Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44130
Vu Thức Vy đứng trong sân, ngửa đầu nhìn về phía Thượng Quan Diệp đang đứng phía trên giả sơn, khuôn mặt hắn đỏ ửng vì lạnh, thở ra từng ngụm từng ngụm khói trắng, trong không trung mà kết thành sương, mấy ngày nay thời tiết vô cùng giá buốt, tuyết đã sớm kết thành băng, hắn ở trên đó lâu như vậy, nhất định sớm đã lạnh đến tê cóng, đáng lắm.
Vu Thức Vy nhàn nhạt nở một nụ cười lạnh, đáy mắt lưu quang lưu chuyển, lãnh đạm nói: “Thượng Quan Diệp, hóa ra ngươi vẫn chưa cút đi à”
Thượng Quan Diệp nhìn thấy sự chế giễu trong đáy mắt nàng ta, trong lòng vốn đã tức giận, nay còn giận dữ hơn nữa, hận không thể... hận không thể đem nàng ta.....
Nhìn về đám chó giữ đang chằm chằm nhắm vào hắn, Thượng Quan Diệp bỗng phi thân, đằng không xuất hiện ngay trước mặt của Vu Thức Vy, sau đó một tay ôm chặt eo nàng ta, ôm lấy nàng xoay một vòng, cấp tốc phóng đến trước tầng gác mái, đá bật cửa phòng, nhanh chóng đem đám chó đang đuổi theo phía sau nhốt ở bên ngoài.
“Gâu gâu gâu” đám chó liên tục hướng về phía cánh cửa đang bị đóng chặt mà sủa loạn cả lên, Đại phúc Tiểu phúc liền xông đến đập cửa, lo lắng mà hô to: “Tiểu Thư”
Bên trong phòng, Vu Thức Vy bị Thương Quan Diệp đè vào tường, nhàn nhạt nói một câu: “Ta không sao, dắt chó xuống đi”
Đại Phúc Tiểu Phúc nhận được mệnh lệnh, liền dắt chó rời đi, kế đó liền có mười mấy tên Ám vệ lập tức xuất hiện trước cửa phòng, cảnh giác mà theo sát động tĩnh trong phòng
Vu Thức Vy khinh bỉ mà nhìn gương mặt của Thượng Quan Diệp gần trong gang tấc, lạnh lùng nói: “Thượng Quan Diệp, bên ngoài có hơn mười mấy ám vệ, nếu như muốn tứ chi lành lặn mà rời khỏi nơi đây, tốt nhất là lập tức buông ta ra”
Thượng Quan Diệp tay ôm lấy eo của Vu Thức Vy hoàn toàn không có ý buông ra, ngược lại, xiết chặt tay, kéo lại gần hơn khoảng cách giữa nàng và hắn ta, cuối đầu xuống, liền có thể ngửi thấy mùi hương thiếu nữ thoang thoãng phát ra từ người nàng, không chút mùi son phấn, vô cùng thanh thoát, dễ chịu, khiến hắn một trận tâm mê ý loạn.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó liền ghé đến bên tai nàng, dùng một thanh âm hung ác mà nói: “Vu Thức Vy, từ trước đến nay chưa có ai đùa giỡn với bổn vương như vậy mà còn có thể bình an vô sự”
Vu Thức Vy ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên hàn quang, giọng nói mang đầy vẻ khinh thường: “Thượng Quan Diệp, đùa giỡn với người? Ngươi không xứng!”
Thứ nàng muốn chính là cho hắn nếm trãi một chút cảm giác đau khổ của kiếp trước của nàng, Đường gia tan hoang, hắn cũng mất đi một chỗ dựa vững chắc, nhất định không dễ chịu chút nào. Một trăm năm mươi thương tiệm bị nàng cướp sạch, mất mát to lớn này, khiến hắn không có biện pháp nào có thể chiêu binh mãi mã, nhất định là khiến hắn vô cùng thống khổ, hơn nữa hiện tại hoàng thượng cũng không còn tin tưởng hắn như lúc trước nữa, điều này mới chính là điều khiến hắn thống khổ nhất.
Đau khổ là đúng rồi, điều nàng muốn chính là sự đau khổ của hắn ta, hắn không phải muốn mưu tính giang sơn này sao, vậy nàng sẽ khiến hắn chính mắt nhìn thấy giang sơn này rơi vào tay kẻ khác, khiến hắn không có chút cơ hội nào mà phải cuối đầu xưng thần, khiến hắn sống không bằng chết, khiến hắn rơi vào địa ngục vĩnh viên cũng không được siêu sinh.....
Thượng Quan Diệp nghe Vu Thức Vy nói vậy, tức đến nghiến răng nghiến lợi, đưa tay muốn một chướng giết chết nàng, nhưng lại không xuống tay được.
Do dự một lúc, con ngươi bỗng lóe sáng, liền một tay nắm chặt cằm của Vu Thức Vy, hung hăng bá đạo mà hôn lên môi của Vu Thức Vy, lực đạo vô cùng mạnh, giống như mà muốn bắt nàng phải trả giá vì những lời vừa rồi.....
Nhưng không ngờ rằng, khi vừa chạm vào môi của Vu Thức Vy, một cảm giác vô cùng kỳ lạ “Bùm” một tiếng xuất hiện trong đầu hắn ta, giống như một tiếng nổ lớn, khiến máu trong người hắn như đang sục sôi. Cảm giác này từ trước đến nay hắn chưa bao giờ có, sảng khoái đến dị thường, khiến hắn như muốn trầm luân vào bên trong.
Môi của nàng ta vô cùng ngọt ngào, mềm mại đến không có từ nào có thể diễn tả được, khiến hắn không kìm lòng được mà muốn nhiều hơn nữa, hắn vẫn chưa kịp tiến thêm một bước, liền bị Vu Thức Vy hung hăng đẩy ra.
“Chát” một tiếng, trên khuôn mặt của Thượng Quan Diệp liền hiện lên năm dấu tay của nàng, Vu Thức Vy căm phẫn mà nhìn Thượng Quan Diệp, phẫn nộ quát: “Thượng Quan Diệp, ngươi muốn chết .......
Vu Thức Vy hung hăng chà sát môi mình, không nhịn được mà nôn khan một trận, đôi với nụ hôn của hắn cảm thấy vô cùng dơ bẩn. Sao lại có thể để một việc dơ bẩn như vậy xảy ra, nàng quả thật bất cẩn quá rồi.
Nhìn thấy Vu Thức Vy bài xích sự tiếp xúc của hắn như vậy, thậm chí đến mức buồn nôn, Sắc mặt Thượng Quan Diệp lập tức đen sầm, cảm nhận sự xỉ nhục mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ phải trãi qua, nàng ta đang sỉ nhục tôn nghiêm nam nhân của hắn, không khỏi căm phẫn nói: “Vu Thức Vy, ngươi hành động như vậy, có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
Vu Thức Vy ôm chặt dạ dày đang co thắt của mình, ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sát khí: “Hậu quá chính là hôm nay ngươi phải để lại ít lợi tức (1).”
Dứt lời, trong tay Vu Thức Vy liền xuất hiện một bình sứ màu xanh, nàng mở nắp, liền đem phấn trong bình hất về phía hắn.
Thượng Quan Diệp bỗng nhiên biến sắc, quay lưng muốn rời đi, nhưng chỉ vừa bước được một bước, liền cảm thấy cơ thể không thể động đậy, cả người cứng đơ như đá, hắn hoảng sợ nhìn Vu Thức Vy đang từ từ tiến về phía hắn, bỗng nhớ đến cách đây vài tháng nhận phải mũi châm dưới đế giày nàng, tuy rằng lần đó hắn không bị trọng thương gì, nhưng đau đớn đến mấy ngày không tài nào ngủ được.
“Vu Thức Vy, ngươi muốn làm gì?”
Vu Thức Vy cầm trên tay cây búa treo ở cửa sau, sau đó liền đẩy Thượng Quan Diệp xuống đất, con ngươi đỏ au mà nhìn thẳng vào hắn: “Thượng Quan Diệp, ngươi nói, ta nên chặt tay hay là chặt chân ngươi đây, ta cho ngươi quyết định, tránh đến lúc chặt rồi lại trách ta chặt nhầm chỗ”
Thượng Quan Diệp khuôn mặt trắng bệch, nàng ta đang nói cái gì vậy? Nàng ta muốn chặt hắn thật sao?
“Vu Thức Vy, nếu ngươi dám cả gan chặt bổn vương, bổn vương sẽ tru di cả nhà ngươi.”
Nghe đến đây, Vu Thức Vy bỗng bật cười, đáy mắt hiện lên sự điên loạn: “Ngươi tru đi, tốt nhất là tru di cả cửu tộc, ngươi cho rằng ta quan tâm đến bọn chúng sao?”
Quả đúng là buồn cười mà, muốn uy hiếp nàng tốt xấu gì cũng phải quan tâm nàng chút chứ, cả cái Vu phủ này, cùng nàng có quan hệ gì chứ? Thân mẫu của nàng nàng còn không cần, đám người này, nàng sẽ quan tâm sao?
Thượng Quan Diệp nhìn Vu Thức Vy cười một cách điên cuồng như vậy, biết được uy hiếp không được nàng ta, lại càng hoảng sợ hơn nữa, vừa định lên tiếng, liền nghe Vu Thức Vy nhẹ nhàng nói một câu: “Thôi thì chỉ chặt một ngón tay vậy”
Dứt lời liền một tay vung mạnh cây búa, tay còn lại cố định nắm chặt tay của Thượng Quan Diệp, sau đó trước đôi mắt đang mở to ra của Thượng Quan Diệp mà nhe nhàng vung tay.
“Aaa” Trong căn phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của Thượng Quan Diệp, khiến cho tai của Vu Thức Vy như muốn ù đi, ném cây búa đi, liền đứng lên.
Dưới đất, một vũng máu tươi lập tức hiện ra, Thượng Quan Diệp sắc mặt trắng bệch mà nhìn qua, chỉ thấy ngón út của mình đã lìa khỏi bàn tay, mắt bỗng tối sầm, kêu lên càng thống thiết hơn nữa: “AAAA”
Vu Thức Vy lãnh đạm nhìn hắn, một cước nhẹ nhàng đạp lên tâm thất của hắn, đáy mắt hoàn toàn không có chút thắng lợi, cũng không có vẻ gì đắc ý, chỉ có hận ý ngập tràn: “Thượng Quan Diệp, có đau không?”
So với cái ngày nàng bị chặt đi tứ chi, biến thành nhân trệ, cái nào đau đớn hơn?
Thượng Quan Diệp sợ hãi mà nhìn Vu Thức Vy, phẫn nộ quát: “Vu Thức Vy, ngươi điên rồi, ngươi điên thật rồi....”
Vu Thức Vy khẽ nhếch miệng, cười lạnh nói: “Ngươi nói không sai, ta đúng là điên rồi, có biết Đường Sùng Việt chết như thế nào không?”
“Ngươi có bao giờ nghe nói đến một loại cực hình, gọi là “Sinh bái”, chính là trên đầu người đó rạch một đường chữ thập, không sâu tới mức để lộ xương đỉnh đầu, chỉ là rạch phần da thịt, sau đó nhân lúc người này vẫn còn sống, liền lột lớp da này đi, chỉ còn sót lại một bộ huyết nhục đẫm máu không có da thịt, ngươi có cảm thấy, cực hình này vô cùng thú vị không?”
Nàng nói vô cùng say sưa, Thượng Quan Diệp nghe đến mức rùng mình, lúc này đây hoàn toàn quên đi sự đau đớn, kinh hãi mà nhìn Vu Thức Vy, phảng phất như nhìn thấy la sát bước ra từ luyện ngục, một la sát uống máu người ăn thịt người, Thượng Quan Diệp không kiềm được mà run lên từng cơn, vô cùng sợ hãi, nữ nhân này quả thật vô cùng đáng sợ.
Vu Thức Vy nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Thượng Quan Diệp, tiếp tục nói: “Đương Sùng Việt chính là được ta dùng “Sinh bái” mà chết, Vu Vinh Hoa của nhà ngươi tận mắt trông thấy, Đường Sùng Diễn cũng tận mắt trông thấy, cho nên hắn đi tự thú rồi.”
Cái gì?
Hóa ra đây chính là nguyên nhân Đường Sùng diễn tự thú, ngày hôm đó hắn có hỏi như thế nào, Đường Sùng Diễn cũng không hé môi nữa lời, hóa ra là đã trải qua một việc đáng sợ đến như vậy, hóa ra đây là nguyên nhân khiến Vu Vinh Hoa phát điên.
Chẳng trách Vu Thức Vy từ đầu đến cuối cũng không xuất hiện, hóa ra là biết rõ chỉ cần bản thân xuất hiện liền chỉ có con đường chết, cho nên mới chọn lựa thủ đoạn tàn độc như vậy!
Hắn đột nhiên cảm thấy hối hận vì hôm nay đã đến đây, vôn dĩ là muốn xác nhận suy nghĩ của bản thân, bây giờ, xác nhận được rồi, nhưng hắn cũng không dám nữa. Cả đời này, đây là lần đầu tiên, hắn cảm thấy sợ hãi trước mặt một nữ tử, hắn trở nên hèn nhát rồi, chỉ mong muốn có thể mau chóng rời khỏi đây.
“Vu Thức Vy, từ nay về sau ta sẽ không gây phiền phức cho ngươi nữa, chúng ta nước sông không phạm nước giếng”
“Nước sông không phạm nước giếng?” Vu Thức Vy mỉa mai cười nói.
Nằm mơ! Đời này, thù hận giữa nàng và hắn, còn có Vu Vinh Hoa, chỉ có thể dùng máu tươi mới có thể rửa sạch.
“Hèn nhát, cầm lấy tàn chi của ngươi, lập tức cút khỏi đây cho ta!!”
Thượng Quan Diệp đứng dậy nhặt lên ngón út của hắn ta, trước ánh mắt khinh thường của Vu Thức Vy, thảm hại mà chạy ra khỏi phòng, trong lòng phát lời thề, rồi có ngày, sẽ khiến Vu Thức Vy phải xuống mười tám tầng địa ngục.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết rằng, Vu Thức Vy cũng có suy nghĩ như hắn vậy......
Sau khi Thượng Quan Diệp rời đi, tất cả ám về đều lui xuống, Hàm Yên cùng Điểm Thúy lập tức xông vào, nhìn thấy vết máu dưới sàn, khuôn mặt phút chốc trắng bệch: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, chẳng qua là chặt đi ngón út của Thượng Quan Diệp mà thôi, Điểm Thúy, ngươi đi một chuyến đến Ngự Sử phủ, nói với Từ Thái Vi, buổi chiều ta tại Tiên khách lầu gặp nàng ta, nếu như nàng ta không đến, ta sẽ đến tận Ngự sử phủ tìm nàng ta”
“Đã rõ, thưa tiêu thư, nô tỳ lập tức đi đến Ngự sử phủ”
(1) Tiền lời

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK