Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44276

Theo tiếng hô cao chót vót này, ở cửa chính của cung điện, vài vị hoàng tử thiên gia tuấn tú phi phàm ngược sáng đi tới.

Thái tử dẫn đầu đoàn mặc áo bào rồng móng vuốt màu sen xanh, tóc được buộc trong kim quan, khí vũ hiên ngang, thần thái trầm ổn. Trải qua một thời gian rèn luyện, hắn đã mất đi ít nhiều vẻ hiền hòa nhã nhặn mà trở nên sắc bén hơn. Đã hiểu được cái uy của kẻ ăn trên ngồi trước, là thái tử một nước chân chính.

Bên cạnh thái tử là Tĩnh vương Thượng Quan Mặc mặc toàn thân áo choàng màu tím. Sắc mặt hắn lạnh lùng, mắt mũi thâm trầm, trông có vẻ là người phức tạp. Hai năm trước vì hãm hại thái tử mà vào ngục bảy tháng. Sau khi ra khỏi ngục thì trở nên trầm mặc ít nói, có vẻ không tranh với đời nữa. Nhưng đằng sau vẻ không quan tâm này, chỉ e là đang dưỡng sức chờ thời cơ thích hợp thôi.

Theo sau là Thụy vương Thượng Quan Trị, trước giờ luôn là một vị vương gia nhàn hạ, đứng đầu trong danh sách công tử phong lưu chốn kinh thành, là biểu huynh đệ với Công Tôn Vị.

Mà đằng sau họ, bên trái có một nam tử mặc áo gấm màu đen, dáng người cao thẳng, mày kiếm đen rậm, ngũ quan chỉnh tề như được điêu khắc, ánh mắt sáng ngời sắc bén, mang theo một chút hoang dã trời sinh của người Đột Quyết. Không phải Hách Liên Thành thì còn là ai?

Không, bây giờ đã là Thân vương rồi, có lẽ là sự bù đắp cho vết thương lòng của hắn từ khả hãn Đột Quyết nên mới phong làm Thân vương. Bên phải hắn là một nam tử mặc trường bào màu xanh, ngũ quan tinh tế, một đôi mắt phượng hẹp dài ẩn chứa tia sáng lấp lánh. Khóe miệng hắn cười nhẹ nhàng, mang theo thiện ý khiến người khác khó lòng từ chối.

Chính là Việt vương Hách Liên Khanh đã từng đến tham dự hôn lễ của Thấm Thủy và Thượng Quan Diệp, cũng là khả hãn đời tiếp theo của Đột Quyết. Có điều bí mật này, chỉ có mình Vu Thức Vy biết.

Sau khi quét mắt một vòng, Vu Thức Vy thu hồi tầm mắt, nở nụ cười lạnh. Đột Quyết là nước thua trận, lần đầu tiến cống cho triều Đại Vân đã cử hai vị vương gia đến, có thể thấy được vài phần thành ý.

Chỉ là thật sự cam tâm thần phục sao?

Trong lúc Vu Thức Vy đang suy nghĩ thì những người này đã hành lễ xong và ngồi vào chỗ của mình. Hách Liên Thành và Hách Liên Khanh ngồi ở vị trí cuối cùng trong hàng ngũ các hoàng tử.

Lần trước họ đến đây với tư cách là khách quý, ngồi ở vị trí khá gần hoàng đế. Bây giờ tình thế đã khác, hiện tại họ là thần tử, không có tư cách ngồi trước các vị hoàng tử.

Đây chính là sự khác biệt giữa khách quý và thần tử.

Hách Liên Thành và Hách Liên Khanh sao có thể không phát hiện, nhưng chỉ dám giận chứ không dám nói.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, Hách Liên Khanh rót một ly rượu, cười nói với hoàng đế: “Bệ hạ, thật ra lần này ngoại trừ tiến cống, tiểu vương còn mang theo lời dặn của phụ hãn mà đến.”

Hoàng đế cũng cầm ly rượu lên cười nói: “Cứ nói đi đừng ngại.”

Hách Liên Khanh lấy ra một lá thư mạ vàng giao cho thị vệ bên cạnh: “Phụ hãn dặn nhất định phải giao bức thư này cho bệ hạ.”

Lục An dâng thư đến tay hoàng đế. Hoàng đế cười mở ra xem. Thế rồi ý cười bỗng chốc cứng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Hách Liên Khanh. Khả hãn Đột Quyết vậy mà lại tình nguyện đưa Hách Liên Khanh đến triều Đại Vân làm cháu trai để biểu lộ sự trung thành.

Hoàng đế mau chóng nở nụ cười: “Ý của khả hãn, trẫm đã hiểu. Chúc cho Đại Vân và Đột Quyết không còn chiến sự nữa.”

Bá quan thấy hoàng đế nâng ly cũng đồng loạt nâng ly: “Chúc cho Đại Vân và Đột Quyết không còn chiến sự nữa.”

Rượu quá tam tuần, Hách Liên Thành đột nhiên đứng dậy nhìn Hàn Giang Nguyệt nói: “Mẫn Thân vương anh dũng thiện chiến, võ công cao cường. Tiểu vương từng bại dưới tay vương gia vậy nên đã khổ luyện võ công nhiều ngày, muốn thỉnh giáo với Mẫn Thân vương. Không biết vương gia có đồng ý chỉ bảo không?”

Lời này nói ra khiến mọi người lập tức nhìn Hách Liên Thành. Hắn là đang khiêu chiến với Mẫn Thân vương đây mà. Không biết Mẫn Thân vương sẽ đối phó thế nào.

Vu Thức Vy cũng nhìn Hàn Giang Nguyệt, trong lòng hy vọng y đừng đồng ý. Lúc hai bên giao chiến với nhau, Hách Liên Thành từng thất bại trong tay y, ai biết được hắn có vì từng bị sỉ nhục mà giở thủ đoạn trong lúc đấu võ không.

Có lẽ là tâm ý tương thông, khi nàng nhìn y, y cũng vừa ngẩng đầu lên nhìn nàng, dường như muốn hỏi ý kiến của nàng.

Vu Thức Vy khẽ lắc đầu, ý nói y đừng đồng ý.

Hàn Giang Nguyệt nở nụ cười, từ tốn đáp: “Thật không may, bổn vương gần đây bị thương vẫn chưa hồi phục, sợ là không cách nào chỉ giáo.”

Sắc mặt Hách Liên Thành trầm xuống, mỉa mai nói: “Cũng đâu thấy vương gia không khỏe chỗ nào đâu. Chắc không phải vì xem thường bổn vương nên không muốn chỉ giáo chứ?”

Hàn Giang Nguyệt nghiền ngẫm nhìn hắn, sau đó tầm mắt y dừng ở bộ phận nào đó trên người hắn, mỉa mai nói: “Nơi bị thương chưa chắc đã nhìn thấy được đúng không? Vương gia cũng bị thương, không phải cũng không cho ai nhìn được sao?”

Vừa dứt lời thì trong số các vị khách ở đây đã có người không nhịn được bật cười, sau đó tiếng cười dần lan ra, cuối cùng toàn bộ mọi người đều cười. Lúc trước Ung vương cùng nữ tử thanh lâu quấn quýt ba ngày ba đêm, cuối cùng không “lên” nổi nữa, đây là chuyện cười cả kinh thành đều biết.

“Hàn Giang Nguyệt...” Sắc mặt Hách Liên Thành đen sì, tức giận hét, lòng nghĩ: Hàn Giang Nguyệt đáng chết, lại dám làm hắn mất mặt giữa nhiều người như vậy. Ngươi đợi đấy!

Việt vương Hách Liên Khanh sợ Hách Liên Thành sẽ làm ra hành động không phải phép nào thì khó thu dọn hậu quả bèn nhanh chóng đổi chủ đề: “Bệ hạ, tiểu vương nghe nói lễ hội câu cá mùa đông của Liêu Đông sắp bắt đầu rồi, không biết bệ hạ đã từng đi chưa?”

“Câu cá mùa đông?” Trong mắt hoàng đế lóe lên tia sáng, trầm giọng nói: “Trẫm biết, đục một cái hố lớn trên mặt băng, sau đó thả lưới bắt cá và rải mồi xuống.”

Hách Liên Khanh nói tiếp: “Điều bệ hạ nói không sai, có điều câu cá mùa đông cũng cần phải chú ý nhiều thứ. Tiểu Vương năm ngoái lúc đi du ngoạn có đi ngang qua Liêu Đông, vừa may gặp đúng ngày lành câu cá mùa đông ở đây. Tiểu Vương còn từng đi cùng người dân một chuyến nữa.”

Hoàng đế tỏ vẻ hứng thú hỏi: “Câu cá mùa đông thì cần phải chú ý điều gì?”

“Bẩm bệ hạ, trước khi đi câu cá mùa đông, mọi nhà đều giết lợn bái thần cầu phúc. Sau khi cầu phúc xong thì những hán tử tham gia câu cá mùa đông đều phải tắm rửa thay y phục, ăn một bữa ăn phong phú nhất để thể lực sung mãn rồi mới cùng nhau khởi hành.”

Hoàng đế nghe đến say sưa: “Trẫm cũng từng nghe nói qua như thế nhưng chưa từng được thấy tận mắt. Hẳn đó là một cảnh tượng rất hùng tráng.”

Hách Liên Khanh nói: “Bẩm bệ hạ, cảnh tượng đó ngoại trừ sự hùng tráng ra thì còn có sự náo nhiệt vô kể. Bà con khắp nơi đều đến giúp đỡ. Là dịp tụ họp đông đủ nhất mỗi năm một lần.”

Một nam nhân trung niên trong bá quan đứng dậy chắp tay nói: “Hoàng thượng, thần chính là người Liêu Đông. Những gì Việt vương nói không hề thổi phồng chút nào, câu cá mùa đông quả thật là dịp tề tựu náo nhiệt mỗi năm một lần của Liêu Đông.”

Nghe đến đây, hoàng đế lại càng hứng thú.

Cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ đứng dậy, thiếu niên mười một tuổi đã bắt đầu ra dáng: “Phụ hoàng, Việt vương tả nghe có vẻ hay ho quá, nhi thần to gan xin được đi Liêu Đông xem thử.”

Thụy vương Thượng Quan Trị cũng góp vui: “Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn đi xem.”

Hách Liên Khanh thấy họ nói như thế liền bẩm thêm: “Thực không dám giấu, phụ hãn của tiểu vương đã lên đường đến Liêu Đông rồi, cũng nói là muốn nhìn cảnh náo nhiệt của câu cá mùa đông.”

“Đến khả hãn cũng đi rồi sao?” Thượng Quan Trị lại càng tò mò hơn: “Phụ hoàng, tục ngữ nói rất hay, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Nhi thần tình nguyện đi vạn dặm đường.”

Cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ góp lời: “Nhi thần nguyện lòng đi cùng tứ ca.”

Lúc này, Tĩnh vương Thượng Quan Mặc cũng đứng lên nói: “Nhi thần cũng nguyện đi cùng tứ đệ.”

Chắc có lẽ chê chuyện chưa đủ náo nhiệt, Thượng Quan Cửu U cũng góp một tay: “Hoàng thượng lao lực vì nước vì dân, trước giờ chưa từng rời khỏi hoàng cung. Tật ở chân của thái tử cũng đã khỏi, đã có năng lực tự mình gánh vác. Chi bằng hoàng thượng nhân cơ hội này đi câu cá mùa đông, xem như thị sát dân tình đi.”

Bá quan thấy Thượng Quan Cửu U đã nói thế rồi liền lập tức phụ họa: “Hoàng thượng cứ xem như thị sát dân tình đi.”

“Chuyện này...” Hoàng đế thấy có hơi á khẩu. Cung yến đang yên đang lành sao lại thành dịp để chọn ngày nghỉ phép cho ông vậy?

Diệp hoàng hậu cười nói: “Hoàng thượng, nếu bá quan đã nói vậy rồi thì chắc chắn sẽ xử lý quốc sự thật tốt giúp người, còn có thái tử nữa mà. Hoàng thượng cứ xem như đi thị sát dân tình là được.”

Thấy mọi người đều chung một lời, trong lòng hoàng đế vui vẻ. Gần đây quả thật ông thấy hơi buồn chán, ông đã quá ngán những ngày cắm đầu phê tấu chương. Bọn họ đúng là nói trúng lòng ông.

“Được, vậy trẫm sẽ thuận theo ý dân, đi Liêu Đông thị sát dân tình. Việt vương kiến thức phong phú, cũng đi cùng đi.”

Hách Liên Khanh cung kính đáp: “Vâng, bệ hạ.”

Lúc ngồi xuống, hắn và Thượng Quan Cửu U lén trao đổi một ánh mắt mang ý cười thần bí.

Hách Liên Thành cũng đứng dậy, đưa ly rượu lên nói: “Khẩn xin bệ hạ dẫn theo tiểu vương nữa. Đợi tiểu vương hội họp với phụ hãn thì sẽ cùng trở về Đột Quyết.”

Hoàng đế gật đầu: “Cũng được, cứ quyết định thế đi.”

Suy nghĩ một thoáng, hoàng đế lại nói: “Lần này trẫm đi, đường sá xa xôi, sao thiếu phần cánh tay trái cánh tay phải của trẫm được. Mẫn Thân vương và Nhiếp chính vương cũng cùng đi đi.”

Thượng Quan Cửu U chắp tay: “Thần đệ tuân chỉ.”

Hàn Giang Nguyệt vốn không muốn đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt ngầm ra hiệu của Vu Thức Vy, y bèn đồng ý: “Thần tuân chỉ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK