Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44196
Lời nói của Ngọc ma ma giống như máu gà tạt vào người của cô ta, khiến cô ta cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, lưng cũng theo đó đứng thẳng lên, cao ngạo nói: “Thấm Thủy, ngươi dám xem thường phụng tôn, bất kính với hoàng hậu, Ngọc ma ma, tát vào miệng hai mươi cái cho ta.”
Ngọc ma ma nghe xong, ánh mắt sáng rực lên, đang định đi ra từ phía sau Vu Thức Vy đến chỗ Thấm Thủy công chúa. Nhưng trong lúc đi ngang qua, Vu Thức Vy đột nhiên đưa chân ra, làm Ngọc ma ma ngã lăn xuống đất, lộn vòng.
“Ôi da, Ôi da ~”, vốn dĩ lúc nãy Ngọc ma ma bị một chân của Thấm Thủy công chúa đạp đến nội thương, cú ngã này làm cho bà ta cắn răng nghiến lợi, đau hết cả người.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng do Ngọc ma ma không cẩn thận nên mới bị ngã, chỉ có Thượng Quan Diệp nhìn rõ, là Vu Thức Vy đưa chân ra làm ngã bà ta, nhưng nàng ra lại vẻ không liên quan, từ trên cao nhìn xuống Ngọc ma ma, đáy mắt lộ ra một nụ cười.
Đáy mắt Thượng Quan Diệp hiện lên từng tia ôn hòa, đối với sự ra tay của Vu Thức Vy, không những không cảm thấy bỉ ổi, ngược lại còn cảm thấy đó là điều nên làm, đây có thể được gọi là trong mắt người tình xuất Tây Thi, cho dù nàng có thâm độc như thế nào, hắn đều cảm thấy nàng rất tốt.
Hắn điên rồi sao, yêu kẻ thù của mình, tình cảm này mãi mãi cũng không thể nói ra, bởi vì hắn sợ đổi lại là ánh mắt vô tình khinh bỉ của nàng, chi bằng cứ âm thầm ngắm nhìn nàng....
Vu Vinh Hoa thấy Ngọc ma ma bị ngã, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng đỡ bà ta dậy, “Ngọc ma ma, bà có sao không?”
Khuôn mặt già dặn của Ngọc ma ma nhăn nheo giống một bông hoa cúc, sau đó chỉ về phía Vu Thức Vy, thu lại vẻ đau đớn, cắn răng nghiến lợi nhìn Vu Thức Vy, “Là cô ta, cô ta làm ngã lão thân.”
Vu Vinh Hoa nghe vậy ánh mắt tối sầm lại, ngước mắt dữ tợn nhìn Vu Thức Vy, “Ngươi dám làm ngã Ngọc ma ma, Vu Thức Vy, ngươi muốn chết sao.”
Ánh mắt vô hại của Vu Thức Vy nhìn Vu Vinh Hoa một cái, ánh mắt long lanh đó tràn đầy vô tội, “ Là ta không cẩn thận thôi, Ngọc ma ma là lão nhân trong cung, đức cao vọng trọng, chắc sẽ không tính toán với ta đâu, đúng không Ngọc ma ma?”
“”Ngươi...” Ngọc ma ma giận run người, chiếc nón đức cao vọng trọng đã đội lên đầu, nếu bà ta còn tính toán với nàng, người ta sẽ nói bà nhỏ nhen không độ lượng, Vu Thức Vy chết tiệt.
“Bổn ma ma hà tất gì phải tính toán với tiểu tiện nhân bỉ ổi vô sỉ như ngươi.”
Lời còn chưa nói xong, mặt bà ta liền vang lên ‘bốp’ một tiếng, một bạt tai của Vu Thức Vy giáng xuống, lực đạo của Vu Thức Vy rất mạnh, bạt tai này trực tiếp làm Ngọc ma ma ngã lăn xuống đất, phát ra tiếng kêu.
Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Vu Thức Vy đột nhiên ra tay, không hề báo trước.
Vu Vinh Hoa là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, hét lớn: “Vu Thức Vy, ngươi dám đánh người của hoàng hậu?”
Ánh mắt Vu Thức Vy khẽ động, khẽ nhếch khóe miệng, “Tư Nhu công chúa, Ngọc ma ma vừa rồi cũng đã nói, bản thân đại diện cho hoàng hậu nương nương, nhưng hành động và lời nói lại không có chừng mực, tùy tiện sỉ nhục ta là tiểu tiện nhân, đương nhiên là đáng đánh, hơn nữa còn phải dạy dỗ cho thật tốt, để bà ta hiểu được nếu đã đại diện cho hoàng hậu nương nương, thì không nên để hoàng hậu nương nương phải xấu hổ mới đúng c hứ.”
“Ngươi...” Sắc mặt Vu Vinh Hoa tối sầm lại, vung tay muốn đánh Vu Thức Vy, nhưng bị nàng bắt lấy, hung hăng đẩy một cái, đẩy ngã xuống đất, ngã lên người của Ngọc ma ma, “Tư Nhu công chúa ngươi cũng vậy, phải chú ý thật kỹ hành động và lời nói của mình, nếu không truyền ra ngoài, sẽ khiến người ta cười vào mặt hoàng gia, sao lại phong một người ngang ngược làm công chúa chứ...”
“Vu, Thức, Vy, ngươi dám dạy dỗ ta?” Vu Vinh Hoa giận đến nỗi đứng dậy liền muốn sống chết với Vu Thức Vy.
Cố Lan Y đang ngồi một bên vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt Vu Vinh Hoa, cản lại cô ta, không vui nhìn Vu Thức Vy, “Vu nhị tiểu thư, ngươi đừng có quá đáng.”
“Quá đáng?” Vu Thức Vy cười lớn, “Vậy ta gọi ngươi là tiểu tiện nhâ, ngươi có bằng lòng không?”
Một câu nói làm cho sắc mặt Cố Lan Y trầm xuống, sóng ngầm dâng lên, “Vu Thức Vy, ngươi có dám đấu một trận võ với bổn quận chúa không?”
Cô ta lát nữa nhất định sẽ đánh tên tiện nhân miệng lưỡi ghê gớm này đái ra quần, quỳ xuống xin tha, đến lúc đó nhất định cô ta sẽ xử lý nàng thỏa đáng...
Vu Thức Vy nhìn quang mang sắc bén tự tin trong đáy mắt cô ta, cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ nhàng nói: “Ta từ chối đấu với ngươi.”
Cái gì?
Từ chối?
Cố Lan Y có chút khó hiểu, sau đó khinh bỉ nói: “Ngươi sợ rồi phải không, không dám đấu với bổn quận chúa.”
Vu Thức Vy liếc cô ta một cái, “Ai không biết Lan Y quận chúa cả một thân võ nghệ chứ, ta chỉ là một nữ tử yếu ớt trói gà không chặt, nếu ngươi muốn đánh ta, trực tiếp động thủ là được rồi, cần gì nói đến đấu võ chứ, bởi vì nếu ngươi thắng, thì cũng thắng một người không biết võ, cần gì phải hủy đi danh dự của mình chứ?”
“Ngươi...Vu nhị tiểu thư quả thật rất giỏi ăn nói đấy.”
“Không dám, ta còn có việc, cáo từ.”
“Đứng lại, Vu Thức Vy, bổn công chúa chưa cho ngươi đi, ngươi dám đi?” Vu Vinh Hoa đứng phía sau Vu Thức Vy hét lớn, sau đó nói với bốn ma ma đứng phía sau Thấm Thủy công chúa và Thẩm Ly Hạ: “Ngăn cô ta lại, cô ta mạo phạm bổn công chúa, đánh cho ta.”
Cô ta tức muốn chết, Vu Thức Vy chết tiệt, rõ ràng rất thê thảm, nhưng lại làm ra bộ dạng lạnh lùng cao ngạo, cô ta nhìn thôi đã thấy tức, liền muốn cầm dao lên, cắt nàng thành trăm mảnh, báo thù cho mẫu thân và ngoại tổ gia.
Bốn người ma ma rất nhanh đã vây quanh Vu Thức Vy, vung dây thừng lên đánh xuống, thân ảnh Vu Thức Vy nhanh nhẹn lướt qua, bị ép lùi lại mấy bước.
Ngọc ma ma đứng phía sau Vu Thức Vy không xa, nhìn thấy sau lưng nàng không có chút phòng bị, ánh mắt đảo qua, vung dây thừng đánh xuống.
“A ~ Cẩn thận ~” Thấm Thủy công chúa và Thẩm Ly Hạ cùng nhau hô to.
Khi Vu Thức Vy phát giác ra, đã muộn rồi, sợi dây thừng đã đi đến phía sau nàng, mọi người đều mở to mắt. Nhưng trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, một thân ảnh màu tím chắn ngang trước mặt Vu Thức Vy, “bốp” một tiếng, sợi dây thừng có gai đánh vào người hắn.
Ánh mắt Vu Thức Vy sững sờ, Thượng Quan Diệp...lại đỡ dây thừng cho nàng?
Ngọc ma ma cũng sững sờ, không ngờ Thượng Quan Diệp lại đột nhiên xuất hiện đỡ lấy, dọa đến nỗi thả lỏng tay, sợi dây thừng dính chặt vào lưng Thượng Quan Diệp, “Vương gia, lão thân...”
“Bùng” một tiếng, lời của Ngọc ma ma còn chưa nói xong, đã bị Thượng Quan Diệp một chân đạp ngã xuống đất, âm thanh của ba cây xương sườn bị gãy vang lên, sau đó vang lên tiếng kêu thảm thiết tựa như tiếng mổ heo của Ngọc ma ma.
Thượng Quan Diệp nghe thấy chói tai, không nhịn được la lớn: “Câm miệng, bổn vương thấy các người là người trong cung, thiết nghĩ sẽ có chừng mực, nhưng các người, đánh vương phi của bổn vương, còn đánh cả thị thiếp của bổn vương, bây giờ ngay cả khách của ta mà các người cũng dám đánh, các người xem bổn vương là người chết hay sao? Xem Đoan Vương phủ này là nơi các người có thể tùy ý làm loạn hay sao?”
Vu Vinh Hoa giận đến run cả người, xông đến trước mặt Thượng Quan Diệp, tát cho hắn một bạt tai, hung dữ nói: “Thượng Quan Diệp, ta từng nói, đây là ân oán giữa ta và Vu Thức Vy, ngươi đừng nhúng tay vào.”
Thượng Quan Diệp một tay lấy dây thừng xuống, ném xuống trước mặt Ngọc ma ma, khuôn mặt tuấn mỹ đều là sự lạnh lùng và đáng ghét đối với Vu Vinh Hoa, “Ân oán giữa tỷ muội các ngươi ta không quản, nhưng Thấm Thủy thì sao? Hạo Tuyết thì sao? Ngươi xem họ đi, trên người toàn là vết thương, ngươi nhất thời đắc thế, không cần nghĩ ngợi nhiều, nhưng ngươi đừng quên, dù sao thì ngươi cũng là thê thiếp của bổn vương, không phải hoàng hậu nương nương muốn đưa ngươi lên làm bình thê sao? Ngươi yên tâm đi, không đưa được đâu, trời đã định cả đời này ngươi chỉ là một thê thiếp mà thôi.”
Thiếp?
Một chữ này đã kích thích Vu Vinh Hoa, cô ta từng là đích nữ của thái sư phủ, mẫu thân từng là đích thứ nữ của Đường quốc công, huyết thống cao quý, trước giờ chưa từng được so sánh vưới những thê thiếp thấp hèn đó, Thượng Quan Diệp lại muốn cả đời này cô ta chỉ có thể là thiếp thôi sao!
“Thượng Quan Diệp, ngươi dám, Đường gia sụp đổ rồi, hoàng thượng cũng không muốn gặp ngươi, ngươi tưởng rằng ngươi còn là người có quyền có thế giống trước kia sao?”
“Ngươi...” Thượng Quan Diệp sững sờ nhìn Vu Vinh Hoa, không ngờ trong lòng cô ta, lại xem thường hắn đến như vậy. Vu Thức Vy xem thường hắn, chính vì nàng có thực lực có mưu lược có thể xem thường hắn, nhưng Vu Vinh Hoa dựa vào cái gì? Một nữ nhân ngực lớn nhưng không có não, cũng dám xem thường hắn, thật không biết tự lượng sức!
Vu Thức Vy ở phía sau, thấy phu thê bọn họ đấu nhau, đáy mắt hiện lên vẻ khinh bỉ, cãi đi, cãi càng kịch liệt càng tốt.
Kiếp trước hai người họ hợp sức phản bội nàng chơi đùa nàng, kiếp này nàng sẽ để bọn họ trở mặt thành thù, tàn sát lẫn nhau, đợi thời cơ thích hợp, một bước đẩy hai người họ xuống vực sâu không đáy!
Vu Thức Vy đưa mắt nhìn về phía Thẩm Ly Hạ, dùng ánh mắt nói cho cô ta, nàng phải đi rồi, việc còn lại giao cho cô ta.
Thẩm Ly Hạ gật gật đầu, làm một ánh mắt yên tâm cho Vu Thức Vy, hư, ta nhất định sẽ khuấy động đống bùn nhơ nhớp này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK