Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44252
Hoàng cung.
Điện Đức chính.
Vu Thức Vy thong thả bước vào trong điện, không nhanh không chậm, bộ quần áo tang đã thay bằng bộ váy thiên thủy lưu vân in hình đôi bướm, cài hai cái trâm rũ xuống, bước đi nở hoa, bình tĩnh quỳ gối trước mắt hoàng thượng: “Dân nữ tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”
Hoàng đế mặc áo hoàng bào ngồi uy nghiêm trên long ỷ, khoát tay nói: “Bình thân.”
“Tạ hoàng thượng.”
Trong khi đứng lên, Vu Thức Vy đụng phải một ánh mắt lạnh như băng thâm thúy, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ hận không thể đâm ra một cái lỗ trên người nàng.
Là Thượng Quan Diệp!
Hắn còn mặc triều phục, có vẻ như chưa ra khỏi cung. Đứng đằng sau hắn là Đông Phương Hoàn, hắn mặc một bộ quần áo đuôi sam xanh trắng, đang nhẹ nhàng phất quạt, cười một nụ cười thần bí khó đoán!
Vu Thức Vy khẽ chau mày, trong lòng nàng có dự cảm xấu, thầm nghĩ: Hai người này ở đây làm gì?
Thượng Quan Diệp lạnh lùng nhìn Vu Thức Vy, tức giận nói: “Vu Thức Vy, thấy bổn vương mà không hành lễ! Đây là lễ tiết của ngươi sao?”
Đôi mắt của Vu Thức Vy lóe lên ánh sáng lạnh, nhún người hành lễ: “Dân nữ tham kiến vương gia…”
Thượng Quan Diệp hất cằm, nói lạnh lùng: “Bổn vương nói ngươi mới hành lễ, rõ ràng là mới đầu cũng không định hành lễ, chút lễ tiết này còn không hiểu thì sao làm được vương phi?”
Vu Thức Vy đứng lên, cười thản nhiên, ánh mắt là sự chế nhạo: “Vẫn nói nam nhi chí ở bốn phương, không câu nệ tiểu tiết, vương gia lại quan tâm mấy chuyện lễ tiết thế này, vậy ta không làm nữ nhân nữa, nhường cho vương gia làm có được không?”
“Ngươi… Vu Thức Vy, ngươi già mồm át lí!” Thượng Quan Diệp nổi giận, sắc mặt âm trầm.
Giữa hai đầu lông mày của Vu Thức Vy như phủ một tầng sương tuyết, quay đầu nhìn hoàng thượng, nàng không kiêu không tự ti, nói: “Không biết hoàng thượng tìm dân nữ tới là có chuyện gì?”
Hoàng thượng tỏ ra nghiêm trọng, ánh mắt chuyển sang Đông Phương Hoàn: “Vị này là Đông Phương tiên sinh, tinh thông bói toán mệnh cách. Chưa tới hai canh giờ nữa Mẫn quận vương sẽ vào kinh, trẫm định cho hai ngươi thành thân, vậy nên để Đông Phương tiên sinh tính bát tự cho ngươi và Mẫn quận vương, xem ngày nào tốt thì sẽ chọn ngày đó.”
Đông Phương Hoàn bước lên trước, hắn gấp quạt lại, chắp tay nói: “Thảo dân nguyện ra sức vì hoàng thượng, xin hỏi ngày sinh tháng đẻ của tiểu thư?”
Trong khi nói chuyện, hắn liếc nhìn Vu Thức Vy, tươi cười nhẹ nhàng.
Ánh mắt của Vu Thức Vy lóe lên, đã dần hiểu ra ý đồ của bọn họ, muốn dùng số mệnh của nàng để chia rẽ nàng và Hàn Giang Nguyệt!
Chỉ có điều nàng lại không ngờ Thượng Quan Diệp và Thượng Quan Cửu U lại hợp tác với nhau, bắt tay để diệt trừ nàng… Tốt lắm!
Vu Thức Vy hít sâu một hơi, nàng cười thản nhiên như gió: “Hoàng thượng, không cần tính bát tự, dân nữ và vương gia đã ước hẹn với nhau, ngày khải hoàn chính là ngày mà chúng ta thành thân, hỉ đường đã chuẩn bị xong, chính là hôm nay!”
Cái gì?
Hoàng đế, Thượng Quan Diệp và Đông Phương Hoàn đều sửng sốt.
Thượng Quan Diệp lạnh lùng nói: “Vu Thức Vy, ngươi thật to gan, chuyện thành hôn của các ngươi đã có hoàng thượng đứng ra, ngươi dám tự ý đưa ra quyết định, coi rẻ hoàng tôn, đáng tội gì?”
Hắn nói bằng giọng sắc bén nghiêm khắc, khí thế như sấm chớp, nếu là nữ tử bình thường có lẽ đã kinh sợ không thôi, nhưng lại không bao gồm Vu Thức Vy.
Nàng nhíu mày, thản nhiên mắng ngược lại: “Sao vương gia phải nặng lời như thế? Một ngày hoàng thượng phải xử lí biết bao nhiêu việc, lo cho quốc sự đã đủ vất vả rồi, thân là con dân của triều Đại Vân, thần nữ đương nhiên phải san sẻ với hoàng thượng. Thần nữ không hiểu chuyện quốc gia đại sự, nhưng những chuyện nhỏ thuộc bổn phận như thế này thần nữ vẫn làm được, nếu không chẳng phải uổng là con dân của hoàng thượng sao?”
Dứt lời, Vu Thức Vy lại thay đổi giọng nói, vô cùng sắc bén: “Chỉ có điều thần nữ không ngờ rằng, đường đường là thân vương lại vẫn có thể lo chuyện thành thân của người ta, đúng là nhàn hạ. Dân nữ cả gan cầu hoàng thượng ban cho Đoan thân vương chút việc công, cống hiến sức lực cho dân chúng.”
Nghe vậy, ánh mắt hoàng đế trầm xuống: “Vu Thức Vy, ngươi đang dạy trẫm phải làm hoàng đế thế nào sao?”
“Dân nữ chỉ đưa ra ý kiến mà thôi, nếu hoàng thượng không thích nghe, chỉ thích những lời nịnh hót thì thần nữ sẽ nói cho hoàng thượng nghe, hoàng thượng anh minh tài giỏi, công đức cái thế, không ai sánh bằng…”
“Đủ rồi, đủ rồi!” Hoàng đế nhức đầu cắt đứt lời nói của nàng, ông ta biết nàng nhanh mồm nhanh miệng, biết ăn nói, không tìm ra được lỗi lầm gì trong câu nói của nàng. Lời thì nói rồi, đã ra đòn phủ đầu, nếu hắn vẫn trị nàng tội tự ý quyết định, sẽ tỏ ra hắn không nhân nghĩa, người ta san sẻ cho sự vất vả của mình, giờ lại không biết cảm kích, nếu truyền ra ngoài người ta sẽ chỉ cho rằng ông ta cố ý làm khó một nữ tử như nàng.
“Vu Thức Vy, ngươi phải biết rằng, hôn sự của hoàng gia sẽ có trẫm đưa ra quyết định , Hàn Giang Nguyệt là quận vương, là người của hoàng gia, hôn sự phải trải qua sự đồng ý của trẫm, đúng là ngươi đã tự ý quyết định, những nghĩ ngươi còn trẻ người non dạ, không đáng truy cứu, Đông Phương tiên sinh, tính bát tự cho nàng đi.”
Vu Thức Vy vừa hé miệng định nói chuyện, lại bị Thượng Quan Diệp cắt đứt: “Nàng ta và bổn vương sinh cùng năm cùng tháng khác ngày, nàng sinh ngày mười lăm vu lan!”
Sắc mặt Đông Phương Hoàn lập tức thay đổi, hỏi nghiêm túc: “Xin hỏi canh giờ cụ thể.”
Vu Thức Vy liếc nhìn bọn họ, cho dù nàng có nói gì, bọn họ cũng có thể bày ra trò gì đó, nàng không nói mới là tốt nhất, nhưng đã tới mức này rồi nàng cũng không thể không nói, chỉ tùy ý nói một câu: “Buổi trưa…”
Nàng vừa dứt lời, Đông Phương Hoàn gấp cây quạt “tạch” một tiếng, bấm đốt ngón tay tính toán.
Sắc mặt hắn thay đổi liên tục, lúc thì căng thẳng, lúc thì kinh ngạc, cuối cùng biến thành mừng rỡ, chắp tay nói: “Hoàng thượng, đáng mừng rồi, mặc dù Vu tiểu thư sinh vào ngày cực âm vu lan, nhưng lại là đúng buổi trưa, buổi trưa thịnh dương, là nữ nhưng có mệnh nam, tử vi cao, chính là số mệnh của bậc mẫu nghi thiên hạ.”
Vì không bị trời trách phạt, hắn chỉ đành nói dối để tránh khỏi tai kiếp này.
Thật ra số mệnh của nàng ta đúng là tử vi cao, đúng là nữ có mệnh nam, nhưng không phải mẫu nghi thiên hạ gì cả, mà là ngự trị thiên hạ! Nếu ngăn trở, thiên hạ thái bình! Nếu không ngăn trở, điên đảo càn khôn!
Hắn quyết sẽ không để nữ tử này làm loạn giang sơn, vậy nên, Vu Thức Vy, nhất định phải chết!
Nghe được lời nói của Đông Phương Hoàn, hoàng đế và Thượng Quan Diệp đều vô cùng chấn kinh: “Mẫu nghi thiên hạ?”
Ngoại trừ chấn kinh, Thượng Quan Diệp còn thấy khó hiểu, những lời này khác với những gì đã bàn trước!
“Đông Phương tiên sinh nói có thật không? Chuyện này không thể nói đùa được!” Hoàng đế uy nghiêm nói.
Đông Phương Hoàn khom người trả lời, cũng trở nên nghiêm túc hẳn: “Thảo dân nguyện dùng tính mạng đảm bảo, cho dù là ai tính thì số mệnh của Vu tiểu thư vẫn là như thế.”
Thượng Quan Diệp gạt lòng nghi ngờ sang một bên, diễn thành như vậy rồi, hắn chỉ đành nói trịnh trọng phụ họa theo: “Phụ hoàng, sư phụ của Đông Phương tiên sinh là Ngọc Hư chân nhân ở Ngọc Hư sơn, năng lực bói toán trên thế gian này khó có người sánh bằng, nhi thần tin tưởng lời của Đông Phương tiên sinh.”
Thấy hai người nói chắc nịch như vậy, trong lòng hoàng đế cũng tin tưởng vài phần, thầm nghĩ: Nếu đúng là Vu Thức Vy có số mệnh mẫu nghi thiên hạ, nàng gả cho Hàn Giang Nguyệt thì chẳng phải là?
Không được, quyết không thể để nàng gả cho Hàn Giang Nguyệt được!
Nghĩ tới đây, hoàng đế nói nghiêm túc: “Vu Thức Vy, Mẫn quận vương là chiến thần của triều Đại Vân chúng ta, anh hùng cái thế, hôn lễ không thể quyết định đơn giản như vậy được. Bây giờ thế này, trẫm sẽ bảo Đông Phương tiên sinh chọn ngày hoàng đạo, còn ngươi thì ở trong cung học lễ nghi với ma ma trước, học xong lễ nghi rồi ra cung.”
Nói rồi, ông ta không để Vu Thức Vy từ chối, đứng dậy nói: “Trước mắt cứ thế đã, trẫm còn có chuyện chưa xử lí, Lục An, ngươi dẫn Vu tiểu thư tới hậu cung đi.”
Sau khi hoàng đế đi, Thượng Quan Diệp nhìn sâu vào Đông Phương Hoàn, hắn cũng muốn nhìn xem lát nữa Đông Phương Hoàn sẽ giải thích chuyện này thế nào với hắn, rõ ràng đã bảo sẽ nói Vu Thức Vy là một sát tinh, không xứng với Hàn Giang Nguyệt, sao chỉ nháy mắt một cái đã biến thành mẫu nghi thiên hạ rồi?
Đông Phương Hoàn hơi hổ thẹn nhìn Thượng Quan Diệp, hắn cũng không có cách nào khác, nếu là nói số mệnh của Vu Thức Vy là sát tinh thì sẽ không thể khiến người ta tin phục được. Chỉ cần Vu Thức Vy tìm hai tên thầy bói tới là có thể vạch trần lời nói dối của hắn, vậy nên hắn chỉ đành nói thật ra một nửa, khiến nàng ta bị mọi người để ý, không những có thể đẩy nàng ta lên nơi đầu ngọn sóng, hơn nữa còn có thể chia rẽ nàng ta và Hàn Giang Nguyệt, một mũi tên trúng hai đích. Hắn buộc phải tạm thời thay đổi kế hoạch!
Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn hai người này trao đổi bằng ánh mắt, tận sâu trong đôi mắt là ngập tràn sát ý. Đông Phương Hoàn đúng là khó đối phó, chỉ một câu mẫu nghi thiên hạ là có thể biến nàng thành đích ngắm của mọi người, khiến nàng và Hàn Giang Nguyệt không thể thành thân, đáng chết!
Nàng hít sâu một hơi để trầm tĩnh lại rồi nghĩ cách, nếu thật sự không được, nàng chỉ đành quyết liều một phen, dùng chiêu tồi nhất để hóa giải cửa ải này.
Chờ thêm xem sao, còn không tới thời khắc cuối cùng, chiêu đó không thể dùng được!
Tới gần trưa, rốt cuộc Hàn Giang Nguyệt cũng vào thành. Hắn trở về phủ Mẫn quận vương trong tiếng hoan hô mừng rỡ của dân chúng. Còn chưa ngồi nóng mông hắn đã ra lệnh cho Lư Nguyệt: “Đi nói cho Vy Nhi ta đã trở về, bảo nàng tối nay đến gặp ta, lát nữa ta đi bái kiến hoàng thượng trước.”
“Vâng, vương gia, bây giờ thuộc hạ đi nói cho tiểu thư.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK