Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44362
Âm thanh còn chưa biến mất, đã thấy hai đội binh lính mặc áo giáp đen giống như thủy triều lần lượt xông lên, lối vào của cung điện bị chặn lại đến một con kiến cũng không thể lọt qua.
Sau đó, ở giữa mở ra một con đường, một nam nhân khuôn mặt tuấn tú bước tới, đó không phải là tam hoàng tử Thượng Quan Mặc người bị đày xuống làm thứ dân thì còn có thể là ai?”.
Thượng Quan Mặc mặc một bộ áo giáp sắt, đầu đội mũ giáp bằng bạc, tay cầm trường kiếm, bước chân nặng nề, dáng vẻ uy phong lẫm liệt.
Hoàng thượng ngây người: “Lão Tam?”
Chu Quý phi cũng kinh ngạc, nói: “Mặc Nhi, con đây là muốn làm gì?”.
Thượng Quan Mặc không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, mà bước tới trước mặt Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt trên mặt không có chút cảm xúc, đột nhiên chắp tay: “Tham kiến Vương gia và Phu nhân”.
Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt nhìn nhau, trong mắt hiện lên ý cười, vở kịch bức cung soán vị cuối cùng cũng khai màn rồi!
“Thượng Quan Mặc, ngươi bái kiến bọn ta làm gì?” Vu Thức Vy nhàn nhạt hỏi một tiếng.
Thượng Quan Mặc làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “không phải Vương gia và phu nhân bảo thuộc hạ bố trí xong binh lính tinh nhuệ, chỉ đợi hai người ra ám hiệu thì xông vào, bắt hết toàn bộ những người này hay sao.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm cái gì, còn không mau bắt những người này lại”.
Lời này, là nói với những binh linh mặc áo giáp đen phía sau lưng, những binh linh này không chần chừ lập tức bắt hết tất cả mệnh phụ triều thần, dồn vào trong góc ở hai bên của cung điện.
Ninh Quốc Công Diệp Lâm Đào đập bàn, giận dữ trách mắng: “Thượng Quan Diệp, ai…ai cho phép ngươi bắt trọng thần triều đình?”.
Ánh mắt của Thượng Quan Mặc quét qua một lượt, nói với các thị vệ phía sau: “Bắt lão già đó lại cho ta, nếu lão ta dám phản kháng, giết không tha!”.
Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, quát: “Dừng tay, có trẫm ở đây, ai dám bắt trọng thần triều đình của trẫm?”.
Thượng Quan Mặc ngoáy lỗ tai, ánh mắt giống như chim ưng, giọng nói u ám, cay nghiệt: “Phụ hoàng, người già rồi, còn trúng độc của hộ quốc phu nhân, sống cũng chẳng được bao lâu nữa, hay là nhường ngôi cho Vương gia của chúng ta đi”.
Đồng tử của hoàng thượng co rút lại, không dám tin đứa con trai mình thực sự yêu thương suốt hai mươi mấy năm qua, lại dám làm phản.
Đợi đã, hắn nói gì, ta trúng độc?”
Không nói không sao, vừa nói hoàng thượng liền cảm thấy tim mình vô cùng khó chịu, cảm giác này càng lúc càng mạnh, càng lúc càng mạnh, cuối cùng xông lên yết hầu, “Phụt” hoàng thượng phun ra một ngụm máu, sau đó liền mất đi ý thức.
Thấy hoàng thượng bị hôn mê, tất cả mọi người đều hoang mang, lần lượt cho rằng Thượng Quan Mặc thông đồng với Hàn Giang Nguyệt và Vu Thức Vy, muốn bức cung soán ngôi.
Các Thái ý cũng bị dọa sợ, lại một lần nữa đứng xung quanh hoàng thượng.
Thái hậu lo lắng nhìn Hoàng thượng, sau đó đứng dậy bước lên trước bục cao, tức giận nhìn Thượng Quan Mặc, nghiêm nghị nói: “Hỗn xược, lão tam, còn không mau đưa những binh sĩ này lui xuống ~”.
Chu quý phi sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ba bước giảm còn hai bước , xông tới trước mặt Thượng Quan Mặc, kéo hắn đi ra ngoài: “ Con mau theo ta rời khỏi chỗ này”.
Thượng Quan Mặc hất tay Chu Quý phi ra, cười nói: “Mẫu phi, người đây là muốn làm gì? Vương gia và hộ quốc phu nhân nói rồi, chỉ cần bọn họ có được hoàng vị, sẽ cho ta làm vương gia, vinh hoa phú quý, muốn gì cũng có, ta sẽ không đi”.
Lời này vừa nói ra, mọi người càng cho rằng là Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt muốn tạo phản, trong lòng càng thêm tức giận không yên, phẫn nộ khó mà bình tĩnh lại được.
“Thật đáng ghét, vừa rồi ta còn đồng tình với bọn họ, không ngờ lại muốn bức cung tạo phản”.
“Đúng vậy, hoàng thượng tín nhiệm hai phu thê bọn họ như vậy, còn giao phó trọng trách, lại không ngờ rằng lại là nuôi một đôi sói trắng”.
“Sói trắng? bọn họ ngay cả sói trắng cũng không bằng, cút đi, cút ra ngoài đi ~”.
“Còn có tam hoàng tử, không ngờ lại là tay sai của bọn họ, thật là đáng ghét!”
“Bọn phản tặc các người, mau cút ra ngoài”.
“Cút đi, cút đi”.
Tiếng trách móc càng lúc càng lớn, cuối cùng xoắn lại thành một sợi dây, vang lên trên nóc cung điện. Còn có người quá đáng hơn, chạy tới cầm bánh điểm tâm hoa quả trên bàn, ném về phía hai người giống như ném phạm nhân bị giải đi trên phố vậy.
Sắc mặt của Hàn Giang Nguyệt trở lên lạnh lùng, ôm Vu Thức Vy vào trong lòng, giúp nàng đỡ toàn bộ mọi thứ mà bọn họ ném.
Vu Thức Vy nằm gọn trong vòng tay của Hàn Giang Nguyệt, muốn đứng dậy, nhưng lại bị Hàn Giang Nguyệt giữ càng chặt hơn, không nhịn được giận dữ nói: “Giang Nguyệt, chàng mau buông ta ra, ta sẽ khiến bọn họ phải dừng tay”.
Sau lưng của Hàn Giang Nguyệt bị ném bắt đầu đau, nhưng trên mặt vẫn nở cụ cười bình tĩnh “Đợi cho bọn họ ném chán rồi ta sẽ buông nàng ra, nàng là tâm can bảo bối của ta, ta không thể đứng nhìn nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa”.
Vu Thức Vy có thể vui được sao, huynh ấy không muốn nàng bị thương, nhưng nàng cũng không muốn nhìn chàng bị thương, huynh ấy cho rằng chỉ có huynh ấy mới biết thương xót người khác hay sao?
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy rút pháo nổ ở eo ra, hung hăng ném xuống đất.
“ầm” một tiếng nổ cực lớn vang lên, khói thuốc cực lớn giống như một cây nấm bay lên phía trên của điện Gia Khánh, tất cả mọi người cũng vì tiếng nổ này mà dừng hết mọi động tác lại, kinh ngạc nhìn về phía Vu Thức Vy.
Ánh mắt của Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn một lượt, nén cơn giận xuống đan điền, hùng hổ nói: “Các ngươi nếu còn dám động tay nữa, ta sẽ trực tiếp tiễn các người về Tây thiên”.
Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, không dám nói thêm bất cứ lời nào, giương mắt lên nhìn Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy lúc này mới đi tới trước mặt mọi người, nghiêm túc nói: “Trước tiên, ta và Mẫn thân vương tuyệt đối không có mưu đồ bức cung soán vị, cũng không có bất cứ ám hiệu gì với Thượng Quan Mặc, là bản thân hắn muốn soán vị. Hơn nữa, hai người bọn ta vốn là kẻ thù của hắn, vì thế muốn đem tội danh này gắn lên người ta và Mẫn thân vương, nhưng tội danh này chúng ta sẽ không gánh, bởi vì hôm nay chúng ta tới đây là để bảo vệ hoàng tộc!
Nói xong, Vu Thức Vy nhìn ra bên ngoài cửa, lạnh lùng quát lên: “Lạc Thanh Phong, đem binh mã của phản tặc Thượng Quan Mặc TOÀN BỘ BẮT LẠI”.
Ngoài cung truyền tới một tiếng trả lời dài, sau đó chỉ thấy rất nhiều binh sĩ từ bên ngoài cửa xông vào, cùng với binh lính của Thượng Quan Mặc tạo thế giằng co.
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn, không dám tin, đây dốt cuộc là chuyện gì?
Thượng Quan Mặc nhìn Vu Thức Vy cũng đem binh linh vào cung, kinh ngạc tới mức sắc mặc thay đổi, nhưng trong chốc lát lại đổi thành mặt cười: “Không ngờ hộ quốc phu nhân còn giữ lại chiêu cuối cùng này, lo sợ chúng ta hành động lần này có thể không thành công sao”.
Vu Thức Vy nhìn hắn lúc này, vẫn còn muốn tạt gáo nước bẩn lên người nàng, khóe mắt tức giận nhíu lại, lấy ra chiếc roi da nằm trong ống tay áo ra, một roi quất lên mặt của Thượng Quan Mặc, lạnh lùng nói: “Thượng Quan Mặc, đại trượng phu dám làm dám chịu, bản thân ngươi tạo phản, sao còn muốn lôi ta và Mẫn Thân Vương chịu tội thay, ta xem thường người”.
Thượng Quan Mặc bị một roi quất nghiêng mặt sang một bên, suýt chút nữa thì cắm đầu xuống đất, vẫn là Chu quý phi nhanh tay nhanh chân túm được hắn, đợi khi đỡ được hắn rồi lo lắng nói: “Mặc nhi, con sao rồi? Mặt của con….”
Nhìn trên mặt của Thượng Quan Mặc bị một roi quất vào để lại một vết máu dài, Chu quý phi bị dọa sợ tới mức khuôn mặt như hoa biến sắc, lập tức lấy khăn tay, che lại vết thương vẫn đang bị chảy máu kia.
Thượng Quan Mặc tức tới mức cắn chặt răng, một tay đẩy Chu quý phi ra, rút bảo kiếm trong tay mình ra, chỉ về hướng Vu Thức Vy nói: “Vu Thức Vy là ngươi tự tìm cái chết!”
Nói xong liền ra tay.
Hàn Giang Nguyệt đẩy Vu Thức Vy ra, cầm lấy kiếm sắt, cùng đánh nhau với Thượng Quan Mặc.
Vu Thức Vy nhanh chân bước ra ngoài cung điện, hạ lệnh với Lạc Thanh Phong: “Lạc Thanh Phong nghe lệnh, treo cổ toàn bộ phản tặc, một tên cũng không được bỏ xót”.
“Vâng, tiểu thư”.
Quân đội hai bên cũng nhanh chóng giao chiến.
Lửa trong cung cháy phập phùng, phản ánh một cuộc chiến tàn sát khốc liệt, chém giết liên tiếp, tiếng hô đánh hô giết vang lên khắp hoàng cung.
Trong cung điện, các triều thần mệnh phụ bị khống chế sợ tới mức run lẩy bẩy, không dám lên tiếng, một vài người biết chút võ công cũng không dám tùy tiện hành động, sợ nhỡ may không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục ( thân này một khi đã mất muôn đời muôn kiếp không lấy lại được).
Lúc này, hoàng thượng lờ mờ tỉnh lại, nghe thấy tiếng hô giết inh tai nhức óc từ bên ngoài vọng vào, lại nhìn thấy trong cung Thượng Quan Mặc đang đánh nhau với Mẫn thân vương, trong lòng có chút gấp gáp, vội hô lên: “Mẫn thân vương, hạ thủ lưu tình”.
Hàn Giang Nguyệt vốn dĩ muốn một kiếm lấy mạng của Thượng Quan Mặc, nhưng sau khi nghe hoàng thượng nói những lời như vậy, động tác bỗng dừng lại, thậm chí bị mất đi cơ hội của mình. Ngược lại, còn bị Thượng Quan Mặc tranh thủ cơ hội, đâm một kiếm lên ngực phải.
“Hự ~” Hàn Giang Nguyệt kêu hừ một tiếng, có chút kinh ngạc nhìn Thượng Quan Mặc, nôn ra một ngụm máu tươi: “Ngươi….”
Vu Thức Vy vừa quay lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, bị dọa cho khiếp sợ bỗng chốc hô hấp dừng lại, đồng tử mở to, phát ra tiếng hét chói tai: “Giang Nguyệt ~”.
Âm thanh còn chưa biến mất, cả người nàng giống như chớp điện, một tay đẩy Thượng Quan Mặc sang một bên, đỡ lấy cơ thể của Hàn Giang Nguyệt, cực kỳ sợ hãi: “Giang Nguyệt, Giang Nguyệt ~”.
Hàn Giang Nguyệt chầm chậm nhìn về phía Vu Thức Vy, trên mặt nở nụ cười, “Vy nhi, ta không sao”
Hai mắt của Vu Thức Vy đỏ lên, nước mắt lã chã rơi, “Không, huynh đừng nói gì cả, muội sẽ cứu huynh…. Vẫn may, vẫn may đâm vào bên phải, không có đâm tới tim…thái y, thái y, mai mang hòm thuốc tới đây”.
Thái y sợ tới mức cả người run rẩy, vội vàng cầm hòm thuốc đưa tới trước mặt của Vu Thức Vy.
Thượng Quan Mặc biết bây giờ chính là thời cơ để giết Vu Thức Vy, một đường kiếm thẳng nhắm đúng tim ở phía sau của nàng.
Cơ thị vừa nhìn thấy, nghĩ cũng không kịp nghĩ liền chạy tới trước mặt Vu Thức Vy, mở rộng hai cánh tay, đỡ lấy nhát kiếm này: “A~….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK