Vu Thức Vy thản nhiên nói: “Không có việc gì, nhị ca cứ làm việc của mình đi!”
Nàng vừa muốn đẩy hắn ra thì lại chợt nhìn thấy một hà bao bằng gấm màu đỏ trong tay hắn, nhìn hoa văn thêu phía trên có hơi quen mắt nên không nhịn được hỏi: “Hà bao này của ai vậy?”
Vu Nhậm Hi nghe vậy thì trên mặt xấu hổ và vội cất hà bao thu vào, ấp úng nói: “Đây là... đây là...”
Thật ra hắn cũng không biết là của ai, nửa đường có một tên ăn mày nhỏ cho hắn, vừa nhìn đã biết là vật của nữ tử, nó có chất liệu tốt như vậy thì hẳn là của tiểu thư nào đó đánh rơi, sau đó tên ăn mày kia thấy hắn đi qua lại tưởng nhầm là của hắn nên mới trả cho hắn.
Vu Thức Vy không biết trong lòng Vu Nhậm Hi suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên nàng nắm lấy tay hắn rồi cẩn thận cầm cái hà bao lên xem, cuối cùng nàng nhận ra được nó là của Diệp Hề Tương! Vu Nhậm Hi do dự không chịu nói ra, chẳng lẽ hắn lấy trộm của Diệp Hề Tương sao? Lẽ nào hắn đã thích đến mức này rồi sao?
Vu Thức Vy không hỏi nhiều, để cho hắn đỡ nàng, hai người đi về phía Thính Vũ Hiên. Nhưng bọn họ còn chưa đi được tới nửa đường thì lại nghe phía sau có tiếng ầm ĩ truyền đến: “Công chúa, nhị công tử, không xong rồi!”
Vu Thức Vy và Vu Nhậm Hi đồng thời xoay đầu lại thì nhìn thấy có rất nhiều bộ khoái xông vào, dẫn đầu chính là Trần bộ đầu của Hình bộ, người được gọi là Thiết Diện Ưng Bộ, bất cứ trường hợp nào tới trong tay hắn đều sẽ không thể nghi ngờ là bắt oan được.
Trong giây lát, Trần bộ đầu đã dẫn người đi tới trước mặt của Vu Thức Vy, hắn nhìn Vu Nhậm Hi, nghiêm túc nói: “Bắt hắn lại cho ta.”
Các bộ khoái phía sau lập tức xông lên bao vây Vu Thức Vy và Vu Nhậm Hi, ngăn cản Vu Thức Vy, khống chế Vu Nhậm Hi ở hai bên.
Trần bộ đầu đi tới trước mặt của Vu Thức Vy, thở dài cung kính chắp tay thi lễ một cái: “Ty chức bái kiến Tĩnh Văn công chúa.”
Vu Thức Vy liếc nhìn Trần bộ đầu rồi lại nhìn về phía Vu Nhậm Hi vẫn đang ko hiểu gì và trầm giọng hỏi: “Trần đại nhân, xin hỏi thế này là có ý gì vậy?”
Trần bộ đầu móc ra công hàm Hình bộ từ trong ống tay áo rồi mở ra đưa tới trước mặt của Vu Thức Vy, nói với giọng giải quyết việc chung: “Hồi bẩm công chúa, có người nhìn thấy Vu nhị công tử ở gần chỗ công tử Chu Đình Thâm của Chu gia bị giết chết nên chúng ta muốn bắt Vu nhị công tử về quy án để tiến hành thẩm vấn.”
“Giết người sao?” Vu Thức Vy nhìn về phía Vu Nhậm Hi chỉ thấy đối phương lộ ra vẻ mặt sửng sốt thì không nhịn được nói: “Trần đại nhân, nhị ca của ta đang yên đang lành sao lại giết tam công tử Chu gia làm gì?”
Vu Nhậm Hi cũng trầm giọng nói: “Ta không giết hắn.”
Trên gương mặt lạnh lùng của Trần bộ đầu không hề dao động, vết sẹo lệch cắt qua lông mày càng tăng thêm sát khí cho hắn: “Vu nhị công tử có giết hay không thì phải thẩm vấn tất nhiên sẽ có chân tướng rõ ràng, dẫn hắn đi.”
“Hãy khoan đã!” Vu Thức Vy chắn ở trước mặt Vu Nhậm Hi và lạnh giọng hỏi: “Xin hỏi Trần đại nhân, công tử Chu gia là chết thế nào, chết ở đâu và chết khi nào?”
Các vấn đề liên tục được đưa ra khiến Trần bộ đầu hơi sửng sốt, lúc này hắn mới cẩn thận liếc nhìn Vu Thức Vy, nhưng chỉ thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt, gương mặt lạnh lùng, vừa nhìn cũng biết là một mỹ nhân cao quý lại lạnh lùng và cao ngạo.
Trần bộ đầu nhanh chóng cúi đầu xuống, đáp lại: “Hồi bẩm, công tử Chu gia là bị người ta sử dụng đoản kiếm giết chết, chết ở Tiên Khách Lâu vào buổi sáng, có người nhìn thấy được Vu nhị công tử từ trong phong của Chu đi ra rồi nhìn thấy được Chu công tử chết thảm trong phòng, trên thân cắm đoản kiếm của Vu nhị công tử.”
Trần bộ đầu nói xong thì búng ngón tay ra hiệu, bộ đầu phía sau lại lập tức trình lên thanh đoản kiếm đã khô vết máu, Trần bộ đầu đưa nó tới trong tay của Vu Nhậm Hi: “Nhị công tử nhìn xem, đây có phải là đoản kiếm của công tử không?”
Đồng tử của Vu Nhậm Hi co lại vì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nói: “Đây đúng là đoản kiếm của ta, nhưng hôm nay ta không hề mang theo trên người, ta có đi Tiên Khách Lâu và gặp qua Chu Đình Thâm công tử, nhưng ta cũng không có giết hắn.”
Nhưng Lý bộ đầu lại không nghe những lời này mà chỉ kiên quyết nói: “Có giết hay không thì cứ đến Hình bộ là tất nhiên có biện pháp làm rõ chân tướng, Vu nhị công tử cũng không cần sốt ruột, cây ngay sẽ không sợ cái bóng lệch, nếu thật sự là oan uổng cho nhị công tử thì tất nhiên sẽ trả lại trong sạch cho công tử.”
“Nhưng căn bản không phải do ta giết người thì tại sao ta phải đi theo ngươi tới Hình bộ chứ?”
Trần bộ đầu nghe được lời nói này thì sắc mặt trầm xuống và to tiếng nói: “Ty chức đã nói hết lời rồi, nếu công tử phản kháng thì ty chức đành phải không từ biện pháp để bắt công tử về.”
Lúc này, tứ di nương Triệu Thị, tam di nương Chân Thị và Lục di nương La Thị nghe được tin tức thì đều chạy tới, tứ di nương nhìn thấy Vu Nhậm Hi sắp bị khống chế dẫn đi thì sắc mặt trắng bệch, vội lao tới đẩy đám người của bộ khoái ra và chắn ở trước mặt của Vu Nhậm Hi, lớn tiếng kêu ầm lên: “Các ngươi muốn làm gì? Nơi này chính là phủ Thái Sư, các ngươi bắt của nhi tử của ta làm gì?”
Nàng lộ ra bộ dạng “ai động đến nhi tử của ta thì ta sẽ liều mạng với người đó”, Trần bộ đầu thấy thế thì cảm thấy đau đầu, hắn biết nữ nhân này có thể sẽ không chịu nghe theo đạo lý nên không nhịn được lại nhìn về phía Vu Thức Vy và cung kính nói: “Ty chức nghe nói công chúa thông minh vô cùng, nên muốn nhờ công chúa khuyên nhủ di nương này giúp, không để cho nàng cản trở công vụ.”
Triệu Thị nhìn thấy Trần bộ đầu này tự nhiên từ chối nói chuyện với nàng và lộ ra bộ dạng khinh thường nàng thì tức giận tới mức trợn tròn hai mắt mà nhìn hắn rồi xắn tay áo lên chống nạnh mắng: “Này, ngươi đã tính là gì mà dám khinh bỉ lão nương ta, ta cho ngươi biết, ta không quan tâm ngươi là vì việc công hay không, nhưng một khi ngươi dám bắt nhi tử của ta thì ta sẽ liều mạng với ngươi.”
Trần bộ đầu cảm giác đau đầu, khuyết điểm nhìn thấy nữ tử khó chơi thì đau đầu đã mắc phải nhiều năm cũng không tốt hơn chút nào, hắn nhìn Vu Thức Vy giống như cầu cứu, nói: “Công chúa, nếu có gì thì ngài có thể nói ở trước mặt của thánh thượng, lúc này ty chức chẳng qua chỉ đang tiến hành công vụ mà thôi, vẫn mong công chúa bảo đại thẩm kia phối hợp một chút...”
“Đại thẩm?” Triệu Thị vừa nghe vậy lại tức giận tới mắc toàn thân run rẩy mà tức giận chỉ vào Lý bộ đầu nói: “Ngươi kêu ai là đại thẩm hả? Ai là đại thẩm của ngươi chứ, ta nói cho ngươi biết, hôm nay trừ khi ngươi bay qua xác của ta, bằng không thì đừng mong dẫn nhi tử của ta đi được...”
Nàng còn chưa nói hết thì Trần bộ đầu đã thật sự nhảy lên không trung và bay... bay... qua... người bà.
“Ty chức đã bay qua người ngài, hiện tại có thể dẫn người đi được rồi.” Trần Bộ khoái nhìn Triệu Thị với bộ dạng “không phải bay qua sao, vậy có gì là khó chứ”.
Xung quanh bất chợt trở nên yên tĩnh, tất cả bị hành động cương trực của Trần làm cho phì cười, nhưng bởi vì đang ở trong trường hợp nghiêm túc như vậy nên bọn họ không dám cười ra tiếng tới, mỗi người đều nhịn cười tới mức đôi vai run lên.
Vu Thức Vy cũng thiếu chút nữa thì phì cười, nói bay qua lại thật sự bay qua, cả đời này nàng cũng chưa từng gặp qua bộ đầu nào lại ngay thẳng như vậy... Thật sự là quá...
Triệu Thị dường như nhìn thấy quạ đen bay qua đỉnh đầu vậy. Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao nàng lại có cảm giác khó hiểu như vậy chứ?
Vu Nhậm Hi cảm thấy bất đắc dĩ và liếc mắt nhìn Triệu Thị: “Nương, nương cứ về trước đi, nhi tử trong sạch,` con không tin tà lại có thể thắng chính.”
Tà không thắng chính sao?
Vu Thức Vy nhíu mày và trong đáy mắt lóe lên một sự giễu cợt, buồn cười cho sự ngây thơ của hắn, có đôi khi tà vẫn có thể thắng chính, có một câu nói rất hay, người tốt không sống được lâu, tai họa lưu mãi tới nghìn năm, điều này cũng không phải là không có đạo lý.
“Trần bộ đầu, ngươi có thể dẫn nhị ca của ta đi, nhưng ngươi phải bảo đảm sẽ không vu oan giá họa, bản công chúa không tin nhị ca của ta lại làm ra chuyện này, chờ phụ thân ta trở về tất nhiên sẽ bắt tay vào phối hợp với người của Hình để điều tra chuyện này, cho nên vẫn mong mọi người cho ta một chút thời gian.”
Trần bộ đầu thấy Vu Thức Vy cuối cùng cũng đồng ý cho dẫn đi thì tạ ơn rồi sau đó lại thật sự dẫn Vu Nhậm Hi ra.
Mắt thấy nhi tử của mình bị bắt khiến Triệu Thị muốn quay cuồng, nước mắt cũng không khống chế được mà chảy ra: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Công chúa, sao ngài có thể để cho đám bộ khoái kia dẫn Nhậm Hi đi được, nếu chẳng may hắn xảy ra vấn đề gì, dù ta có làm thế nào thì ta phải làm sao đây... A a a...
Triệu Thị nói xong lại ngồi dưới đất khóc lớn, hoàn toàn quên đi hình dáng của di nương trong mắt mọi người, ngược lại giống như một người đàn bà chanh chua ngoài đường phố. Thuốc mê trên thân của Vu Thức Vy vốn chưa được giải lại bị tiếng khóc của nàng ta quấy nhiễu làm cho càng thêm choáng váng đau đầu, thân thể cũng lắc lư theo, may là được La Thị nhanh tay nhanh mắt đỡ được: “Tiểu Vi, ngươi làm sao vậy? Không có sao chứ?”
Tam di nương Chân Thị cũng lo lắng nhìn Vu Thức Vy: “Công chúa, sắc mặt của ngài thật sự không tốt, có phải đã bị bệnh hay không?”
“Ta cảm giác hơi khó chịu nên muốn về Thính Vũ Hiên trước, các ngươi tạm thời dẫn tứ di nương về Lạc Tuyết viện đã, đúng rồi, phái người đi tìm phụ thân trở về lập tức giải quyết chuyện này.”
Vu Nhậm Hi không phải là người kích động, lần này lại đột nhiên trở thành hung thủ sát hại Chu Đình Thâm như vậy thì tất nhiên phải có ẩn tình khác, chẳng qua là gió thổi mưa giông trước cơn bão...
Sau khi Tam di nương Chân thị nghe Vu Thức Vy nói xong thì vội vàng hạ thấp người bái chào nói: “Vâng, công chúa, Bán Hạ, ngươi đã nghe thấy chưa, nhanh phái người đi tìm lão gia đi.”
Bán Hạ nhận được mệnh lệnh liền chạy ra ngoài, vào lúc này Vu Thức Vy cuối cùng cũng không chịu nổi, ngã vào trong lòng của Lục di nương La Thị: “Tiểu Vi, Tiểu Vi, con làm sao vậy?”
Tam di nương thấy vậy thì khiếp sợ đến mức biến sắc, lại vội vàng gọi với bóng dáng của Bán Hạ: “Bán Hạ, ngươi lại phái người tới mời Lý đại phu đến phủ đi...”