Vừa suy nghĩ, ánh mắt của Vu Vinh Hoa bất giác nhìn vào khuôn mặt Vu Thức Vy đang ngồi yên lặng ở một chỗ, khẽ chau mày, ánh mặt đẹp đẽ đó hiện lên một tia khinh bỉ, ánh mắt đó dường như đang nói, cho dù ngươi đẹp đi chăng nữa thì sao nào? Cầm kỳ thi họa ngươi có biết không? Chẳng qua chỉ là một tiểu tinh tinh không đáng để nhìn, cũng muốn tranh giành với ta ư, thật không biết lượng sức, lát nữa nhất định sẽ làm cho ngươi bẻ mặt, để người khác cười nhạo.
Dư quang trong ánh mắt Vu Thức Vy cảm giác được ánh mắt mãnh liệt của Vu Vinh Hoa, liền hướng về cô ta bốn mắt nhìn nhau, sau khi nhìn thấy sự khích bát và khinh bỉ trong đáy mắt cô ta, chỉ cười nhạt, trên mặt không tỏ vẻ sợ hãi cũng không có tỏ vẻ mong đợi, dường như chuyện này không liên quan đến nàng vậy.
Vu Vinh Hoa cười một tiếng lạnh lùng, hư, làm bộ bình tĩnh ư.
Cô ta thu lại tầm mắt, nhưng bất ngờ lại chạm vào một đôi mắt lấp lánh, lập tức sững sờ, Mẫn thân vương Hàn Giang Nguyệt!
Y nhìn cô từ lúc nào vậy? Ánh mắt ẩn ý đó có ý gì? Chẳng lẽ y thích cô ta rồi sao? Tuyệt đối không được, cô ta phải là thái tử phi, nhưng có thể có được sự chú ý của một nam tử tuyệt mỹ như vậy, sắc mặt Vu Vinh Hoa không kìm được ửng đỏ, đáp lại Hàn Giang Nguyệt một nụ cười e thẹn, sau đó ngượng ngùng cúi đầu.
Cho nên trong lúc Vu Vinh Hoa cúi đầu cô không hề nhìn thấy, ánh mắt Hàn Giang Nguyệt lóe qua một tia oán hận. Sau đó y dời tầm mắt lên người của Vu Thức Vy, thấy nàng ngồi yên lặng như vậy, giống như một đóa hoa sen lặng lẽ nở rộ, dường như không tồn tại, nhưng hương thơm ngào ngạt của nó lại làm cho người ta không thể không chú ý.
Lúc này, ở giữa trung tâm, Từ Thái Vy thiên kim của của nhà ngự sử đã bắt đầu biểu diễn kỹ nghệ, cô ta thay một bộ đồ múa sặc sỡ và đeo mặt nạ bằng vàng, múa một khúc Lăn Lăng vương vào trận, mở màn nên càng được sự tán thưởng nồng hậu của mọi người. Thẩm tiểu thư của nhà Công Bộ thượng thư đàn một khúc Trường Tương Tư uyển chuyển lay động lòng người, cầm nghệ điêu luyện, cũng được rất nhiều người tán thưởng. Đôi tay viết thư pháp của Diệp tiểu thư nhà Ninh quốc công vô cùng uyển chuyển tuyệt diệu. Châu tiểu thư của nhà Phiêu Kỳ đại tướng quân múa kiếm không thua gì kém gì các nam tử luyện võ. Tài nghệ của mỗi tiểu thư đều vô cùng xuất chúng, như xuân hoa thu nguyệt, đều có nét riêng biệt, nhất thời không thể nói ra ai giỏi hơn ai, chỉ biết là đây tuyệt đối là một cuộc thịnh yến thao thiết những ánh mắt có thể gặp nhưng không thể cầu.khiến người ta choáng ngợp, càng xem càng đặt sắc, không nhịn được vỗ bàn kêu tốt.
Liên tục mười mấy tiết mục, cuối cùng, Đường Thục quý phi mặc một bộ triều phục như ý được thêu mây ngũ sắc đưa ánh mắt nhìn về phía Vu Vinh Hoa. “Hoa nhi, đến lượt con rồi.”
Tiếng gọi thân thiết như vậy, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Vu Vinh hoa, chỉ thấy cô ta cung kính hành lễ, cười mỉm, như hoa mẫu đơn nở rộ, diễm lệ kiều mị, tư thái nghiêng nước nghiêng thành, cô ta đi từng bước đến trung tâm yến tiệc, hướng về phía hoàng thượng bái kiến, “Thần nữ, Vu Vinh Hoa thỉnh an hoàng thượng, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, chúc hoàng thượng vạn phúc vạn an, chúc thái hậu nương nương tường khang kim an, chúc hoàng hậu nương nương trường lạc vô cực.”
Hoàng thượng đưa mắt nhìn Vu Vinh Hoa một cái, mỉm cười nói với thái hậu hiền từ ở bên cạnh: “Đây chính là tiểu nha đầu lúc nhỏ vào cung thường xuyên bị Diệp Nhi của chứng ta bắt nạt đó, vừa chớp mắt đã lớn như vậy rồi.”
Thái hậu cười hai hàng lông mày cong cong, bộ y phục tơ lựa màu trắng bạch kim phản chiếu ánh sáng mờ ảo, cả người toát lên vẻ hiền từ thân thiết như một đấng phật sống, “Hèn gì ai gia thấy quen quen, mau qua đây để cho ai gia nhìn kỹ xem nào.”
Vu Vinh Hoa đi lên phía trước, dáng vẻ tôn trọng, thái hậu nhìn xong nói: “Được được được, đoan trang tú lệ, lương thiện cao nhã, cô nương này rất được đó.”
Hoàng hậu đoan trang cao quý ở đối diện cũng nhìn Vu Vinh Hoa một cái, trong ánh mắt hiện lên vẻ ôn nhu hiền hòa, “Đúng vậy, Hoa nhi phẩm hạnh xuất chúng, quả thật là một cô nương tốt.”
Liên tiếp được sự khen ngợi của thái hậu và hoàng hậu, đáy lòng Vu Vinh Hoa càng thêm vui, khuôn mặt giống như bay lên một bông hoa đang nở rộ dưới ánh bình minh, vốn dĩ dung nhan đã rất tuyệt sắc, lúc này càng thêm đẹp không thể nào hình dung được. Cô ta e thẹn cúi gầm mặt xuống, nói: “Thần nữ không có chuẩn bị gì, xin đừng chê ạ.”
Nói xong, cô ta nhìn mẫu thân Đường Thị gật đầu, rất nhanh liền nhìn thấy mấy tên thái giám khiêng mấy bức bình phong bằng lụa trắng tinh khiết ra, xếp thành một vòng tròn ở trung tâm đại điện, bên trong bày trí xong bút mực màu, sau khi Vu Vinh Hoa thông qua yến tiệc nhướn mày cười lạnh nhìn Vu Thức Vy, mới nhanh chóng đi vào trong bình phong.
Vu Thức Vy nhìn Vu Vinh Hoa đi vào trong, đáy mắt cũng hiện lên một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt tùy ý nhìn qua nhìn lại, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Hàn Giang Nguyệt đang đưa ánh mắt qua đây, ánh mắt ấy thanh lãnh như nguyệt, lấp lánh quang mang của nhuệ trí, giống như biết rõ tất cả mọi chuyện, nhìn một hồi nàng cảm thấy tê liệt cả người, vội vã dời tầm mắt, không nhìn y nữa, mà nhìn về phía trung tâm Vu Vinh Hoa đang biểu diễn.
Mọi người chỉ nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của tre và lụa, bên trong bức bình phong trong suốt đó có một bóng ảnh đã bắt đầu nhảy múa, tư thế múa ưu mỹ, xoay vòng theo nhịp điệu của ca khúc, thời nhi vu hồi, loan hồi phượng trứ, kiểu nhược du long. Nhưng mà, lại không thể nhìn được người thật của cô ta, càng được ngăn cách bởi bức bình phong, càng khiến người ta muốn xem thử diêu nhân bên trong phong hoa đến nhường nào.
Tất cả mọi người đều cố gắng đưa dài cổ ra hiếu kỳ nhìn Vu Vinh Hoa đang nhảy múa bên trong bức bình phong, cảm giác đó giống như là nhìn thấy một tiên tử trong bức họa đang nhảy múa, trong lòng vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, âm thầm khen ngợi.
Ngay lúc mọi người đang nghĩ chỉ có múa như vậy thôi, đột nhiên, âm điệu của ca khúc chuyển nhanh, trở nên cao ngất ngưỡng, thân thể Vu Vinh Hoa ở trong bức bình phong xoay một cái, trong tay lập tức kẹp mấy cây bút vẽ, bắt đầu vừa múa vừa vẽ, dưới ngòi bút của cô ta sắc màu được thể hiện sinh động, bắt đầu tô lên những bức họa đôn hoàng phi tiên vũ, đợi đến khi khúc nhạc dừng lại, Vu Vinh Hoa cũng đã vẽ xong đôn hoàng phi tiên đồ, một âm điệu kết thúc cuối cùng, Vu Vinh Hoa cũng làm một thư thế múa hoàn mỹ để khép lại.
Mọi người nhìn thấy những bức họa đôn hoàng phi tiên vũ vô cùng đặc sắc, đều trợn mắt cứng họng, ngạc nhiên đến nỗi không thể nói nên lời, ánh mắt mỗi người đều kinh ngạc không thôi, không ngờ đại tiểu thư Vu gia lại có tài hoa tuyệt thế đến như vậy, thật sự khiến người khác khâm phục, tuyệt đối hay hơn tài nghệ của những tiểu thư trước gấp trăm lần.
“Hay.” Hoàng đế đột nhiên vỗ tay nói hay, khiến cho mọi người đều lấy lại thần trí, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay.
Thái hậu luôn miệng khen ngợi kỳ diệu: “Ai gia cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy có người vừa múa vừa vẽ, thật sự khiến ai gia mở rộng tầm mắt.”
Hoàng hậu cũng nói theo: “Đúng vậy, tài hoa như vậy, e là khắp Đại Vân này cũng khó gặp một người.”
“Không hổ danh là Đại Vân triều đệ nhất mỹ nhân a.”
“Đúng vậy, thật đúng là danh bất hư truyền.”
Vu Vinh Hoa hít thở nhẹ nhàng, trên trán còn mang theo một tầng mồ hôi, tựa như hạnh hoa vi vũ, tô thêm cẩm tú cho vẻ đẹp tuyệt thế của cô ta, nghe thấy những lời tán thưởng không dứt, trong ánh mắt cô ta hiện một vẻ tự hào, trong lòng sớm đã vui mừng như hoa nở rộ, cô ta biết mình thành công rồi, từ nay về sau đại danh Vu Vinh Hoa của cô ta lại vang danh Đại Vân Triều, lần này đã rửa sạch thanh danh ô uế trước kia, thật sự không uổng nửa năm khổ luyện của cô ta.
Vu Vinh Hoa bước uyển chuyển về phía trước điện, “Thần nữ tạ hoàng thượng khen ngợi, tạ thái hậu nương nương hoàng hậu nương nương khen ngợi.”
Hoàng thượng vẫy tay với Lục An ở bên cạnh, “Vu gia đại tiểu thư đức nghệ song toàn, hãy mang bộ Tứ Thủy Hương Ngọc văn phòng tứ bảo của Bắc Mạc tiến cung thưởng cho Vu đại tiểu thư.”
Tứ Thủy Hương Ngọc?
Mọi người nghe xong, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, phải biết rằng Tứ Thủy Hương Ngọc này là ngọc trung chi vương, mỗi khi trời u ám, liền tỏa ra một hương thơm nồng cháy, vì vậy nổi tiếng khắp thiên hạ. Mà loại ngọc này chỉ có thể làm ra tại Tứ Thủy Thiều Trạch, rất hiếm có, vạn kim khó cầu, cũng đừng nói đến một bộ văn phòng tứ bảo được chế tạo từ hương ngọc, giá trị liên thành không nói, quan trọng là hoàng thượng ban tặng cho cô ta bộ văn phòng tứ bảo này, trừ phi trong lòng đã có chủ ý? Muốn Vu gia đại tiểu thư trở thành vương phi hay thái tử phi rồi?
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Vu Vinh Hoa thể hiện sự ngưỡng mộ, còn những thế gia tiểu thư bị Vu Vinh Hoa lấn át lại là ánh mắt đố kỵ, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trách mình kỹ nghệ không bằng người khác.
Vu Vinh Hoa khó có thể kìm nén sự vui mừng trong lòng, không kìm được liếc Hàn Giang Nguyệt và thái tử Thượng Quan Thư bên cạnh Hàn Giang Nguyệt một cái, sau đó khấu bái nói: “Thần nữ đa tạ hoàng thượng ân thưởng.”
Hoàng thượng cười nói: “Chư vị thế gia tiểu thư đều là tài nữ nhất đẳng của Đại Vân ta, Lục An, thưởng các tiểu thư một bộ trang sức.”
“Vâng, hoàng thượng.”
Vu Vinh Hoa về đến chỗ ngồi, đắc ý liếc Vu Thức Vy một cái, dường như đang muốn khoe khoang sự vinh dự và tán thưởng vừa đạt được, Vu Thức Vy liền đáp lại cô ta một nụ cười nhạt, trong đáy mắt sâu thẳm lóe qua một tia khinh bỉ, Vu Vinh Hoa, ngươi thật sự tưởng rằng hôm nay có thể lấy lại thanh danh đã mất hay sao?
Vu Vinh Hoa kinh ngạc bởi sự khinh bỉ trong đáy mắt của Vu Thức Vy, nhưng nhìn kỹ, liền phát hiện không có gì cả, có chăng chỉ là vẻ cẩn trọng ái ngại mà thôi, bắt đầu cười thầm, chắc là do mình nhìn nhầm thôi.
Nhưng...
Ánh mắt đẹp đẽ của Vu Vinh Hoa vừa chuyển, lộ ra một nụ cười mang hàm ý xấu xa, sau đó nháy mắt với Vu Vinh Mỹ. Vu Vinh Mỹ liền hiểu ý, thâm độc liếc nhìn Vu Thức Vy một cái, Vu Thức Vy nhìn thẳng cảm thấy trong lòng réo lên từng hồi chuông báo động, có một dự cảm không lành bao phủ khắp cơ thể.
Vu Vinh Mỹ đột nhiên cười một cái kỳ quái, đứng dậy mở miệng nói: “Hoàng...”
Ai ngờ lời của cô ta chưa nói ra, liền bị một âm thanh kiều mị giành nói trước, “Phụ hoàng, vẫn còn một thiên kim chưa biểu diễn mà.”
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía người đang nói, chỉ thấy cô ta mặc một bộ cung trang bằng tơ lục Vân Cẩm màu xanh tuyết được thêu hoa sặc sỡ, mái tóc được bới lên cao hai bên cài hai cây trâm hoa hải đường bằng vàng đong đưa, quả là cao quý mỹ lệ, người này chính là tứ hoàng tử phi Châu Thị, cũng là cháu của Châu Nhàn quý phi, cũng là biểu huynh muội với tứ hoàng tử.
Thấy ánh mắt của mọi người đều dồn về phia mình, Châu Thị mỉm cười, sau đó nhìn về phía hoàng thượng, “Phụ hoàng, nhị tiểu thư của Vu gia còn chưa biểu diễn mà.”
Trong lúc nói, Châu Lâm Nguyệt đưa mắt nhìn về phía Vu Thức Vy, nhếch môi, trong mắt toàn là nỗi oán hận.
Vu Thức Vy bắt gặp ánh mắt như vậy của cô ta, bỗng sửng sờ, kiếp này nàng và Châu Lâm Nguyệt không quen biết, tại sao ánh mắt nhìn nàng lại tràn đầy thù địch như vậy chứ, trong dư quang Vu Thức Vy chú ý đến ánh mắt si mê nhìn nàng của tứ hoàng tử Thượng Quan Trị, nhất thời hiểu ra vấn đề.
Hoàng đế cũng nhìn về phía Vu Thức Vy, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, “Ngươi là nhị tiểu thư của Vu gia?” có phải nhị tiểu thư Vu gia mà lúc trước bị nói là ác nô khi chủ phải thiêu chết đó không?
Vu Thức Vy muốn tránh cũng không được nữa rồi, chỉ đành đứng dậy hành lễ, “Thần nữ Vu Thức Vy bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế.”