Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44281

Sữa bò màu trắng đổ xuống, lập tức đông lại thành những bông hoa tuyết đủ mọi hình dạng, khiến người ta trầm trồ khen ngợi.

Hoàng đế càng thấy kinh ngạc hơn cả: “Đã nghe nói từ lâu là ở cực bắc đổ nước xuống sẽ đóng băng ngay nhưng đây là lần đầu tiên được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Khả hãn Đột Quyết Hách Liên Bắc vuốt chòm râu dê, cười nói: “Tam gia ngày đêm bận việc, nào giống lão đệ phủi tay giao hết cho các thần tử làm, còn bản thân thì thoải mái nhàn hạ, hưởng thụ mọi thú vui trong đời, ha ha ha.”

Mội lời hai ý, bề ngoài là tán dương, thực chất là mỉa mai thần tử vô dụng.

Có thể thấy bề ngoài đã đầu hàng, nhưng Đột Quyết vẫn không phục Đại Vân.

Ánh mắt hoàng đế chợt lóe, mỉa mai nhưng lại làm ra như đang đùa mà nói: “Chẳng trách lão đệ tròn béo phúc hậu thế này, thì ra là vì lúc nào cũng chỉ biết chơi, ha ha ha.”

Tiếng cười vang dội khắp bốn phía, toàn bộ rơi vào tai Vu Thức Vy đang đứng cách đó không xa. Nàng lạnh nhạt nhìn hai người kia đang nói mỉa nhau, chỉ thấy có hơi buồn cười. Một người bị đệ đệ ruột của mình tính kế, một người bị con trai ruột của mình tính kế, nực cười là hai người ấy hoàn toàn chẳng biết gì.

Hàn Giang Nguyệt đứng trước mặt Vu Thức Vy, y quay đầu lại nhìn nàng, sau đó nói nhỏ: “Chút nữa nếu xảy ra chuyện gì, nàng chỉ cần quay về khách điếm bảo vệ mình cho tốt là được, ta đi cứu hoàng thượng.”

Đáy mắt Vu Thức Vy xẹt qua ý cười: “Được.”

Lúc này, trong biển người mênh mông vang lên tiếng hô lớn: “Con cá đầu tiên, cá đầu tiên đến rồi.”

Chỉ thấy trong cái hố được đào ra trên mặt băng, một con cá cực to đang nhô lên một khúc. Sau đó khi dây câu được kéo lên, con cá tựa như cá chép hóa rồng uốn lượn một vòng trên không trung rồi rơi thẳng xuống mặt băng cứng. Chỉ giãy đành đạch được một chút đã đông cứng.

Trưởng trấn đích thân đến ôm con cá lên bàn cân rồi lớn tiếng thông báo: “Con cá đầu tiên nặng 48 cân 2 lạng.”

“Hoan hô!”

Mọi người đều reo hò vỗ tay, không khí lễ hội câu cá mùa đông đang lên lúc cao trào nhất.

Các hán tử cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc y phục lót bằng nhung, sau đó hàng trăm người hợp tác làm hố câu cá trên băng rộng ra thêm, thả một cái lưới to xuống.

Trên tay trưởng trấn cầm một xô mồi câu cá rồi ném xuống.

Trong chốc lát, một đàn cá ngoi lên mặt nước điên cuồng ăn mồi, cảnh tượng ấy cứ như nước sôi, phát ra âm thanh rất lớn. Bá tánh theo dõi lễ hội đều hai mắt sáng rỡ vì bội thu, khách phương xa lần đầu thấy cảnh tượng này thì mở to mắt, trầm trồ không dứt. Cá lên đông như vậy, trông cứ như có đến nghìn con, vạn con.

Vu Thức Vy ngắm nhìn cảnh này cũng thấy hoành tráng vô cùng. Số cá đó thường ở dưới dòng nước lạnh, không có bao nhiêu thức ăn. Nhất thời rải xuống nhiều mồi như vậy, không điên cuồng tranh lấy nhau mới lạ.

Khoảng nửa canh giờ trôi qua, năm xô mồi cá trưởng trấn mang đến cuối cùng cũng rải hết. Vừa đặt xô xuống, trưởng trấn liền gõ kẻng, cao giọng hô: “Mọi người, thu lưới!”

Giọng nói ấy vang vọng khắp núi khiến lòng người hưng phấn. Các hán tử hợp sức kéo lưới, trăm người cùng hô: “Ba... hai... một... thu lưới rồi.”

Chiếc lưới cực to được kéo lên từng chút một. Những người theo dõi xung quanh cũng không kiềm được mà tiến lên giúp kéo lưới. Đây là một công việc rất tốn sức, tất cả mọi người đều dùng hết sức mà kéo. Bá tánh đứng xung quanh cất tiếng cổ vũ kinh thiên động địa: “Cố lên! Cố lên! Dùng sức nữa đi!”

Hoàng đế và khả hãn Đột Quyết nhìn nhau, hoàng đế cười nói: “Hách Liên lão đệ, chi bằng chúng ta cũng đến nếm trải niềm vui câu cá mùa đông đi?”

Hách Liên Bắc cười sảng khoái: “Vừa đúng ý ta.”

Thượng Quan Trị và Thượng Quan Đồ đang đứng bên cạnh cũng hưng phấn vô cùng: “Cả bọn con nữa, tam ca, huynh tham gia không?”

Thượng Quan Mặc lui về sau mấy bước, lấy tay sờ mũi, cười thâm trầm: “Các đệ đi đi, ta sợ nước.”

Thượng Quan Trị và Thượng Quan Đồ giờ mới nhớ ra Thượng Quan Mặc sợ nước, bèn nhìn Hồ thái y đứng đằng sau: “Lão Hồ, ông có muốn thử không?”

Hồ thái y đã xắn tay áo từ lâu, dáng vẻ như chuẩn bị dồn sức làm liều: “Tiểu nhân cũng đang có ý này, ha ha ha...”

Mấy người này lập tức gia nhập vào đại đội kéo lưới. Đại đội kéo lưới hô lên những tiếng cổ vũ kéo lưới theo nhịp điệu nhất định.

Cuối cùng, dưới sự hợp sức của mấy trăm người, lưới cũng được kéo lên. Cả nghìn cân cá được kéo lên đặt trên mặt băng.

Mọi người đều vỗ tay như sấm.

Trưởng trấn cầm con cá đầu tiên câu được, quỳ trên mặt băng, cất tiếng sang sảng: “Cảm tạ trời cao đất dày đã ban cho chúng con lễ vật phong phú nhường này. Các vị, xin hãy cùng ta cảm tạ ơn trời đi.”

Mọi người quỳ xuống hô vang: “Cảm tạ ông trời!”

Chỉ có đoàn người của hoàng đế vẫn đứng. Trưởng trấn quay đầu lại nhìn thấy họ đang đứng, cảm thấy kì lạ: “Dám hỏi khách quý đến từ nơi nào?”

Hoàng đế khí độ trầm ổn cười nói: “Bọn ta đến từ phương xa, ngưỡng mộ lễ hội câu cá mùa đông nên vượt đường xa đến đây, quả là được mở mang tầm mắt.”

Trưởng trấn quét mắt đánh giá họ, thấy họ tuy ăn mặc bình thường nhưng ai nấy khí chất bất phàm, vừa nhìn liền biết là người cao quý. Mà người đứng bên cạnh người này lại ăn mặc xa hoa, vòng vàng đeo trên người đều là cực phẩm, chỉ thua kém ở khí chất, trông cứ như một phú ông mới nổi.

Trưởng trấn đã đoán ra được họ tuyệt đối không phải người bình thường bèn cười sảng khoái nói: “Con cá đầu tiên này là vật may mắn, mời các vị khách quý cùng thưởng thức.”

Hoàng đế và Hách Liên Bắc nhìn nhau, đồng thanh đáp: “Được.”

Bên kia, cá trong lưới đã được chia đều cho các nhà, trên gương mặt ai nấy đều đầy ý cười.

Đột nhiên ngay tại lúc này, trên mặt hồ đằng xa xuất hiện một bóng trắng: “Trời rơi vàng xuống kìa, mau đến nhặt vàng đi!”

Từng miếng vàng đang như bông tuyết rơi xuống mặt hồ cách đó khá xa tạo nên âm thanh vang dội và ánh sáng chói mắt.

Bách tính nơi này làm gì từng nhìn thấy nhiều vàng thế. Vừa nhìn thấy đã hoan hô tưng bừng, mọi người đều chạy đến, điên cuồng tranh nhau.

Trưởng trấn ngây người: “Sao lại có người rải vàng chứ?”

Hoàng đế và khả hãn nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được sự cảnh giác trong mắt đối phương. Hoàng đế trầm giọng nói: “Chuyện bất thường sẽ có chỗ khuất tất.”

“Tam gia, đi.”

Chữ “đi” này vừa nói ra xong, còn chưa kịp nhấc chân đi thì một vài tiếng “ầm ầm” vang lên, chỉ thấy lớp băng dày trên hồ đột nhiên nứt ra, những người đứng trên mặt băng lần lượt rơi xuống nước.

Chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, khiến người ta không kịp đề phòng.

Tất cả mọi người chạy đến nhặt vàng đều bị dọa chết khiếp vì cảnh băng nứt ra ở chỗ họ vừa đứng cách đây không lâu. Họ hoang mang la lên: “Trời ơi! Mặt băng vỡ rồi! Có người rơi xuống nước rồi! Còn cá của chúng tôi nữa!”

Đã có người bắt đầu cởi y phục ra nhảy xuống nước cứu người.

Vu Thức Vy đã lên bờ từ lâu, nhàn nhạt nhìn Bạch Khê đã rải vàng xong và biến mất. Hành động này của hắn đã cứu được rất nhiều người.

Tất cả mọi người đều chạy đến nhặt vàng, vậy nên số người bị rơi xuống nước không nhiều. Ngoại trừ trưởng trấn, hoàng đế, khả hãn Đột Quyết, Thụy vương Thượng Quan Trị, cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ, Ung vương Hách Liên Thành, Hồ thái y, Việt vương Hách Liên Khanh ra thì chỉ còn lại vài bá tánh.

Hàn Giang Nguyệt đang đứng trên băng, sau khi nhìn thấy hoàng đế rơi xuống nước lập tức di chuyển. Y cởi áo khoác ngoài ra rồi nhảy xuống làn nước lạnh.

Quả nhiên, dưới nước có người!

Ngoài hoàng đế ra, khả hãn Đột Quyết cũng đang bị người ta cố sức lôi xuống sâu hơn trong nước.

Hàn Giang Nguyệt nhíu mày, sau đó xoay người đi cứu hoàng đế trước.

Nước trong hồ quá lạnh, hoàng đế giãy giụa vài cái thì tay chân đông cứng đến không cử động nổi. Sau đó ông nhìn thấy một bóng trắng đang xông về phía mình, trong lòng mừng rỡ, sức lực cũng hồi phục chút ít. Ông rút dao găm bên hông ra đâm vào bàn tay đang kéo ông xuống.

Người mặc áo đen nọ bị đau nên buông hoàng đế ra, Hàn Giang Nguyệt nhân cơ hội đạp cho người áo đen một cước rồi ôm lấy hoàng đế cùng bơi lên.

Hàn Giang Nguyệt đưa hoàng đế lên bờ xong lại quay lại trong nước chuẩn bị cứu khã hãn Đột Quyết. Thế nhưng lúc này đã muộn, khả hãn Đột Quyết đã chết cóng trong nước lạnh.

Hàn Giang Nguyệt chỉ đành cố hết sức đưa xác ông lên bờ.

Hách Liên Khanh đã tự bơi được lên bờ từ lâu, thấy khả hãn đã chết liền cất tiếng khóc bi thương: “Phụ hãn! Phụ hãn!”

Đợi sau khi mọi người đều được cứu lên thì cả người Hàn Giang Nguyệt đã kết băng mỏng, run cầm cập cả lên. Y không cứu được bao nhiêu người cả. Cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ đã chết, Ung vương Hách Liên Thành cũng chết, Hồ thái y, trưởng trấn cũng chết rồi. Y chỉ cứu được hoàng đế và Thượng Quan Trị, còn bắt được một người mặc áo đen đeo mặt nạ.

Hoàng đế cả người ướt sũng, răng va vào nhau lập cập, trên tóc cũng đã kết băng. Ông không thể dằn được sự tức giận và đau thương quát lên: “Là ai? Những người mặc áo đen này là ai?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK