Vu Thức Vy nhìn bộ dạng nàng ta kinh sợ thì niềm vui báo thù trong lòng lại chẳng còn sót lại chút nào cả, nàng hất nàng ta ra, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh sợ của mọi người, lãnh đạm rời đi.
Qua một lúc lâu, cơ thể của mọi người đều run lên, cuối cùng bọn họ mới từ trong sự khủng hoảng vô hạn mà tìm lại thần trí của mình, bỗng nhiên bọn họ phát hiện ra, không biết từ lúc nào mà toàn thân mình từ đầu đến chân đã toát mồ hôi lạnh.
Chu Lâm Huyên nhìn theo bóng lưng lạnh lùng giống như tử thần của Vu Thức Vy, lại nhìn Vu Vinh Hoa đang khiếp sợ và đờ đẫn nằm co quắp trên mặt đất, lúc này nàng ta mới nhào tới bên cạnh: “Công chúa, Hoa nhi, người thế nào rồi?”
Sắc mặt Vu Vinh Hoa trắng bệch, trong đầu không ngừng hiện lên hình cảnh Đường Sùng Việt bị lột sống thành bộ xương máu ở ngay trước mặt mình, bỗng nhiên nàng ta cảm thấy có phải mình đã quá lộ liễu hay không? Nàng ta có nên khiêm tốn một chút hay không?
Nhưng muộn rồi, mặt nàng ta... mặt nàng ta ...
Vu Thức Vy, Vu Thức Vy, đừng nói ngươi không buông tha cho ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, giống như ngươi đã nói, chúng ta không chết không dừng!
Nàng ta ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn Vu Văn Thanh vẫn đứng yên không nói một câu mà trong mắt hiện lên sự căm hận. Phụ thân của nàng ta chính là như vậy, khi nàng ta sa sút tinh thần thì chẳng hề quan tâm, bây giờ nàng ta đang bị thương cũng không hề trách cứ Vu Thức Vy, hắn phải bạc tình tới mức nào chứ? Tại sao nàng ta lại có thể có một phụ thân như vậy?
“Các ngươi đều cút ra ngoài cho bổn công chúa. Di mẫu, người ở lại.” Vu Thức Vy gầm hét lên.
Sắc mặt Vu Văn Thanh tối sầm, trên mặt tức giận khó nhịn được, một Vu Thức Vy dám thoát khỏi sự khống chế của hắn thì cũng thôi, nhưng Vu Vinh Hoa từ nhỏ tới lớn đều được ông sủng ái mà cũng dám đối xử với ông như vậy, thật đúng là phản rồi.
“Vu Vinh Hoa, thái độ của con như vậy là sao hả?”
Vu Vinh Hoa ngước mắt nhìn hắn đầy oán hận: “Đều tại phụ thân, sao phụ thân có thể sinh ra một kẻ biến thái và mất trí như Vu Thức Vy chứ? Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng, ta và nàng sở dĩ bất hòa cũng bởi vì vậy. Trước đây đã có ta rồi, vì sao không bóp chết nàng đi?”
Vu Văn Thanh nghe nàng ta oán giận như vậy thì chẳng biết tại sao cả, nhưng nể tình nàng ta đã phá tướng nên cũng không tính toán với nàng ta nữa.
Chân Thị kéo tay áo của Vu Văn Thanh, ra hiệu hắn cùng rời đi. Vu Văn Thanh thở dài: “Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà...”
Bọn họ đi rồi, Chu Lâm Huyên đỡ Vu Vinh Hoa đến trên giường và oán hận nói: “Hoa nhi yên tâm, di mẫu nhất định sẽ báo thù này cho con.”
Vu Vinh Hoa nắm tay của nàng ta: “Không, di mẫu không biết Vu Thức Vy độc ác và đáng sợ tới mức nào đâu. Dì vẫn không nên tùy tiện chọc vào nàng, đợi tới khi chúng ta nghĩ ra một sách lược vẹn toàn đã.”
Chu Lâm Huyên cười tự giễu: “Nàng hung ác bao nhiêu, sợ rằng ta còn hiểu rõ hơn bất kỳ người nào khác, bởi vì ta...”
Nàng ta nói tới đây thì lộ ra một miệng đã không răng chỉ còn lợi cho Vu Vinh Hoa xem: “Bởi vì cả hàm răng của ta đã bị Vu Thức Vy nhổ mất, thù này không báo, không đội trời chung.”
Vu Vinh Hoa nhìn thấy cả một miệng chỉ có lợi màu đỏ không răng trở nên xấu xí không chịu nổi thì khiếp sợ đến mức đồng tử co lại, nàng ta nhịn không được lại rùng mình một cái: “Không ngờ… không ngờ nàng lại...”
Ánh mắt Chu Lâm Huyên càng thêm ngoan độc: “Cho nên nàng chính là kẻ thù chung của chúng ta, chúng ta nhất định phải loại trừ nàng, báo thù cho mẫu thân của con, đường tỷ của ta, cũng là báo thù cho Đường gia.”
“Báo thù…” Vu Vinh Hoa thì thầm hai chữ này, trong đáy mắt nàng lại có phần bất lực: “Ta làm sao lại không muốn chứ? Nhưng Vu Thức Vy này chính là một sát thần, nàng cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không quan tâm, chúng ta căn bản không có cách nào làm gì được nàng.”
Chu Lâm Huyên mỉm cười đầy vẻ thâm hiểm: “Là một con người đều sẽ có thứ mà mình quan tâm, chúng ta không đối phó được với nàng, đó là bởi vì chúng ta còn chưa nắm được điểm yếu để uy hiếp nàng, con yên tâm, ta đã mua được hai nha đầu trong viện của nàng, lần này ta sẽ làm cho nàng vĩnh viễn không có khả năngtrở tay.”
Trong đáy mắt Vu Vinh Hoa cũng hiện ra vẻ tính toán: “Được, vậy ngày mai chúng ta đi gặp Lan Y, nàng ta túc trí đa mưu nên tuyệt đối sẽ có biện pháp đối phó được Vu Thức Vy...”
Sau khi Vu Thức Vy trở lại viện thì Hàm Yên và Tiểu Ninh lập tức vây quanh nàng và kiểm tra từ đầu đến chân: “Tiểu thư, Thái Mai và Thái Lan đều nói chuyện cho chúng ta biết rồi, tiểu thư không sao chứ? Vu Vinh Hoa có làm gì tiểu thư không?”
Vu Thức Vy lắc đầu: “Ta không sao, có điều Vu Vinh Hoa bị ngã gãy mất sống mũi nên phá tướng rồi.” Tiểu Ninh và Hàm Yên nhìn nhau: “Phá tướng rồi sao?”
Hai người lập tức nhìn nhau cười. Hàm Yên vui vẻ vô cùng nói: “Đáng đời! Làm một công chúa thì có gì đặc biệt hơn người mà cứ nghĩ mọi biện pháp muốn giẫm đạp lên tiểu thư chứ? Lúc này ông trời mở mắt mới khiến cho nàng ta gặp phải báo ứng.”
Tiểu Ninh cũng gật đầu: “Đúng, đó là báo ứng!”
Vu Thức Vy nhìn bọn họ với vẻ cưng chiều và lắc đầu, hai nha đầu nghe nói Vu Vinh Hoa phá tướng, không ngờ lại còn vui vẻ hơn cả nàng là sao?
“Tiểu Ninh, chuyện ta bảo ngươi đi nghe ngóng, ngươi đã hỏi thăm kỹ chưa?”
Tiểu Ninh lập tức nghiêm túc nói: “Dạ, tiểu thư, giống như người đoán, Đông Phương Hoàn kia thật sự đã trở về, ngày hôm nay hắn vẫn gặp mặt Thượng Quan Diệp ở lầu hai của Hà Hoa Cư và nói chuyện rất lâu, người của chúng ta sợ bị phát hiện sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên cũng không nghe được bọn họ nói gì, nhưng tất nhiên chắc chắn không phải là chuyện gì tốt cả.”
Vu Thức Vy nghe vậy thì dường như suy nghĩ tới điều gì: “Nói Lưu ma ma cho thuộc hạ hỏi thăm thêm về động tĩnh trong triều, từ lần trước hoàng đế nhân cơ hội thay máu đã loại trừ không ít thế lực của các hoàng tử và vương gia. Bây giờ, ngoài mặt thì những vương gia và hoàng tử đó không có động tĩnh gì, nhưng bên trong nhất định sẽ liên kết không ít vây cánh, một khi thăm dò được thì lập tức theo dõi sát những việc riêng tư của người đó, nhớ kỹ là phải làm cẩn thận đấy.”
Tiểu Ninh phúc thân: “Vâng tiểu thư, nô tỳ sẽ nói cho Lưu ma ma.”
Lúc này, Hàm Yên lấy một lá thư từ trong người ra và cười có chút mờ ám: “Tiểu thư đoán thử xem đây là cái gì?”
Vu Thức Vy vừa nhìn qua đã nhận ra được nét bút của Hàn Giang Nguyệt bên ngoài lá thư, nàng muốn đưa tay đoạt lại thì bị Hàm Yên tránh được và cười duyên nói: “Tiểu thư, hai ngày nay nô tỳ học được vài chiêu của các ám vệ, ám vệ nói nô tỳ có căn cốt tốt hiếm thấy nên tiến bước rất nhanh, cho nên người tới cướp đi...”
Vu Thức Vy mỉm cười: “Hóa ra nha đầu nhà ngươi muốn tìm ta thử vài chiêu, tốt lắm, ta lại thử vài chiêu với ngươi.”
Bọn họ còn đánh chưa được mấy chiêu thì Tiểu Phúc bên ngoài lại vội vàng đi đến: “Tiểu thư, Diệp Hề Tương tiểu thư của phủ Ninh Quốc Công đưa thiệp mời tới.”
Vu Thức Vy thu hồi chiêu thức và tiếp nhận thiệp mời, vừa mở ra nhìn mới biết là muốn mời nàng cùng đi leo núi Xuyên Vân Phong. Nàng lại nói với Tiểu Phúc: “Đi nói cho người đưa thiếp biết, ngày mai ta sẽ đến Xuyên Vân Phong đúng giờ.”
“Dạ, tiểu thư.”
Sau khi Tiểu Phúc lui xuống, Hàm Yên và Tiểu Ninh lại vây quanh Vu Thức Vy, có chút lo lắng nói: “Tiểu thư, bây giờ người thật sự không thích hợp để ra khỏi cửa đâu, đám người hoàng thượng và hoàng hậu đều muốn loại bỏ tiểu thư, một khi tiểu thư ra khỏi cái cửa này thì người chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Vu Thức Vy cười tự giễu: “Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, một khi bọn họ đã có ý định muốn giết thì dù thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Ta trốn tránh cũng chỉ vô dụng mà thôi.”
“Vậy nô tỳ đi triệu tập các cao thủ của liên minh sát thủ chúng ta làm ám vệ cho tiểu thư ngày mai.”
“Ừm, cũng được.”
Ngày hôm sau, nắng sớm giống như dệt gấm, trời trong xanh lại không có một gợn mây nào, sau khi Vu Thức Vy ăn sáng xong thì thay một bộ nam trang giản dị màu trắng. Nhưng nàng không dẫn theo một người nào trong hai người Hàm Yên và Tiểu Ninh mà cưỡi Phi Vân ra cửa.
Tốc độ của Phi Vân cực nhanh, không đến nửa canh giờ thì nàng lại đi tới dưới chân núi Xuyên Vân Phong ở phía bắc thành.
Lúc này đang là đầu mùa hạ, cảnh vật khiến người ta thoải mái nên có không ít người tới Xuyên Vân Phong để dạo chơi, trong đó cũng đủ các thiên kim và phu nhân danh môn.
Vu Thức Vy đi tới quán trà, nơi đã giao hẹn trước và ngồi ở chỗ bàn bên ngoài và gọi một bình trà Vân Vụ, đặc sản của Xuyên Vân Phong rồi chờ đợi Diệp Hề Tương đến. Nhưng nàng không đợi được Diệp Hề Tương mà lại nhìn thấy Dung Xuyên thái tử trong bộ trang phục bằng gấm màu xanh nhạt đi tới.
Ở trong biển người mênh mông, dù Dung Xuyên thái tử chỉ thoáng nhìn qua cũng có thể nhận ra Vu Thức Vy đang ung dung ngồi ở chỗ đó mà không có chút gì sợ hãi cả. Nàng vẫn giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy, cũng là trang phục màu trắng như vậy với khí chất hoàn toàn tự nhiên và cao quý làm người ta chỉ liếc mắt nhìn lại khó có thể nào quên được.
“Thức Vy…” Dung Xuyên thái tử gọi một tiếng và bước nhanh về phía nàng.
Vu Thức Vy ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của thái tử giống như đứng trong gió xuân ấm áp thì lại chớp mắt kinh ngạc và nhìn ra phía sau của hắn: “Tại sao lại là ngài? Diệp tỷ tỷ đâu?”
Nụ cười trên mặt thái tử trở nên gượng gạo, gương mặt tuấn tú đỏ ửng lên và hơi lúng túng nói: “Là ta lấy danh nghĩa của Tương biểu muội hẹn nàng ra đây.”
Cái gì?
Vu Thức Vy trợn tròn hai mắt và có phần kinh ngạc. Hắn giả mạo danh nghĩa của Diệp Hề Tương hẹn nàng ra đây làm gì?
“Vậy Diệp tỷ tỷ có biết không?”
Thái tử vừa nghe thì vội vàng trả lời: “Biểu muội có biết, chuyện này cũng là do biểu muội nhắc tới...”
Diệp Hề Tương nhắc tới?
Vu Thức Vy càng kinh ngạc hơn. Sao có thể như vậy được? Không phải Diệp Hề Tương thích thái tử sao? Nàng ấy làm sao có khả năng chủ động nhắc tới chuyện để cho thái tử gặp gỡ riêng với nữ tử khác chứ?
Chuyện này thật sự có chút kỳ quái. Diệp Hề Tương không có khả năng đột nhiên làm như thế. Chẳng lẽ là...