Hàng mi được cắt tỉa gọn gàng của Diệp hoàng hậu hơi nhếch lên, nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt sắc bén, nói với Như Mộng ở bên cạnh: “Như Mộng, ban ghế.”
Người cô cô được gọi là Như Mộng mặc áo bông màu xanh thẫm, gương mặt thanh tú, là tỳ nữ theo gả của hoàng hậu. Sau khi nhận được mệnh lệnh, Như Mộng hành lễ nói vâng một tiếng, sau đó cầm một chiếc ghế có trải đệm tới: “Mời công chúa ngồi.”
Vu Thức Vy gật đầu đoan trang lễ phép, nói ‘tạ ơn cô cô’, sau đó liền ngồi xuống
Như Mộng bất ngờ nhìn Vu Thức Vy, từ trước tới nay các tiểu thư quyền quý chỉ biết sai bảo, chưa từng gặp tiểu thư nào nói tạ ơn với tỳ nữ.
Sau khi ngồi xuống, Vu Thức Vy không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti đối diện với ánh mắt dò xét của hoàng hậu, nàng nói khẽ: “Không biết Hoàng hậu nương nương triệu kiến thần nữ có chuyện gì?”
Diệp hoàng hậu khẽ cười nói: “Cũng không có gì, mấy ngày nữa bổn cung muốn về Dương Châu thăm người thân, đường xá xa xôi, khó tránh khỏi cô đơn nên muốn mời công chúa làm bạn cùng tới Dương Châu.”
Trong khi nói chuyện, bà lật quyển kinh thư trên bàn, ưu nhã mà cao quý.
Nghe xong, Vu Thức Vy khẽ nhíu mày, lúc này muốn nàng về thăm người thân với bà ta, chỉ sợ không có ý tốt gì, nàng sẽ không đi theo bà ta.
Nàng đang định mở miệng từ chối, hoàng hậu lại nói: “Bổn cung đã xin chỉ của hoàng thượng rồi, công chúa sẽ không kháng chỉ không theo chứ?”
Cái gì?
Trong lòng Vu Thức Vy khá kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm, nàng đứng dậy hành lễ: “Đương nhiên thần nữ không dám kháng chỉ.”
Hoàng hậu cười cười: “Vậy thì tốt rồi, cháu gái của bổn cung Hề Tương cũng sẽ cùng đi, ngươi bầu bạn với nó, con đường này cũng sẽ không quá nhàm chán.”
Vu Thức Vy gật đầu cười nói: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng.”
“Ừ, không còn chuyện gì nữa, đã lâu rồi ngươi không gặp thái hậu, đi thỉnh an thái hậu đi.”
“Tạ nương nương nhắc nhở.”
Sau khi Vu Thức Vy rời đi, nụ cười trên mặt Diệp hoàng hậu biến mất hầu như không còn thay vào đó là sự tàn nhẫn: “Vu Thức Vy, đừng tưởng rằng ngươi làm cái gì bổn cung cũng không biết, dám làm mất mặt bổn cung, lần này bổn cung phải khiến ngươi có đi không có về!”
“Hoàng hậu nương nương chuyện này nếu thái tử biết được liệu có…”
Nhắc tới thái tử, sắc mặt Diệp hoàng hậu trầm xuống, tức giận nói: “Đừng nhắc tới đứa nghịch tử đó với bổn cung nữa, bổn cung khổ sở nuôi lớn nó, nó lại thích kẻ thù của bổn cung, ngươi nói, còn ra cái gì nữa.”
Như Mộng hành lễ, cười hiền hoà: “Hoàng hậu nương nương, người đừng tức giận, dù sao Vu Thức Vy cũng đã được ban hôn cho Mẫn quận vương, chính là người của Mẫn quận vương, hẳn là thái tử sẽ biết nặng nhẹ.”
Hoàng hậu đau đầu đỡ trán, nói nhỏ: “Bên Đoan vương phủ thế nào rồi?”
Như Mộng vừa bóp vai cho bà vừa trả lời: “Rất tốt, nương nương yên tâm đi.”
“Ừ, tốt là được rồi…”
Sau khi rời khỏi cung Trường Xuân, Vu Thức Vy ở chỗ của thái hậu cả nửa ngày mới ra về. Lúc về đã là gần hoàng hôn, vẻ mặt của người đi đường đều rất vội vàng, canh giờ này có lẽ đều chạy về nhà ăn cơm.
Buông rèm cửa sổ xuống, đáy lòng nàng có chút nặng nề, biết rõ hoàng hậu đưa nàng tới Dương Châu không có ý tốt gì cả, nhưng lại không thể không đi, vì không thể làm trái với thánh chỉ được, nàng có nên giả vờ bị bệnh hay gì đó để tránh đi không?
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên xe ngựa phanh gấp lại, Vu Thức Vy không kịp chuẩn bị, nàng nhào vào phía trước, đầu đụng vào khung gỗ phía trước, sau đó trời đất quay cuồng, nàng ngã trên xe ngựa.
Bên ngoài vang lên tiếng hét của xa phu, sau đó xa phu tức giận mắng: “Tên nhóc ăn mày, ngươi chạy linh tinh làm cái gì?”
Vu Thức Vy đau đớn đứng lên vén màn kiệu, có chút không vui nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy Vu Thức Vy không vui, xa phu vội vàng nói: “Công chúa thứ tội, là do tên ăn mày này đột nhiên chạy tới, tiểu nhân mới dừng lại gấp, công chúa có bị thương không?”
Vu Thức Vy xuống xe ngựa, thản nhiên nói một câu ‘không sao’ liền đi tới phía trước, nhìn đứa trẻ té ngã trên mặt đất, quần áo nó rách rưới bẩn thỉu, tầm sáu bảy tuổi, khuôn mặt quá bẩn nên không nhìn ra được hình dạng.
Tay hắn cầm một cái bát nứt, tội nghiệp nhìn Vu Thức Vy, đáy mắt ngấn lệ, không nói lời nào. Nước mắt trong mắt hắn làm Vu Thức Vy rung động, nàng lấy hầu bao bên hông ra, lấy chút bạc vụn bỏ vào cái bát nứt của hắn: “Cầm lấy đi.”
Đứa bé đó nhìn bạc trong cái bát, lại nhìn Vu Thức Vy, hắn lau nước mắt, cuống quýt cất bạc vào trong chiếc áo mỏng, đứng dậy liền chạy vào trong cái ngõ nhỏ ở đối diện.
Nhìn hắn chạy vào ngõ nhỏ, gõ cửa vào một căn nhà, không biết ma xui quỷ khiến thế nào Vu Thức Vy lại đi theo, cho tới khi đến căn nhà mà thằng nhóc ăn mày đó vào, nghe được giọng nói khàn khàn bất lực của một nữ tử: “Tiêu Ly, sao lại có nhiều bạc như vậy, có phải con ăn trộm của người ta không? Khụ khụ khụ…”
Người phụ nhân đó quá mức kích động, ho kịch liệt một trận, đứa bé tên là Tiêu Ly vội vàng giải thích: “Mẹ, không phải, là đại tỷ tỷ cho con, là đại tỷ tỷ cho con…”
“Khụ khụ khụ… Tiêu Ly, mặc dù chúng ta nghèo, nhưng cũng không thể nói dối, nhiều bạc như vậy, ai chịu bố thí cho con, sao ta lại nuôi một tên trộm thế này… hu hu hu…”
“Mẹ, con không trộm thật mà, là đại tỷ tỷ cho con, là đại tỷ tỷ cho con… oa oa…”
Có lẽ là do quá sốt ruột, Tiêu Ly bống khóc to lên, khóc rất đau lòng…
Đáy lòng Vu Thức Vy cảm thấy đau đớn, không biết vì sao, nhìn thấy đứa bé này, nàng bỗng nghĩ tới lúc con của nàng Huyền Việt, lúc chết con của nàng cũng lớn tầm này…
“Rầm…” Vu Thức Vy đẩy tấm cửa gỗ rách nát ra rồi bước vào, quả nhiên thấy được cảnh tượng hai mẹ con khóc lớn, nữ tử kia khóc không thể rèn sắt thành thép, mà Tiêu Ly lại khóc một cách tủi thân.
Thấy Vu Thức Vy xông vào, hai người ngừng khóc nhìn nàng kinh ngạc, ánh mắt Tiêu Ly sáng lên, chạy tới bên người nàng, dùng bàn tay bẩn thỉu kéo ống tay áo của Vu Thức Vy, nói với mẹ ruột của mình: “Mẫu thân, chính là đại tỷ tỷ này, là tỷ ấy cho con.”
Vu Thức Vy cũng nói theo: “Không sai, là ta cho cậu ấy.”
Trong lúc nói chuyện, Vu Thức Vy đánh giá người đang cầm gậy gỗ giặt quần áo, nàng ấy mặc váy vải thô, khuôn mặt tiều tụy, có lẽ là vừa rồi ho quá mạnh, khuôn mặt tái nhợt ửng hồng lên, cơ thể cũng rất yếu đuổi, có vẻ như bị bệnh lâu ngày.
“Ngươi bị bệnh?” Vu Thức Vy hỏi.
Tiêu Tuyết sững sờ nhìn Vu Thức Vy, thấy nàng mặc áo gấm, đồ trang sức quý giá thì vội cụt mắt xuống, luống cuống đứng dậy hành lễ, nói hèn mọn: “Tiện thiếp tham kiến quý nhân.”
Vu Thức Vy thản nhiên nói: “Cụ bé nói là sự thật, vì sao ngươi không tin con mình?”
Sắc mặt Tiêu Tuyết cứng đờ, đôi tay đan vào nhau ở phía trước, không biết phải đặt vào đâu, nàng ta nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt nhu nhược, từ đầu đến chân đều viết hai chữ hèn mọn.
Thấy nàng ta không trả lời, Vu Thức Vy không khỏi ngồi xổm xuống, nói với Tiêu Ly: “Mẫu thân người không tin ngươi, ngươi có đau lòng không?”
Đứa bé còn nhỏ, chưa biết cái gì gọi là đau lòng, chỉ nói buồn rầu: “Tiêu Ly rất đau lòng, rất muốn khóc.”
“Không khóc, cho dù cả thế giới hiểu lầm ngươi, nhưng ngươi không sai thì tóm lại vẫn là không sai, không cần quan tâm đến ánh mắt của bất cứ ai, kể cả mẫu thân ngươi, nàng ấy hiểu lầm ngươi là bởi vì không biết tình hình thực tế, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày biết được.”
Tiêu Ly gật đầu, cái hiểu cái không nói ngây thơ: “Hiểu rồi, cho dù mẫu thân hiểu lầm Tiêu Ly, Tiêu Ly cũng sẽ không trách mẫu thân, bởi vì mẫu thân không biết tình hình thực tế.”
Vu Thức Vy cười dịu dàng: “Đứa bé ngoan, ngoan lắm, có duyên sẽ gặp lại.”
Dứt lời, nàng đứng dậy đi ra cửa, không chút do dự, lạnh lùng mà quyết tuyệt.
Bỗng nhiên, đằng sau nàng vang lên một tiếng nói khàn khàn, sau đó nữa tiếng khẩn cầu của người phụ nhân kia: “Quý nhân có lòng tốt, tạ ơn quý nhân, nếu quý nhân không chê thì có thể mang Tiêu Ly về phủ, vì tiện thiếp không sống được bao lâu nữa, không thể chăm sóc cho Tiêu Ly…”
Giọng nói của Tiêu Tuyết như nói như khóc, cực kỳ bi ai, bước chân của Vu Thức Vy dừng lại, nàng không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: “Không còn sống được bao lâu nữa, liên quan gì đến ta?”
Câu hỏi của Vu Thức Vy khiến Tiêu Tuyết sửng sốt, sau đó lúng túng nói: “Xin… xin lỗi, tiện thiếp càng củ rồi.”
Ánh mắt của Vu Thức Vy như giếng cạn, không có chút thương xót, cũng không có chút xúc động nào, nàng cất bước ra khỏi cửa, đi không bao xa liền nghe được tiếng kêu hoảng sợ non nớt của Tiêu Ly: “Mẹ… mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ tỉnh lại đi, mẹ…”