“Cạch” một tiếng, bút lông trong tay hoàng đế rơi xuống đất, ông đập mạnh tay xuống bàn, nổi trận lôi đình: “Lập tức phái Trần bổ đầu của Thiết Diện Ưng Bộ thuộc Hình Bộ và Lý Thế Kiệt của Trinh Sát Bộ cùng đi điều tra, nhất định phải lấy lại được vật phẩm cống nạp. Ngoài ra phái thái tử đi đón nhóm người ngũ hoàng tử Trữ Ấp.”
Lục An lĩnh chỉ mau chóng lui ra ngoài.
Hoàng đế lại nhìn về phía khoảng không chẳng có ai trong điện mà ra lệnh: “Chú ý sát sao bất cứ động tĩnh nào trong kinh thành, không được bỏ qua bất cứ kẻ khả nghi nào.”
Lời vừa dứt, một bóng đen bỗng vụt qua. Nếu không nhìn kĩ thì chỉ cho rằng đó là ảo giác.
Đến chiều, thái tử đã đích thân đón được ngũ hoàng tử Trữ Ấp và lục công chúa Trữ Tuyết cùng đoàn sứ thần Tây Lương đến dịch quán nghỉ ngơi. Sau đó, Trữ Ấp và Trữ Tuyết cùng vào hoàng cung bái kiến hoàng đế.
Lúc này, Vu Thức Vy đang ở cung thái hậu. Thái hậu vì lâu rồi không gặp nàng, vô cùng nhớ mong nên đã triệu nàng vào cung.
Sau khi dùng bữa trưa thịnh soạn, Vu Thức Vy và thái hậu ngồi trong đình viện của Trường Thọ cung. Vu Thức Vy bẻ một phiến lá liễu thổi một khúc nhạc cho thái hậu nghe.
Thổi hết một khúc nhạc, vẻ mặt say mê của thái hậu trở nên vui vẻ, không kiềm được mà vỗ tay khen tay: “Khá lắm, vẫn hay như thế. Nhưng mà nhị nha đầu à, ai gia luôn thấy hiếu kì một chuyện, khúc nhạc này của cháu năm ngoái còn có thể dẫn dụ cả bướm đến, sao giờ lại không thấy nữa?”
Vu Thức Vy nhẹ nhàng cười: “Vì những con bướm năm ngoái đều chết rồi. Nếu tổ mẫu muốn xem thì cháu sẽ lại nuôi một đàn, đợi cháu thổi khúc nhạc này lên, chúng vừa nghe liền tưởng đến giờ ăn sẽ bay ra hết thôi.”
Cái gì?
Thái hậu kinh ngạc hỏi: “Cháu đang nói là đàn bướm năm ngoái cháu thu hút đến đều là do cháu nuôi?”
Chẳng lẽ con bé đã chuẩn bị trước từ lâu? Vậy làm sao con bé biết Mẫn Thân vương sẽ hồi triều vào lúc ấy? Không thể nào sắp xếp kế hoạch từ trước được.
Vu Thức Vy nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nghi hoặc của thái hậu, không hề chột dạ chút nào. Ngược lại, nàng mặt không đỏ hơi thở không rối loạn, trợn mắt nói dối: “Tổ mẫu, chuyện là thế này. Mẹ ruột Vương thị của cháu thích hoa, trong viện trồng đầy các loại hoa, hễ đến mùa hè là bướm bay đầy trời. Cháu thường hay nhìn lũ bướm này mà thổi khúc nhạc, dần dần lũ bướm quen với khúc nhạc của cháu, thế là vừa nghe thấy cháu thổi nhạc sẽ kéo nhau bay đến. Lâu dần trở thành khúc nhạc của cháu có thể dẫn dụ bướm đến. Hôm đó cháu cũng không ngờ bướm sẽ bay đến. Cháu đoán lúc đó chúng vô tình đang ở trong ngự hoa viên hút mật, nên khi nghe thấy khúc nhạc của cháu thì liền bay đến.”
Thái hậu nghe xong gật đầu, lòng thầm nhủ: Nha đầu này nói thế cũng không phải không thể. Phủ Thái Sư vốn dĩ không xa hoàng cung, hoa của ngự hoa viên lại là hoa tốt nhất, có bướm bay đến cũng không lạ. Hơn nữa ngự hoa viên rất gần Lân Đức Điện, bướm nghe thấy khúc nhạc đương nhiên sẽ bay đến.
Cách nói này đúng là không sai, nhưng sao bà vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhỉ?
Bỏ đi, đều là chuyện đã qua rồi, bà cũng lười truy cứu.
“Nhị nha đầu, gần đây cháu đang bận gì vậy? Cháu cũng không thèm đến thăm bà già này nữa rồi. Thoán Thiên Hầu kia gần đây hình như cũng bận trong bận ngoài gì đó, cung nữ trong cung của ai gia đã nhìn thấy nó chui lỗ chó mấy lần.”
Vu Thức Vy bật cười, lòng nghĩ: Thoán Thiên Hầu đó lớn rồi, đang bận nói chuyện yêu đương với phò mã. Cũng chỉ có tiểu tử ngây thơ như Công Tôn Bạch kia mới không nhìn ra được nàng ấy là nữ tử. Người ngoài ngại thân phận bát công chúa đều ngầm hiểu mà mắt nhắm mắt mở. Bát công chúa này đúng là bản tính thích chơi thích đùa mà.
Thấy nàng cười, thái hậu không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ cháu biết Thoán Thiên Hầu kia đang làm gì sao?”
Vu Thức Vy vội phủ nhận: “Không ạ, chỉ là cảm thấy một cô gái mà cứ chui lỗ chó, có hơi buồn cười mà thôi.”
Thái hậu nghe đến câu này, sắc mắt khó kiềm được tức giận: “Nha đầu này đúng là không ra thể thống gì. Đã lớn rồi mà chẳng có dáng vẻ của một cô nương gì cả. Phải quản giáo lại mới được, bằng không không ai thật lòng muốn cưới thì phải làm sao.”
Nhắc đến chuyện này, thái hậu lại nghĩ ngay đến Vu Thức Vy. Còn chưa đợi Vu Thức Vy kịp nói gì, bà đã nói ngay: “Nhị nha đầu à, cháu cũng đã mười sáu tuổi. Lúc ai gia lớn bằng tuổi cháu thì đã gả cho tiên đế rồi đấy. Cháu cũng đã đến lúc thành hôn, hay là...”
Ánh mắt Vu Thức Vy chợt lóe, đợi câu tiếp theo của bà.
“Nhưng mà ai gia nghe nói tiểu tử Hàn Giang Nguyệt kia hình như có con trai riêng, còn nghe nói đứa trẻ ấy giống hắn như đúc, không biết có phải là thật không. Nếu là thật thì ai gia phải suy nghĩ lại chuyện có nên gả cháu cho hắn không. Tuy nói nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, nhưng một nam nhân đã từng bỏ vợ bỏ con thì không thể gả cho được.”
Vu Thức Vy nghe thấy bà suy nghĩ cho nàng như vậy, không kiềm được nắm lấy tay bà, nhẹ giọng nói: “Chuyện này cháu cũng có nghe nói. Hiện tại tôn nữ vẫn chưa muốn lấy chồng, muốn ở bên người nhiều hơn, thế nên chuyện này cứ gác lại đi đã, khoan hẵng nói đến nhé.”
Thái hậu nhìn ánh mắt khẩn cầu của nàng, mềm lòng nói: “Vậy được, ai gia lại giữ cháu thêm một năm nữa.”
Lúc xuất cung, Vu Thức Vy vừa hay gặp trúng kiệu của ngũ hoàng tử Tây Lương Trữ Ấp và lục công chúa Trữ Tuyết, hai bên đều đồng thời đến cửa cung. Kiệu phu của Vu Thức Vy cao giọng nói: “Đây là kiệu của Tĩnh Văn công chúa, hai người còn không mau nhường đường.”
Vu Thức Vy nghe thấy kiệu phu hống hách như vậy, có chút không vui, vừa định nói nhường đường cho người ta thì nghe thấy từ ngoài truyền đến một tiếng “bốp” giòn giã, sau đó lại nghe thấy kiệu phu hét thảm một tiếng. Kiệu của nàng lúc này cũng chao đảo, Vu Thức Vy không kịp phòng bị liền ngã ra ngoài, tay nàng trượt trên đất chảy máu.
Sắc mặt của nàng thay đổi, có hơi nghi hoặc ngẩng đầu lên, liền đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, mày ngài mắt phượng, đôi mắt long lanh, xinh đẹp vô ngần. Nàng ta mặc toàn thân xanh lục, trẻ trung rạng rỡ, quyến rũ lòng người.
Mắt Vu Thức Vy chợt lóe, Trữ Tuyết công chúa?
Kiếp trước là vương phi của Thượng Quan Cửu U, sau này trong cuộc chiến tranh đoạt ngai vị của các hoàng tử thì chết bất đắc kì tử. Nàng nhớ lần tiến cống này Trữ Tuyết công chúa không có đến. Trong tin tức ám vệ của nàng truyền đến cũng không hề nhắc đến Trữ Tuyết công chúa. Thời gian nàng ta thật sự đến đây phải là một năm sau, gả cho Thượng Quan Cửu U cũng là chuyện của một năm sau.
Dòng lịch sử có vẻ đã thay đổi rất nhiều, trừ khi nguyên nhân là vì nàng sống lại? Lịch sử cũng theo đó mà thay đổi sao?
Trữ Tuyết công chúa cao ngạo nhìn Vu Thức Vy lúc này đầu óc như đang ở trên mây, lạnh giọng nói: “Này, ngươi ngã đến ngốc rồi sao? Ta nói ngươi dạy dỗ nô tài kiểu gì vậy? Lại dám cản đường khách quý của triều Đại Vân các ngươi?”
Vu Thức Vy ngồi dậy, vỗ đi lớp bụi dính trên y phục, nhường nhịn nói: “Những kiệu phu này là từ trong cung điều đến, không phải nô tài của ta. Nếu đã động chạm đến khách quý thì mong hãy bỏ qua.”
Trữ Tuyết công chúa nghe thấy câu này, khuôn mặt giận dữ cũng hòa hoãn đi đôi chút, nhưng ánh mắt vẫn rất cao ngạo: “Ngươi đấy, bổn công chúa thấy hình như tay của ngươi bị thương rồi, không sao chứ?”
Vu Thức Vy đưa tay sờ lên chỗ bị thương, cười nhạt nói: “Không sao.”
Trữ Tuyết lại hỏi: “Vừa rồi nghe kiệu phu nói ngươi là Tĩnh Văn công chúa gì đó, trừ khi ngươi chính là Tĩnh Văn công chúa vang danh thiên hạ kia? Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ?”
Vang danh thiên hạ? Mỹ nhân đệ nhất?
Vu Thức Vy thấy có hơi buồn cười, không nhanh không chậm đáp: “Ta chính là Tĩnh Văn công chúa, nhưng không hề vang danh thiên hạ hay mỹ nhân đệ nhất thiên hạ gì hết.”
Trữ Tuyết không tin nàng, chỉ cho rằng nàng đang khiêm tốn. Nàng ta khoanh tay trước ngực, đánh giá Vu Thức Vy từ trên xuống dưới, sau đó nhẹ nhàng nói: “Trông cũng đẹp đấy, trăm người mới có một, nhưng mà nhìn kĩ cũng chẳng có khí chất gì, đâu có chỗ nào đặc biệt. Xem ra thật sự không thể quá tin lời đồn.”
Lời này nếu là một nữ tử bình thường nghe thấy sẽ rất buồn, nhưng Vu Thức Vy vốn không quan tâm những thứ này, nàng đúng mực lễ nghĩa đáp: “Lời đồn có nhiều lúc đều là khuếch đại thôi, vậy nên ta không phải mỹ nhân đệ nhất gì cả.”
Trữ Tuyết gật đầu, thành thật nói: “Không ngại cho ngươi biết, lần này bổn công chúa đến Đại Vân chính là muốn phân cao thấp với ngươi. Bổn công chúa là mỹ nhân đệ nhất Tây Lương. Nói ngươi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, bổn công chúa là người đầu tiên không phục, thế nên bèn đến đây xem thử phong thái của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ là thế nào. Thì ra cũng chỉ có thế này...”
Vu Thức Vy cười: “Để công chúa thất vọng rồi, thật sự xin lỗi.”
Nói rồi Vu Thức Vy làm một tư thế mời: “Mời công chúa đi trước.”
Trữ Tuyết công chúa thoáng kinh ngạc, ngẩng cao đầu nói: “Được, vậy bổn công chúa đi trước đây.”
Trong một cỗ kiệu khác truyền đến tiếng ho trầm thấp: “Khụ khụ... khụ khụ... Trữ Tuyết, chúng ta mau đi thôi, khụ khụ...”