Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44183

Mọi người kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, sao bỗng nhiên nàng ấy lại đòi về? Hơn nữa sắc mặt còn trở nên lạnh băng thế?

Trữ Ấp húp một ngụm trà sen, nhẹ nhàng lên tiếng khuyên nhủ: “Công chúa, hiện giờ đã giờ ngọ, đường về phủ thái sư xa xôi vất vả, đến lúc đó nhất định sẽ đói, chi bằng chịu khó đôi chút.:

Trữ Tuyết công chúa nhìn sang Thượng Quan Cửu U ở bên cạnh đang sắc mặt lạnh băng, lo sợ y sẽ cùng về theo Vu Thức Vy, bèn lên tiếng níu kéo: “Hoàng huynh nói chí phải, người hãy chịu khó một bữa đi.”

Thượng Quan Diệp cũng không rõ chuyện đang xảy ra, thắc mắc hỏi: “Thức Vy, phải chăng món ở đây không hợp với khẩu vị?”

Thức Vy?

Vu Thức Vy bỗng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt lộ lên sự chán ghét sâu sắc và nỗi hận ngập trời, Thức Vy là để hắn gọi sao? Hắn không xứng gọi tên nàng! Không xứng!

“Ngươi nói đúng lắm, món ăn ở đây quả thật không hợp khẩu vị của ta.” Lời của nàng từng từ từng từ, đều sắc bén vô cùng, như những thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ bọc, “Vụt vụt” đâm thẳng vào trái tim của Thượng Quan Diệp.

Thượng Quan Diệp ngỡ ngàng, hắn lại làm gì nàng ta nữa? Tại sao lại nhìn hắn với biểu cảm đầy chán ghét đó? Hắn không nói gì cũng chẳng làm gì? Trái tim người phụ nữ, như cây kim dưới đáy biển, lời này quả không sai.

Hắn bất giác hạ thấp thái độ, hỏi nàng: “Vậy ta bảo đầu bếp làm món khác được không?”

Sát khí trên người Vu Thức Vy đã được nén lại, sắc mặt cũng trở nên nhạt hơn, “Không cần, cáo lui!”

Nói xong bèn đi ra ngoài, nhưng ngay khoảng khắc sắp bước ra khỏi phòng, nàng khựng người lại, rồi bắt đầu từng bước từng bước lùi về sau. Trước mặt nàng là một nam nhân áo trắng đang mang tạp dề, nhưng trên tay lại cầm một cây quạt xếp, đang từng bước từng bước tiến về trước, ép nàng về lại căn phòng.

Người này tầm ba mươi, gương mặt thanh tú, cao bảy thước, môi nở một nụ cười khó đoán, trên người toát lên khí chất tiên phong đạo cốt.

Ánh mắt Vu Thức Vy nheo lại, lòng run nhẹ, Đông Phương Hoàn? Kiếp trước là mưu sĩ của Thượng Quan Diệp, một thuật sĩ giang hồ có thể nhìn thấu thiên cơ mưu lược hơn người, Thượng Quan Diệp có thể mưu được giang sơn, công lao của người này có thể nói là hàng đầu.

Cùng lúc đó, Đông Phương Hoàn cũng đang nhìn chằm chằm vào mắt Vu Thức Vy không rời, từ trong đáy mắt chết lặng của nàng, y có cảm giác như là nàng ta quen biết y, sau khi nhìn kỹ lại dung mạo của nàng ta, y bỗng thấy lạnh người, sắc mặt thay đổi, người …. người này….

Vu Thức Vy trông thấy sắc mặt y thay đổi, trong lòng bất giác căng thẳng, chẳng lẽ y …

Trong chốc thoáng, Đông Phương Hoàn đã trở lại bình thường, y vẫy chiếc quạt trong tay, cười nhẹ và nói: “Vị tiểu thư đây tướng mạo tốt đấy, tại hạ xem qua vô số tướng mạo, đây là lần đầu tiên trông thấy như cô nương đây …”

Loại tướng mạo nữ chủ nam mệnh, mệnh cách tử vi đương đầu, theo lý phải là số mệnh phượng lâm thiên hạ, thế nhưng trong khí tử vi lại trộn lẫn một tầng sát khí máu tanh, thay đổi mệnh cách của nàng ta, khiến y nhìn không thấu được rốt cuộc mệnh cách này sẽ đi đâu về đâu…nữ nhân này không đơn giản!

Hơ…sống trên đời ba mươi năm hơn, đây là lần đầu tiên y thấy được mệnh cách ly kỳ như thế!

Thượng Quan Diệp nghe thấy lời của Đông Phương Hoàn, lòng bồn chồn, chắp quyền hỏi: “Đông Phương huynh, không biết tướng mạo của Thức Vy là tướng mạo gỉ?”

“Chuyện này…” Đông Phương Hoàn hơi do dự nhìn sang Thượng Quan Diệp, đợi khi y nhìn thấy trên ấn đường của hắn có viên lạc chi khí, liền kinh hoảng tới mức sắc mặt biến đổi, đây … sao lại có thể?

Y vội vã bước tới trước mặt Thượng Quan Diệp, nhìn kỹ lại, sắc mặt y trở nên trắng bệch, chân lùi sau một bước.

Không thể nào, chẳng qua chỉ hơn nửa năm không gặp, đường đường là đế vương chi tướng, sao lại mất rồi? Dường như còn thấp thoáng lộ ra huyết quang…

Không thể nào, là gì? Là gì đã thay đổi?

Thượng Quan Diệp khó hiểu nhìn Đông Phương Hoàn, trong lòng tràn lên nỗi lo sợ, lên tiếng hỏi: “Sao vậy Đông Phương huynh?”

Đông Phương Hoàn lắc đầu, rồi bỗng nhìn sang Vu Thức Vy, dốc toàn lực muốn nhìn thấu mệnh cách của nàng, nhưng lại bị sát khí trên người nàng ép tới đầu óc nổ bừng, một ngụm máu tươi ngấn lại nơi cổ họng, xém chút phun ra.

Thế gian này, lại có mệnh cách mà y nhìn không thấu …

Thượng Quan Diệp đã bị Đông Phương Hoàn làm cho căng thẳng, vội vã nói: “Đông Phương huynh, có sao không?”

Tướng mạo của Vu Thức Vy rốt cuộc có gì khác thường? Sao y lại trở nên bất thường thế này? Còn bản thân hắn sao lại khiến y kinh hãi đến vậy?

Trên bàn, Thượng Quan Cửu U và Trữ Ấp đang suy tư nhìn chằm chằm vào Đông Phương Hoàn, không biết người này đang ở đây làm ra vẻ huyền bí gì?

Còn Trữ Tuyết công chúa thì tức cười nhìn Đông Phương Hoàn, và nói: “Con người của ngươi thật kỳ lạ, nói chuyện nói một nửa úp úp mở mở, làm ra bộ dạng thần bí, thật đáng ghét.”

Nghe vậy, Đông Phương Hoàn lộ vẻ ngượng ngùng, đúng vậy, hôm nay y đã mất mặt hết phần của cả đời này rồi, thật không thể chấp nhận!

Y hít một hơi thật sâu, nuốt chững ngụm máu trong miệng xuống bụng, chắp tay cười nói: “Là do tại hạ thất lễ, mong chư vị thứ lỗi.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Vu Thức Vy liếc nhìn y, trong lòng đã xác định rằng Đông Phương Hoàn đã nhìn ra mệnh cách của nàng thông qua tướng mạo, nhưng thế rồi sao? Vu Thức Vy đây đời này kiếp này sẽ không chịu sự trói buộc của số mệnh nữa, ai cản thì giết ai!

Một lần nữa Đông Phương Hoàn lại kinh sợ trước sự thí sát trong mắt Vu Thức Vy, bèn chuyển đổi chủ đề: “Tại hạ ban nãy dường như nghe nói tiểu thư bảo món ăn không hợp khẩu vị, nhưng không biết khẩu vị của tiểu thư thế nào? Tại hạ sẽ đi làm lại.”

Vu Thức Vy nhếch mày, thần thái ung dung, “Toàn Hà Yến này là do ngươi làm?”

Đông Phương Hoàn tự tin cười, “Chính là tại hạ, tại hạ là trưởng quầy của Hà Hoa Cư.”

Vu Thức Vy nhếch môi cười, nụ cười hơi quái dị, chả trách sao kiếp trước Vu Vinh Hoa có thể ăn Túy Dao Đài này bất cứ lúc nào, hóa ra là xuất từ tay hắn…

Bỗng nhiên, Vu Thức Vy cầm lấy một đôi đũa, chọc thẳng vào đĩa Túy Dao Đài đó đến khi nát vụn, ngay đến đóa hoa sen bên trong cũng không còn nhìn ra được hình dạng, nàng mỉa mai nhìn Đông Phương Hoàn, “Túy Dao Đài này ta nhìn chướng mắt, những món khác còn ổn.”

Cái gì?

Đông Phương Hoàn bị một phen bỡ ngỡ, Túy Dao Đài này là món ngon nhất trong Toàn Hà Yến, sao lại nhìn chướng mắt? Chẳng phải rất đẹp sao?

Thượng Quan Cửu U nhăn mày nhìn Vu Thức Vy, hôm nay nàng ta rất kỳ lạ, dường như trở nên hơi … hơi hung tàn, đúng, là hung tàn! Sự chuyển biến này dường như bắt đầu từ lúc món Túy Dao Đài này được mang lên, hắn cũng rất hiếu kỳ, Túy Dao Đài này chướng mắt thế nào? Đúng là lòng dạ khó đoán.

Trữ Ấp vẫn cười như gió xuân, đứng dậy ôn nhã nói: “Nếu công chúa đã không thích nơi này, vậy ta hãy đổi chỗ khác đi.”

Ánh mắt của y nhìn quanh một vòng, dường như đang trưng cầu sự đồng ý của mọi người, Thượng Quan Cửu U cũng đứng lên, lạnh nhạt nói: “Đổi!”

Thượng Quan Diệp gật đầu, hơi ngại ngùng nhìn sang Đông Phương Hoàn, “Đông Phương huynh, thật có lỗi với huynh, bữa khác ta sẽ đích thân đến viếng thăm.”

Đông Phương Hoàn chắp tay, đương nhiên không tính toán, hiện tại điều mà y quan tâm là y không nhìn thấu được mệnh cách của Vu Thức Vy, cứ như vùng biển êm lặng bỗng bị đá ngầm cản trở, đốt cháy đấu chí và lòng không cam của y, Đông Phương Hoàn nhất định phải nhìn thấu mệnh cách của nàng ta!

“Là do tại hạ làm không tốt, khiến công chúa không vui, hôm khác tại hạ nhất định đích thân đến phủ tạ tội.”

Vu Thức Vy lạnh nhạt liếc nhìn y, ánh mắt lấp lánh tia sáng, “Không cần thiết, cáo từ.”

Nói xong bèn bước ra khỏi phòng, Thượng Quan Cửu U và Trữ Ấp cũng lẳng lặng rời đi.

Trữ Tuyết công chúa tiếc nuối nhìn món Túy Dao Đài đã bị Vu Thức Vy đâm nát vụn, bĩu môi, nàng còn chưa được ăn, thật là, rốt cuộc chướng mắt chỗ nào chứ?

Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Thượng Quan Diệp và Đông Phương Hoàn, Thượng Quan Diệp sắc mặt nghiêm trọng nói: “Đông Phương huynh, rốt cuộc tướng mạo của nàng ta thế nào? Cớ sao huynh lại kinh ngạc đến thế?”

Đông Phương Hoàn không biết có nên nói không, do dự một hồi, bèn bảo: “Chuyện này hiện tại còn chưa dám chắc, hãy đợi ta về Ngọc Hư Sơn một chuyến, ta phải bẩm báo lại chuyện này với gia sư, đợi sau khi quay về sẽ phân hiểu ra thôi.”

Thượng Quan Diệp dù trong lòng hiếu kỳ, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi tiếp nữa, “Vậy ta bèn cáo lui trước, chúc Đông Phương huynh thượng lộ bình an, sớm ngày quay lại.”

“Đội ơn cát ngôn của vương gia.”

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, đèn thắp lên, Vân Hương Lầu đang ngợp trong vàng son, hoan ca tải vũ.

Sau khi cáo biệt với Trữ Tuyết công chúa và những người khác, Vu Thức Vy thay đồ nam, đi tới Vân Hương Lầu, hôm nay tâm trạng quả thật buồn bực, nên muốn tới đây tìm chút vui.

Lưu Ma Ma chọn cho nàng một căn phòng, rồi lại gọi cho nàng vài cô nương, cùng nàng vui đùa.

Sau ba tuần rượu, một cô nương xinh đẹp trong đó tỏ vẻ thần bí nói: “Công tử, gần đây nô gia nghe thấy một lời đồn liên quan tới phủ thái sư.”

Vu Thức Vy bỗng chột lòng, cười nói: “Lời đồn gì? Nói nghe xem?”

Cô nương xinh đẹp đó tiếp tục nói: “Nô gia nghe nói, hậu viên của phủ thái sư bị ma ám, đại phu nhân đã nhận tội tự sát trong ngục ấy đêm đêm quay về phủ tìm người lúc trước đã hại chết mụ ta là La thị, bảo là mụ chết oan, nên âm hồn không đi, không thể siêu thoát…” Tròng mắt Vu Thức Vy thu hẹp lại, có chuyện này sao? Tại sao nàng không biết? Cũng chưa từng nghe La thị nhắc tới?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK