cẩm bào bạch y, vóc người cao gầy, tựa như ánh sáng ngọc thụ.
Thượng Quan Mặc biến sắc, nổi giận nói: “Vu Thức Vy, ngươi dẫn theo binh mã làm gì? Ngươi muốn tạo phản?”
Vu Thức Vy quay sang nhìn hắn, nói: “Người tạo phản là ngươi, tự ý mang binh mã tới Quan Đông, ta bất quá chỉ là bình đình, tiêu diệt phản tặc mà thôi.”
Cái gì?
Thượng Quan Mặc trợn to hai mắt: “Ngươi muốn giết bổn vương?”
“Không, là ngươi cúi đầu nhận tội, tự sát mà chết, hai ngàn tinh binh ở đây đều là nhân chứng!”
“Ngươi...hay cho ngươi Vu Thức Vy, quả nhiên không hề có lòng thần phục, bổn vương thực sự khinh thường ngươi.”
Vu Thức Vy cười lạnh lùng ma mị: “Sai, ta không phải quân thần, sao lại nói không có lòng thần phục? Đổi lại là ngươi, không phải tới cướp hai mươi tám tinh tú trận trong tay Thượng Quan Cửu U sao, ngươi đi cướp đi.”
Nghe vậy, Thượng Quan Mặc dừng lại, hắn không ngốc như vậy đâu, đánh nhau với Thượng Quan Cửu U, lưỡng bại câu thương, sau đó tiện nhân này sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Thượng Quan Cửu U vốn nghĩ rằng Vu Thức Vy sẽ tiêu diệt Thượng Quan Mặc trước, sau đó mới đến giành lại sách trong tay hắn, nhưng không ngờ nàng lại tới thêm dầu vào lửa, muốn làm ngư ông đắc lợi, nằm mơ!
“Vu Thức Vy, ta và Thượng Quan Mặc tốt xấu gì cũng là thúc cháu, ngươi là một kẻ ngoại tộc, muốn chia rẽ mối quan hệ của chúng ta, sau đó mưu lợi bất chính, coi chúng ta như kẻ ngốc?” Thượng Quan Cửu U giễu cợt nói.
Đáy mắt Vu Thức Vy trở nên quỷ dị, bỗng nhiên nói rằng: “Ngươi chắc chắn? Theo ta được biết, hình như ngươi không phải họ Thượng Quan, mà là họ Mộ Dung, hình như là Mộ Dung Tu Chi đúng không? Phụ thân ngươi chính là đệ nhất tài tử của Nhu Nhiên quốc, Mộ Dung Thương Hải!”
Giọng nói hời hợt nhưng lại giống như tiếng sét giữa trời xanh, nổ vang mỗi một góc giữa sườn núi, cái gì mà không phải họ Thượng Quan? Cái gì mà phụ thân là đệ nhất tài tử Nhu Nhiên quốc?
Rốt cuộc là có ý gì?