Khoảng tầm nửa canh giờ sau, quan khám nghiệm tử thi Lý đại nhân và Hình bộ Trương đại nhân đến cùng lúc, “Thần khấu kiến hoàng thượng, khấu kiến thái hậu.”
Trên mặt hoàng đế ngập tràn nỗi đau thương, chỉ về phía giường và nói: “Lễ vương bị giết, các ngươi … các ngươi đi khám nghiệm thi thể, xem coi lý do tử vong là gì…”
Đường đường là hoàng tử, mà lại chết thê thảm như thế, sau khi chết còn bị khám nghiệm tử thi, đây là án lệ đầu tiên trong triều!
Quan khám nghiệm tử thi Lý đại nhân và Trương đại nhân cùng bước tới bên giường, Lý đại nhân mang dụng cụ khám nghiệm ra, còn Trương đại nhân thì đang quan sát hiện trường gây án, không bỏ sót góc nào.
Vu Thức Vy, hoàng đế, thái hậu và những người khác đều lặng lẽ chờ đợi, trong khoảng thời gian đó Đức phi và Vu Vinh Mỹ không ngừng trừng mắt nhìn Vu Thức Vy, hận không thể giết chết nàng, Vu Thức Vy xem như không nhìn thấy, lén sai Vệ Trường Phong đi tìm Điểm Thúy.
Nửa canh giờ trôi qua, quan khám nghiệm tử thi Lý đại nhân nói: “Bẩm hoàng thượng, thời gian tử vong của vương gia đã quá hai canh giờ, thi thể đã nguội lạnh, không có dấu hiệu vùng vẫy, ngũ tạng lục phủ đều bị đồ bén nhọn đâm nát, ắt là bị giết bởi hung khí sắc bén.”
Lúc này Trương đại nhân cũng chắp tay nói: “Hoàng thượng, vi thần đã kiểm tra kỹ hiện trường gây án, không có dấu hiệu đấu đá, cũng không có bất kỳ bất thường nào, chứng cứ duy nhất ở hiện trường, là cây dao vấy máu này.”
Lý đại nhân cầm cây dao trong tay, xem tỉ mỉ, rồi lại ngửi mùi máu đã cô đặc lại trên đó, sắc mặt nghiêm trọng bảo: “Hoàng thượng, chính là cây dao này.”
Nói xong bèn trình cây dao sắc nhọn ra trước mặt hoàng đế, hoàng đế cầm lên xem kỹ, cuối cùng nhìn thấy bốn từ Cẩm Tú Đao Hành ở phía mặt trong của cây dao, lòng trầm xuống, Cẩm Tú Đao Hành này chẳng phải chính là tiệm đao của lão ngũ sao?
Vu Thức Vy trông thấy sự bất thường vừa lóe qua trong mắt y, bèn cướp lấy cây dao găm trong tay y, nhìn kỹ cũng phát hiện ra bốn từ Cẩm Tú Đao Hành, ánh mắt sáng lên, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lẽo, quả thật, quả thật đúng như nàng đoán …
Vu Vinh Mỹ chạy tới, ra tay cướp đi cây dao, bỗng chột dạ đứng ra lên án Vu Thức Vy: “Chính là cái này, ngươi đã dùng cây dao này để giết vương gia, con người tán tận lương tâm này, ngươi đền mạng, đền mạng đi…”
Đáy mắt Vu Thức Vy lấp lánh tia sáng, trừng trừng nhìn ả, “Vu Vinh Mỹ, sự thật ra sao, e là ngươi rõ hơn ai hết …”
Nói xong, nàng bèn chắp tay trước hoàng đế, “Hoàng thượng, Lý đại nhân cũng đã nói, thời gian tử vong của Lễ vương đã quá hai canh giờ, chắc là vào giờ dần, mà lúc giờ dần, thần nữ còn đang ở trong khuôn viên của phu nhân phủ thái sư- La thị, La thị đã chịu hoảng sợ, thần nữ biết chút ít y thuật, bèn đến xem thử, chuyện này, tì nữ của La thị là Diệp Nhi có thể làm chứng.”
Hoàng đế vừa định nói đi truyền Diệp Nhi, bên ngoài đột nhiên vọng lại một giọng nói gấp gáp: “Tiểu thư, tìm thấy Điểm Thúy rồi.”
Vu Thức Vy nghe ra là giọng của Vệ Trường Phong, lập tức xông ra ngoài, đứng trong khuôn viên, vẻ mặt kinh hãi nhìn người thiếu nữ áo xanh đang run rẩy trong vòng tay của Vệ Trường Phong, y phục của nàng rối bời, thậm chí bị xé nát, không đủ che thân, nàng ta như một con mèo con bị kinh hoảng, đôi mắt vô thần nhìn về phía trước, không còn nét hoạt bát linh động của ngày thường nữa.
“Điểm Thúy ~”
Vu Thức Vy chạy tới, không dám tin nhìn vào Điểm Thúy, giơ ta ra muốn sờ vào gương mặt nàng ta, nhưng vừa chạm tới, đã bị Điểm Thúy đánh ra, nàng ta ôm lấy đầu, kích động kêu thét lên: “Đừng qua đây, các ngươi đừng qua đây, đừng …”
Động tác của nàng ta rất mạnh, y phục trên người trượt xuống theo, một mảnh da thịt để lộ dưới ánh nắng, trên làn da tuyết trắng có nhiều dấu tích tím bầm …
Vu Thức Vy chỉ cảm thấy đầu mình nổ “bùng”, bất giác lùi về sau một bước, Điểm Thúy …
Vệ Trường Phong nhìn Điểm Thúy trong vòng tay mình đã bị tâm trí rối loạn, ánh mắt lạnh băng thường ngày của y cũng lóe lên sự thương xót, “Lúc thuộc hạ phát hiện Điểm Thúy, nàng ta không có mặc y phục trên người, những người đàn ông đã lăng nhục nàng, đã bị thuộc hạ giết chết rồi.”
Vu Thức Vy bị choáng người, trong lòng như bị đánh một cú rất mạnh, sau đó bị tàn nhẫn mổ xẻ ra, nỗi đau ùn ùn kéo đến, nàng một lần nữa cảm nhận được nỗi hận thù như muốn hủy trời diệt đất trong kiếp trước.
Bỗng nhiên, nàng quay người đi vào trong phòng, không màng tới hoàng đế, không màng tới thái hậu, ra tay bóp chặt cổ của Vu Vinh Mỹ, mạnh tay lôi ả đến khuôn viên, một chân đập mạnh xuống đất, giọng nói như từ địa ngục vọng lại: “Vu Vinh Mỹ, ngươi dám sai người lăng nhục nàng ấy!”
Vu Vinh Mỹ kinh hãi đến rùng mình trước sắc mặt u ám hung tàn của Vu Thức Vy, sau đó liền cảm nhận được sát khí ập tới như mưa gió bão bùng từ người nàng, như thiên địa phong vân đột nhiên biến đổi, trời muốn sập, đất muốn trũng, vô cùng đáng sợ. Vu Vinh Mỹ không kìm được run rẩy trong lòng, nhưng khi nhìn thấy cây dao găm trong tay, ánh mắt lóe sáng, giơ tay lên, định đâm vào bắp chân của Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy phát hiện ra ý đồ của ả, dùng tay không chụp lấy cây dao, sau đó giật lại, không màng tới máu đang chảy trên tay, bổ một dao chặt đi một bàn tay của Vu Vinh Mỹ.
Rạch một đường, máu tươi ròng rã chảy ra, Vu Vinh Mỹ tức thời phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, “A~A~”
Sau đó Vu Thức Vy không hề dừng lại, mà nhân lúc ả đang kêu thét thảm thiết, một dao chặt luôn bàn tay còn lại, ngay đến chân cũng không tha, đều chặt đứt hết, cuối cùng, cây dao của nàng kề tới gương mặt của Vu Vinh Mỹ, mạnh tay rạch xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vu Vinh Mỹ, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết ….”
Hoàng đế cùng với những người khác đã sớm bước ra, và đã bị choáng hồn trước sự giết chóc điên cuồng của Vu Thức Vy, khoảng khắc đó, Vu Thức Vy trong mắt họ đã không còn là Vu Thức Vy, mà là một con lệ quỷ đội lốt người, một con sói hoang giết người khát máu, người đắc tội với ả, kết cục không phải chết, nhưng lại tàn nhẫn trăm lần hơn cả chết.
Hoàng đế định thần lại sớm nhất, gào lên một tiếng, “To gan, dám hành hung trước mặt trẫm.”
Vu Thức Vy quay đầu lại, dưới đáy mắt lệ khí ngất trời, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi không nhìn thấy Vu Vinh Mỹ đã làm những gì sao? Đây chính là cái được gọi là mời về làm khách? Tì nữ của ta thì đáng bị lăng nhục sao? Ta chẳng qua là đang báo thù cho nàng ấy, ta sai ở đâu?”
Giọng nói của nàng sắc nhọn vô cùng, trấn áp tới mức không khí nơi đây cũng trở nên bập bềnh bất an.
Hoàng đế bị lời nói của nàng chặn tới nói không lên lời, bởi vì lời của Vệ Trường Phong, y cũng nghe thấy, tì nữ đó trở nên tâm trí bất bình thường, y cũng nhìn thấy, trinh tiết của nữ nhi còn quan trọng hơn cả mạng sống, nàng ta vì thế mà báo thù, lý lẽ chính đáng, thế nhưng cách báo thù của Vu Thức Vy quá mức rồi, chặt đi đôi tay đôi chân của người muội muội ruột thịt, chỉ vì một tì nữ, người điên rồ như vậy, y quả thật là lần đầu gặp …
Tiếng kêu thảm thiết của Vu Vinh Mỹ cuối cùng đã dừng lại, dùng cánh tay đã bị chặt đi bàn tay đó bóp cổ Vu Thức Vy, bàn tay đã không còn, thì làm sao có thể làm được. Máu tươi phun ra nhuộm đỏ khắp cổ và người của Vu Thức Vy, khiến cho bộ xiêm y màu đỏ tươi trở nên chói mắt hơn.
Mặt của Vu Vinh Mỹ trở nên méo mó, ả hét lên: “Vu Thức Vy, ta phải giết ngươi, giết chết ngươi.”
Vu Thức Vy lộ ánh mắt tàn nhẫn, một tay nắm lấy mái tóc dài của ả, bắt ả quỳ trước tất cả mọi người, mạnh mẽ nói: “Vu Vinh Mỹ, nói ra chân tướng, Thượng Quan Lăng đã tự sát như thế nào, các ngươi đã gài bẫy ta như thế nào?”
Trong cơn đau mãnh liệt, Vu Vinh Mỹ đột nhiên điên cuồng cười lớn, “Tiện nhân, ta sẽ để ngươi mãi mãi ôm lấy nỗi oan ức này, ha ha ha…”
Nụ cười dần biến mất, ánh mắt của ả lộ vẻ quyết tâm, ả ngẩn đầu lên định cắn lưỡi tự vẫn, Vu Thức Vy sao có thể cho ả cơ hội chết, liền một dao cắm vào đùi ả, khiến ả một lần nữa kêu thét lên, “Nói hay là không?”
Vu Vinh Mỹ độc ác nhìn nàng, “Vu Thức Vy, ta có chết cũng không nói, ha ha ha … A ….”
Hoàng đế và những người khác đã hoàn toàn khiếp sợ trước bộ dạng độc ác của Vu Thức Vy, tàn nhẫn, quá tàn nhẫn! Không phải người! Đáng cười hơn là bọn họ lại không ngăn cản bi kịch xảy ra, không phải không muốn, mà là bị khí thế của Vu Thức Vy trấn áp, không dám. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, sẽ bị người trong thiên hạ chê cười mất, nhưng sự thật chính là vậy, dù là ai nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ máu me này, cũng sẽ sợ chết khiếp.
Vu Thức Vy thấy Vu Vinh Mỹ còn cứng miệng, bèn nở một nụ cười tàn nhẫn, nàng rút một lọ thuốc độc trên người ra, đổ ngay vào miệng của Vu Vinh Mỹ.
Vu Vinh Mỹ tránh không kịp, nuốt chững xuống, tức thời cảm thấy đau nhói trên người, nỗi đau ập đến như thủy triều, trong xương cốt, trong máu thịt, ả đau tới lăn dưới đất “A~ A~”
Vu Thức Vy cầm một lọ thuốc độc khác trong tay, từ trên cao cúi đầu nhìn ả, “Nói hay không? Không nói, ta sẽ để ngươi ném trải mùi vị sống không bằng chết đi.”
Vu Vinh Mỹ lúc này đã đau đớn muốn chết rồi, thế nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo, chết không được, nỗi đau như kim đâm như dao cắt khiến ả gần như điên lên, ả không chịu nổi nỗi đau này nữa, thật sự chịu hết nỗi rồi, vương gia, xin lỗi chàng, Vinh Mỹ không thể hoàn thành di nguyện của chàng…
“Ta nói, ta nói, vương gia đã tự sát, chàng bảo ta đổ tội cho ngươi, dùng tình mạng của chàng ấy để đổi tính mạng của ngươi, chàng nói là trên đường hoàng tuyền, sẽ đợi ngươi…”