“Giang Nguyệt.” Vu Thức Vy nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng nói không khỏi tự chủ mà run lên cùng con tim.
Trong chớp mắt, tiếng gọi này cũng khiến Hàn Giang Nguyệt gom hết sự tức giận vô hình vô ảnh dần dần tan biến, ánh mắt mềm mại, dịu dàng hẳn ra. Y thừa nhận, đối với nữ nhân này, không thể tức giận nổi, một chút cũng không giận được.
Nhưng mà, dễ dàng tha cho nàng như vậy, thì ngày sau nàng sẽ động một tí là cho y một châm, khiến y ngủ mấy ngày liền? Không được, y phải chấn chỉnh lại uy nghiêm người trượng phu!
Nghĩ tới đây, Hàn Giang Nguyệt giả bộ giận hờn, trừng mắt với Vu Thức Vy, tức giận nói: “Nữ nhân không tim không phổi, nàng lại nỡ đâm ta một châm.”
Vốn dĩ là muốn nàng ra tay giúp đỡ, sợ nàng đau tay, nhưng lại không giúp được nửa chút.
Vu Thức Vy tự biết mình đuối lý, vòng tay ôm lấy cổ y, xinh đẹp chớp mắt nhìn y, lắc cánh tay làm nũng: “Đừng giận nữa, ta mời huynh ăn đồ ngon được không?”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt sáng quắc nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói lời không nghiêm túc: “Nếu như đồ ngon đó là nàng thì ta sẽ tiếp nhận, nếu như không phải nàng, vậy ta từ chối.”
Vu Thức Vy cắn cắn môi, con ngươi bị y nhìn chằm chằm đến nóng hực, có chút không tự nhiên, lông mi dài cong như cánh bướm rủ xuống: “Ta không hiểu huynh đang nói vở nói vẩn gì cả.”
Nói xong định đứng lên rời khỏi lòng ngực y, nhưng bị y ôm chặt lấy vòng eo, không cho nàng cơ hội rời đi.
Hàn Giang Nguyệt cúi đầu xuống, hơi thở tươi mát phủ lên mặt nàng, cười một cách tà mị cưng chiều: “Nếu không hiểu, vậy sao lại đỏ mặt? Nhất định là nàng nghĩ đến cái gì rồi đúng không? Tư tưởng này của nàng, tiểu yêu tinh không thuần khiết.”
Tư tưởng tiểu yêu tinh không thuần khiết?
Vu Thức Vy khúc khích cười, gương mặt càng thêm ửng đỏ, đẩy đẩy lồng ngực y: “Đừng phá nữa, ta muốn ngủ...”
“Nàng muốn ngủ với ta?” Hàn Giang Nguyệt cố ý xuyên tạc lời nói của nàng, có chút khó tin nhìn nàng. Ánh mắt đó dường như muốn nói, không ngờ rằng nàng lại muốn như thế với ta!
Vu Thức Vy trợn tròn mắt kìm nén sự kích động, ánh mắt mê hoặc, khuôn miệng nhỏ nhắn cong lên: “Tối qua ta không hề chợp mắt...”
Hàn Giang Nguyệt không trêu chọc nữa, ôm nàng đứng lên đi tới trước giường, nhẹ nhàng đặt nàng lên đó, cẩn thận đắp chăn cho nàng, sau đó y cũng chui vào trong chăn.
Vu Thức Vy kinh sợ, mắt to lóe lên như con nai nhỏ vậy: “Huynh...”
Hàn Giang Nguyệt vuốt tóc nàng: “Nàng nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là muốn dỗ nàng ngủ thôi.”
Dỗ nàng ngủ?
Vu Thức Vy cảm thấy có chút buồn cười, nàng là đứa trẻ lên ba ư? Đi ngủ còn phải dỗ?
Nhưng mà nghe y nói như vậy, đột nhiên nàng có một cảm giác được yêu, nâng niu trân quý trong lòng bàn tay. Người đời vứt bỏ nàng như chiếc giày cũ rách nát, duy nhất chỉ có y coi nàng là trân bảo. Nàng không còn là kẻ ngốc của kiếp trước kia nữa, đâu thể lại chịu đựng?
Bàn tay lớn ấm áp như lông vũ nhẹ nhàng che trên đôi mắt nàng, thanh âm hoa lệ vang vọng trên đỉnh đầu, cao sơn lưu thủy du dương: “Mau ngủ đi, Vy nhi của ta.”
Giọng nói này thật thật dễ nghe, nàng muốn mãi mãi sẽ không bao giờ quên, cho dù hóa thành tro tàn cũng sẽ không quên.
Bất tri bất giác, màn đêm kéo xuống, Vu Thức Vy chìm vào giấc mộng.
Hàn Giang Nguyệt tay chống đầu, mỉm cười, lẳng lặng chăm chú nhìn dung nhan đang nằm trong lòng mình, linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư khanh khả tri?
Cuộc đời này, y không ham vương quyền phú quý, không lý tưởng hoằng đồ, chỉ có ba chữ, Vu Thức Vy! Nếu như thêm ba chữ nữa thì cũng chỉ là Vu Thức Vy!
Thức Vy, Thức Vy… nàng căn bản không thích cái tên này. Bởi vì chỉ cần nghe cái tên này thôi là đã biết mẫu thân của nàng hận nàng bao nhiêu.
Thực ra nàng còn có một cái tên khác nữa, nhưng mà…đó là bí mật của nàng, một bí mật không thể nói ra…
“Vù” một tiếng, tiếng gió thổi bên ngoài, ánh mắt Hàn Giang Nguyệt nghiêm nghị, rón ra rón rén vén chăn đứng dậy. Chậm rãi lấy ra một phong thư đã chuẩn bị trong người từ trước, đặt cạnh gối của Vu Thức Vy, sau đó bay ra ngoài cửa sổ.
“Vương gia, Tĩnh vương đã xuất phát ba ngày rồi, chúng ta còn không đi thì sẽ không thể đến trước ngài ấy. Lỡ như bị ngài ấy phát hiện tự ý rời khỏi quân doanh, tới lúc đó hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi!”
Hồi lâu, một tiếng than nhẹ truyền tới trong gió: “Đi thôi…”
Nàng vì y mà hộ tống lương thảo, muốn ở lại bên y thêm hai ngày, y đều biết. Thực ra… y muốn mãi mãi ở bên nàng…
Vu Thức Vy vừa tỉnh dậy đã là hoàng hôn, là bị Tiểu Ninh và Hàm Yên đánh thức.
“Tiểu thư, người mau tỉnh lại, không hay rồi.” vẻ mặt Hàm Yên tái nhợt, dáng vẻ như thể trời sắp sập xuống.
Ánh mắt Vu Thức Vy bỗng thư thái, ngồi dậy hỏi: “Chuyện gì?”
“Mẫn thân vương… Mẫn thân vương đã bị Cửu U vương bắt nhốt vào thiên lao. Tại ngự tiền nói ngài ấy phạm hai đại tội, tự ý rời vị trí, không triệu mà vào kinh. Cái nào cũng là tội chết tịch thu tài sản và diệt môn.”
“Cái gì?” Vu Thức Vy trợn tròn đôi mắt to, mất kiểm soát mà hoảng hốt kêu lên, đầu óc quay cuồng giống như bị sấm sét giữa trời quang đánh trúng vậy.
Trong chiều tà, nàng nhìn thấy phong thư trên gối, nhanh chóng mở ra xem. Quả nhiên, y phải đi rồi, nàng biết không giữ y được mấy ngày.
Thượng Quan Cửu U đáng chết, nhất định hắn mượn cơ hội này để trừ khử Giang Nguyệt, hoàng đế cũng sẽ thuận tay đẩy thuyền.
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy nhanh chóng xuống giường, thậm chí không kịp đi giày vào, vừa bước nhanh vừa hỏi: “Việc này, hoàng đế đã giáng tội?”
Hàm Yên lắc đầu: “Lúc này vẫn chưa, nô tỳ đã bảo tất cả người của chúng ta đến yết kiến hoàng đế, bảo họ kéo dài trước không nên định tội.”
“Làm tốt lắm, Tiểu Ninh, dắt Phi Vân của ta tới đây.”
“Vâng tiểu thư.”
Trong màn đêm, một con bạch mã gào thét mà đi, vội vàng tới phủ Ninh Quốc Công.
Hộ vệ cửa lớn ngăn cản nữ tử áo đỏ phong trần đang xông tới, hỏi: “Kẻ đến là ai?”
“Ta là tỳ nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương, có việc quan trọng muốn gặp Ninh Quốc Công. Nhanh chóng tránh đường, nếu làm lỡ việc thì đó là chuyện rơi đầu đấy.”
Hộ vệ vừa nghe thấy là người bên cạnh hoàng hậu, hốt hoảng vội vàng nhường đường, không dám ngăn cản nữa.
Một lát sau, trong thư phòng, Ninh Quốc Công Diệp Lâm Đào thần thái sáng lạn nhìn Vu Thức Vy đang chân trần bước tới. Ông nhớ ra nàng, lần trước chính là nàng đã cứu cháu dâu thứ ba của ông, chắt trai của ông mới bình an ra đời. Một thiếu nữ rất thận trọng vững vàng.
“Vu cô nương, cô mạo danh tỳ nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương tới tìm lão phu là có chuyện gì?”
Vu Thức Vy vén mũ choàng trên đầu, sắc mặt lạnh lùng nhưng nghiêm túc nhìn vị Ninh Quốc công tóc trắng bạc phơ nhưng tinh thần phấn chấn, khẽ ngước cằm lên, kiên định nói: “Ta muốn Ninh quốc công giải quyết chuyện Mẫn thân vương không triệu mà tiến kinh! Huynh ấy nhận được mật chỉ của hoàng thượng mới âm thầm về kinh, không phải không được triệu mà tiến kinh, cũng không phải tự rời khỏi vị trí!”
Ninh Quốc công vừa nghe thấy, nhất thời có chút buồn cười. Đêm hôm nàng mạo danh tỳ nữ của hoàng hậu, đánh lừa để vào phủ, là để nói với ông chuyện này? Hơn nữa khẩu khí đó, căn bản cũng không phải là đang cầu xin ông, mà ra lệnh, ra lệnh ông đó...
Haha...cô nương này có phải là đầu óc có vấn đề không? Hay là nghé con mới sinh không sợ hổ?
“Tiểu cô nương? Đây là thái độ cô cầu xin người khác ư? Cô dựa vào cái gì mà nghĩ rằng lão phu sẽ đồng ý?” Ánh mắt Ninh quốc công dần dần càng uy nghiêm, thậm chí phát ra áp lực mãnh liệt, khiến một vùng không khí trở nên căng thẳng dị thường.
Vu Thức Vy có gì mà chưa từng chứng kiến, cớ nào lại bị uy lực khiếp sợ này đe dọa chứ? Nàng không chút sợ hãi nào đối diện với ánh mắt của Diệp Lâm Đào, đáy mắt sắc bén và bình tĩnh như đã tính trước mọi việc, đôi môi khẽ mở: “Dựa vào việc ta khống chế tính mạng của cả Diệp gia ông!”
Cái gì?
Râu mép Diệp Lâm Đào giật giật, ánh mắt ngưng trệ, lập tức cười vang: “Haha... tiểu cô nương, cô có biết mình đang nói gì không?”
Diệp gia của ông là công trạng khai quốc, mấy đời Đại Vân triều là mấy đời Diệp gia, đời đời bảo vệ hoàng thất. Nàng lại dám nói lời huênh hoang muốn khống chế tính mạng của cả Diệp gia! Đúng là nực cười, nực cười quá...
Vu Thức Vy nhìn ra được sự khinh thường trong mắt ông, cũng không vòng vo với ông nữa, nghiêm túc nói lần nữa: “Nếu ông đồng ý, Vu Thức Vy ta nợ ông một ân tình này, ngày sau sẽ trả! Nếu ông không đồng ý, ngày mai chính là ngày Diệp hoàng hậu và cả trên dưới tất cả Diệp gia các ông bị tiêu diệt. Ta sẽ không nói lần thứ ba, Diệp gia các ông là công trạng khai quốc, nhưng dù gì thì cũng đã mấy đời, sớm đã không còn công tích cái thế như trước đây nữa! Nếu như lần này hoàng thượng biết hoàng hậu của hắn trộm long tráo phụng, giấu diếm lừa gạt, ông nói xem hoàng thượng liệu có chu di cửu tộc nhà ông không? Hơn một ngàn tính mạng, chỉ nằm trong suy nghĩ của ông mà thôi!”
Cái gì?
Nữ nhi của ông trộm long tráo phụng? Giấu diếm lừa gạt?
Là ý gì?
“Ngươi hãy nói rõ ràng cho ta.”
“Chi bằng ông đi hỏi nữ nhi ngoan của ông đi! Nhưng mà ta chỉ cho ông thời gian một canh giờ. Nếu sau một canh giờ mà Mẫn thân vương vẫn chưa được thả khỏi thiên lao, hoặc là chết trong thiên lao, vậy thì... ta sẽ lôi cả gia tộc Diệp thị, còn có gia tộc Thượng Quan nữa, toàn bộ đều bồi táng cùng huynh ấy.”
Lời của nàng rất đanh thép, rất có khí phách, giống như thiên địa rung chuyển, uy chấn vô cùng, khiến Ninh Quốc Công không ngừng lùi về sau, suýt nữa thì ngã xuống.
Khoảnh khắc này, dường như ông đã bị thần sắc mạnh mẽ phát ra trên người thiếu nữ trước mặt thôn tính. Cả đời Diệp Lâm Đào ông, có sóng to gió lớn nào mà chưa gặp qua, nhưng chưa từng nhìn qua ánh mắt nào đáng sợ như vậy.
Nàng nói đều là thật, không phải uy hiếp, cũng không phải đùa giỡn. Nếu Mẫn thân vương chết, nàng thật sự sẽ đưa gia tộc Diệp thị, gia tộc Thượng Quan thị vào địa ngục!