Khi đó nàng đối với Vu Văn Thanh vị phụ thân này có cảm kích nhiều cỡ nào ,cho là ông ta rốt cục cũng nhớ tới nữ nhi này của mình, rốt cục cũng cho nàng tình thương của người cha mà mười lăm năm nay chưa từng có. Bây giờ nghĩ lại, bản thân ngu xuẩn cỡ nào, ông ấy một người ích kỷ bạc bẽo, ham lợi, chỉ quan tâm tiền đồ của bản thân, thì sao lại quan tâm đến nàng chỉ là một thứ nữ.
Nàng từ đầu đến cuối chỉ là quân cờ để Vu Văn Thanh lôi kéo quyền lực, là viên đá cho Vu Vinh Hoa bước lên ngôi vị hoàng hậu , một viên đá mà sau khi đã lợi dụng xong sẽ tiện tay vứt đi.
Bàn tay chìm trong canh thuốc chậm rãi khép lại, đáy mắt Vu Thức Vy lan tràn hận ý vô tận: Kiếp trước, người khác làm dao thớt, mình làm thịt cá. Kiếp này, thà dạy ta phụ người trong thiên hạ, đừng dạy người trong thiên hạ phụ ta! Nợ ta, ta nhất định đòi lại gấp trăm lần ngàn lần.
Lúc này, Điểm Thúy vội vã vào báo: "Nhị tiểu thư, Ngũ di nương tới."
Vu Thức Vy mắt nheo lại một cái, khóe môi hé lên ý cười băng lãnh, không có nửa phần kinh ngạc.
Nụ cười lạnh chưa từng mất đi vừa vặn rơi vào trong mắt Ngũ di nương Vương thị đang bước nhanh xông vào, Vương thị ăn vận một thân cẩm phục đỏ nhạt đạm hoa văn, bới kiểu tóc hồ lô, cài một đôi trâm hoa cúc bát bảo phỉ thúy, thân hình hơi mập ra, khuôn mặt chảy xệ, đôi mắt sưng đỏ như hạch đào, như là vừa khóc qua.
“Bái kiến Ngũ di nương." Điểm Thúy thấy Vương thị đã đi tới, cuống quýt nhún người chào.
Vương thị nhìn cũng không nhìn Điểm Thúy một cái, từ khi tiến vào thì ánh mắt mang theo hận ý kia liền dừng trên người của Vu Thức Vy, bộ dáng hận không thể đem Vu Thức Vy đi lăng trì.
Điểm Thúy thấy ánh mắt như vậy, nhất thời đáy lòng run lên, trong đầu hiện lên hình ảnh vết sẹo đầy người của Vu Thức Vy khi giúp cô tắm rửa đêm qua , nghe nói đó là bị Chu ma ma đánh do Vương thị bày mưu đặt kế cho. Điểm Thúy không khỏi trong lòng run sợ, theo bản năng chắn trước mặt Vu Thức Vy, như là phòng bị gì đó.
Vu Thức Vy thấy nàng như vậy, không khỏi cười khẽ một tiếng, nha đầu này vẫn như kiếp trước đối với nàng trung thành và tận tâm, Vì vậy nhàn nhạt nói rằng: "Điểm Thúy, đi xuống xem một chút Hàm Yên vì sao còn chưa có trở lại."
"Nhị tiểu thư, nô tỳ..." Điểm Thúy còn muốn nói điều gì, lại bị Vu Thức Vy cắt ngang: "Đi xuống."
Vu Thức Vy từng trờ thành hoàng hậu, thống lĩnh lục cung, dĩ nhiên là có uy nghiêm, tuy rằng trùng sinh, nhưng uy nghiêm vẫn còn, lời này làm Điểm Thúy kinh sợ không dám nhiều lời nữa, liền nhanh chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Vu Thức Vy và Vương thị, Vương thị cũng không vòng vo, nói ngay vào điểm chính: "Ngươi tiện nhân này, là ngươi hãm hại Chu ma ma có đúng hay không?"
Tiện nhân ?
Vu Thức Vy đáy mắt thoáng qua một tia sáng mịt mờ không rõ, nóng nhất không nóng bằng lòng người, lạnh nhất cũng không lạnh bằng lòng người, người này là mẫu thân ruột của nàng, lại gọi nàng là tiện nhân cả hai kiếp.
Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng nàng một đời lại gặp phải hai người, một kẻ đã hại chết cặp nhi nữ của nàng là Thượng Quan Diệp, một người chính là mẹ đẻ nàng Vương thị.
Vương thị vốn tên là Vương Bích Tuyết, xuất thân thấp hèn, tính tình cũng rất thô bạo.
Từ khi nàng hiểu chuyện, liền chưa từng thấy qua Vương thị cười với nàng, mỗi lần nhìn ánh mắt của bà đều rất đáng sợ, giống như muốn ăn sống nuốt tươi nàng, nàng rất sợ bà, rất sợ rất sợ.
Cũng là từ khi nàng hiểu chuyển, liền bị Vương thị và Chu ma ma sai làm đủ các loại các chuyện vặt, nàng không giống các tỷ muội khác có thể mặc xiêm y và giày đẹp như thế, nàng vĩnh viễn ăn mặc một thân xiêm y vải thô, mặc cho đến rách, không đủ che thân, Vương thị mới cho phép nàng đổi một bộ y phục được vá lại.
Nàng chưa bao giờ nếm trải qua sự quan tâm và thương yêu của mẹ ruột , chứ đừng nói chi là sự thân thiết và ôm ấp giữa hai mẹ con, mẹ ruột của nàng mỗi ngày chỉ biết chửi rủa nàng chết.
Còn nhớ rõ có một lần khi còn bé, nàng chủ động ôm Vương thị, lại bị Vương thị đánh một trận đòn tàn nhẫn, lúc đó nàng nhỏ bé cơ hồ bị đánh chết, cũng may là Lục di nương La thị hảo tâm cứu nàng, mới bảo vệ được cái mạng nhỏ.
Vu Thức Vy vẫn không hiểu, một người mẫu thân, sao đối với con ruột của mình mất đi nhân tính như vậy?
Mãi đến nhiều năm sau nàng cuối cùng đã rõ, Vương thị hận nàng sinh vào giữatháng bảy, hận nàng không phải nam nhi, hận nàng không thể vì bà đổi lấy sủng hạnh, ngay cả vào ngày nàng xuất giá treo cổ tự sát, buộc nàng xuất giá cũng phải gánh trên lưng tội danh bất hiếu.
Sự thống hận vô bờ bến đã khiến Vu Thức Vy cuối cùng thoải mái tươi cười, thân mẫu thì như thế nào? Một kẻ hận đứa con ruột không chết đi, căn bản không xứng làm làm mẫu thân, nàng vì sao lại phải tôn nàng kính nàng?
Vu Thức Vy không nhanh không chậm đi tới trước mặt Vương thị, gương mặt thay đổi thành một vẻ mặt vô tội, thanh âm cũng vô tội, "Ngũ di nương, Chu ma ma rõ ràng là bởi vì muốn thêu chết nữ nhi mà bị phụ thân đưa đến Hình bộ, di nương sao có thể vu khống nữ nhi ?"
Vương thị vừa nghe, trong nháy mắt trở nên nổi giận, theo thói quen giơ tay lên liền muốn cho Vu Thức Vy một bạt tai, lại bị Vu Thức Vy nhanh tay lẹ mắt đón lấy cổ tay, ánh mắt như yêu, "Di nương đây là muốn động thủ đánh người sao? Nữ nhi nói sai cái gì sao?"
"Vu Thức Vy , ngươi đừng nên giả bộ, ta biết là ngươi." Vương thị hung ác nói, trên mặt đã trở nên dữ tợn, nàng dùng sức vùng vẫy, nhưng lại không thể thoát khỏi tay của Vu Thức Vy, không khỏi kinh hãi, khí lực của tiện nhân này từ bao giờ trở nên mạnh như vậy? Đã không còn bị nàng khống chế trong tay.
Đáy mắt trong con ngươi đen láy sâu thẵm của Vu Thức Vy hiện lên một tia buồn cười, sau đó một phát hung hăng đẩy tay của Vương thị ra , khiến Vương thị ngã nhào trên mặt đất.
Nàng ở trên cao nhìn xuống Vương thị, vẻ mặt hơi trắng bệch trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập trào phúng, "Di nương bà biết thì như thế nào? Đi cáo trạng với phụ thân sao? Đừng quên, dù ta nếu không còn được phụ thân yêu thích, nhưng cũng đang chảy dòng máu của phụ thân, thục thân thục viễn, chắc di nương rõ hơn ta."
Dừng một chút, Vu Thức Vy đột nhiên tiến gần về trước một bước, gương mặt trở nên lạnh giá, ánh mắt như độc xà nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vương thị, chậm rãi nói: "Hay là, di nương cho là phụ thân sẽ thương tiếc nét mặt già nua tàn tạ này của bà?"
"Ngươi..."
Vương thị trợn to hai mắt, có chút khó có thể tin Vu Thức Vy sẽ nói ra lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, ở trong trí nhớ của bà, ánh mắt của con tiện nhân này nhìn bà đều là kinh khủng sợ hãi, chưa từng dám nhìn thẳng vào mắt của bà như vậy? Chưa từng miệng mồm lanh lợi như vậy?
Còn dùng ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn bà, như là đột nhiên xuất bảo kiếm khỏi vỏ, phát ra sắc bén, gần như muốn một kiếm đâm thủng trái tim của bà, đâm xuyên thân thể của bà, đem bà khảm thành nhiều phần.
Vương thị phục hồi lại tinh thần, bỗng kinh ngạc phát hiện một mảng lưng mình đã ướt lạnh , tim cũng đập thật nhanh, như mới vừa từ trong quỷ môn quan đi dạo một vòng.
Chết tiệt!
Con tiện nhân này lại dọa bà đến nỗi đổ mồ hôi lạnh cả người, từ khi nào thì nàng bắt đầu trở nên lợi hại như vậy? Chỉ một cái nhìn liền có thể khiến người khác cảm giác cửu tử nhất sinh?
Vu Thức Vy nhìn thần sắc không thể tin được của Vương thị , cười chế giễu, chung quy chỉ là một kẻ hiếp đáp người hiền sợ kẻ ác mà thôi.
Vương thị hốt hoảng thu hồi tầm nhìn, không dám đối mặt với đôi mặt lệ quỷ của Vu Thức Vy , mới phát giác mình bây giờ là có chật vật bao nhiêu có thảm thê bao nhiêu, nhanh chóng đứng dậy hung hăng nói rằng: "Vu Thức Vy, đừng tưởng rằng ngươi thể hiển tí thông minh , liền có thể trở mình, ta sẽ không để cho ngươi toại nguyện."
"Thật không?" Vu Thức Vy với tay cầm lấy một đóa hoa mai mới nở, vẫn nở một nụ cười nhưng trong đáy mắt không có ý cười nào, vân đạm phong khinh nói: "Di nương so với ở chỗ này của ta khóc lóc om sòm, không bằng đi tiễn Chu ma ma một lần cuối, nghe nói buổi trưa canh ba hôm nay sẽ xử trảm đấy."
"Cái gì?" Vương thị trợn to hai mắt, như bị sét đánh vậy lui về sau một bước, "Xử trảm ?"
Thân thể bà loạng choạng một cái , liền xoay người lao nhanh ra ngoài, để lại một lời uy hiếp, "Vu Thức Vy, hãy đợi đấy."
Vừa vặn Điểm Thúy và Hàm Yên cũng đi đến, nhìn thấy bóng lưng Vương thị , hai nha đầu đều toát ra vẻ mặt chán ghét, Điểm Thúy càng là cúi đầu hừ một tiếng, "Súc sinh, súc sinh không xứng là mẹ." Đã sớm nghe nói Ngũ di nương đối xử đày đọa nhị tiểu thư, đều cho rằng chỉ là đồn đãi, mới vừa rồi thấy giọng điệu của di nương như vậy, lại nghĩ tới nhị tiểu thư một thân thương tích đầy mình, liền biết lời đồn không phải giả, hừ!
Vu Thức Vy nhìn vẻ mặt tức giận bất bình của Điểm Thúy, không khỏi cười cười, cười lại cười, ý cười lại dần dần cứng đờ ở trong gió.
Bởi vì nàng bỗng nhiên liền nghĩ đến hình ảnh Điểm Thúy và Hàm Yên vi bảo vệ cặp nhi nữ của nàng, mà bị xé thành tám mảnh, trái tim không khỏi thắt lại, hình ảnh tinh phong huyết vũ đó đủ để đặt nàng vào trong núi đao biển lửa lần thứ hai .
Một lúc lâu, nàng bình phục lại tâm tình, đáy lòng tăng thêm kiên định, nếu đã bắt đầu một lần nữa, thì sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa, cũng sẽ tuyệt không để cho Điểm Thúy và Hàm Yên lại chịu bất cứ thương tổn nào.
"Hàm Yên, món đồ ta sai ngươi đưa đến cho Lục di nương đã đưa đến đó chưa ?"
Hàm Yên khẽ cúi người,ngoan thuận nói: "Hồi nhị tiểu thư, đã đưa đến đó, đây là thứ Lục di nương nhờ nô tỳ thay di nương trả lại cho nhị tiểu thư."