Người phụ nữ lăng nhăng?
Đồ đàn bà?
Vu Thức Vy nhìn Thượng Quan Cửu U một cái, đáy mắt lướt qua chút nực cười, Khương Sở nhà người ta trên người mang y phục đỏ, phong đãng không cứng nhắc, chỗ nào giống đàn bà chứ?
Đầu óc có vấn đề!
"Chư vị mời~"
Tiếp đãi yến tiệc xong, Vu Thức Vy đứng dậy tiễn Diệp Hề Tương và Chu Đình Nguyên, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Cửu U còn ăn vạ ở đó chưa chịu đi, bất giác ra lệnh tiễn khách, "Vương gia, còn không về sao?"
Thượng Quan Cửu U quay đầu nhìn bộ dạng là người mà cử chỉ hành động như vật của Khương Sở sau khi được Hàm Yên giúp sửa soạn lại, lạnh lùng nói: "bổn vương có chuyện cần bàn với ngươi, để hắn ta đi trước."
Khương Sở bị ánh nhìn đầy vẻ thù địch của hắn làm cho cảm thấy khó hiểu, "Cửu U vương, rất rõ ràng, Vu tiểu thư và ngài không có gì để nói, mắt ngài có vấn đề không nhẹ, như vậy mà cũng không nhìn ra!"
"Ngươi......đồ đàn bà, bổn vương đang nói chuyện, không đến lượt ngươi chen mồm vào, mau cút ra ngoài~"
Khương Sở chỉ thấy buồn cười, "ngài như này ăn vạ ở chỗ thiếu nữ chưa xuất giá nhà người ta, Vương phi nhà ngài có biết không?"
Lời nói này cũng nhắc nhở tới Vu Thức Vy, cánh môi hơi động nói: "Hàm Yên, vương gia uống say rồi, mau đi mời Vương phi tới đón người về......"
"Các.....các ngươi"
Thượng Quan Cửu U tức không nói được gì, vừa tức giận xong tự dưng lại cười lên, nụ cười máu lạnh tà ác, một tay lôi Vu Thức Vy vào lòng, giữ chặt lấy cổ nàng, đến cạnh bên tai nàng thấp giọng nói: "Vu Thức Vy, ta và ngươi cùng cá cược thấy sao? cược xem Hàn Giang Nguyệt có thể sống xót trở lại được không! "
Cái gì?
Tim Vu Thức Vy run mạnh, ngẩng mạnh đầu nhìn vào mắt Thượng Quan Cửu U, trong mắt tiết ra chút hoảng hốt, cắn răng nói: "Thượng Quan Cửu U, muốn gì thì ngươi xông vào ta đây này!"
Thượng Quan Cửu U nâng cằm nàng lên, tàn nhẫn vô tình, "Vu Thức Vy, rốt cuộc thì Hàn Giang Nguyệt cũng là điểm yếu của ngươi, là hòn đá chặn đường ngươi, chi bằng ta giúp ngươi loại bỏ y, tiêu diệt nốt chút nhân tính cuối cùng của ngươi......thấy sao? "
Vu Thức Vy tức giận đẩy hắn ra, trong mắt hội tụ mọi phong vân, sát khí bám quanh người nàng, "ngươi mà dám động vào một cọng tóc của huynh ý, ta sẽ lấy mạng ngươi!"
Nghe thế, Thượng Quan Cửu U cười đểu, "dựa vào miếng võ mèo cào của ngươi cũng muốn lấy mạng bổn vương?"
"Cút ~ cút ngay lập tức!" Vu Thức Vy chỉ về phía cửa lớn lạnh lùng nói, trong lòng hiểu rõ, kể cả hôm này nàng không bạo lộ bản thân mình, thì Thượng Quan Cửu U cũng sẽ ép nàng hiện thân.
Thượng Quan Cửu U thấy nàng cuối cùng cũng tức điên lên, trong lòng trở nên vui vẻ ngay lập tức, "Vu Thức Vy, hãy chờ xem."
Chờ đến khi bóng đen đó biến mất sau cánh cửa, Vu Thức Vy lập tức ngồi rạp xuống, sắc mặt trắng xanh, ánh mắt lúc sáng lúc tối không rõ ràng, lời nói của hắn thực dọa đến nàng rồi sao?
Không sợ kẻ cắp cướp đồ chị sợ bị kẻ cắp để ý, mặc dù Hàn Giang Nguyệt cũng không phải dạng vừa, nhưng dù gì cũng sẽ có lúc sơ ý!
Nếu Thượng Quan Cửu U nhân lúc y sơ hở mà ra tay, giống như lần trước thì......
"Vu tiểu thư, mặc dù Thượng Quan Cửu U thâm hiểm khó đoán, nhưng ta nghĩ, nếu ngươi dùng thuốc độc của mình, hắn ta tuyệt đối chẳng thể phòng tránh được!"
Vu Thức Vy ngẩng đầu nhìn kĩ vào mắt Khương Sở, trầm giọng nói: "dường như ngươi rất hiểu ta."
"Cũng có nghe nói đôi chút."
"Khương công tử, việc của ta không liên quan gì tới ngươi, kịch ngươi cũng xem xong rồi, ngươi về đi." Nói xong Vu Thức Vy không chờ hắn trả lời, liền quay người rời đi.
“Ây......Vu tiểu thư......”
Thực ra hắn muốn nói, nàng không phải lo lắng, Hàn Giang Nguyệt đâu phải người dễ đối phó như vậy, lần trước Hàn Giang Nguyệt bị rơi vào bẫy của Thượng Quan Cửu U, là tâm can tình nguyện để bị bắt, cũng là vì Thượng Quan Cửu U dùng nàng để uy hiếp y, giống hệt khi nãy.
So với việc nói Hàn Giang Nguyệt là điểm yếu của nàng, không bằng nói nàng là điểm yếu của Hàn Giang Nguyệt, điểm này......có lẽ nàng phải rõ hơn bất kỳ ai......
Đêm về, Vu Thức Vy phái vô số người đi nghe ngóng tin tức của Hàn Giang Nguyệt, nhưng vẫn đứng ngồi không yên, trong lòng vẫn cứ rất lo lắng.
Hàm Yên trải giường xong, khuyên nói: "tiểu thư, người đi ngủ đi, bên cạnh vương gia có vô vàn cao thủ, sao có thể có chuyện được chứ? nhất định là Thượng Quan Cửu U hù dọa người thôi."
"Không Hàm Yên, ngươi không hiểu Thượng Quan Cửu U, tính hắn giống hệt ta, lời đã nói ra thì nhất định sẽ làm được, hắn ta tuyệt đối sẽ không để Giang Nguyệt sống xót trở về đâu."
"Vương gia đâu có mềm yếu thế, lần trước sơ xuất trúng kế, người nhất định đã sớm có phòng bị."
"Mặc dù nói thế, nhưng mà......"
Nhưng nàng vẫn rất lo lắng, vì y là người quan trọng nhất trong lòng nàng, trừ khi bây giờ y lập tức xuất hiện trước mặt nàng, nếu không thì nàng vẫn không thể yên tâm được......
"cốc, cốc, cốc" bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, "tiểu thư, Nhiếp Chính vương phi phái nữ tì Hạ Hoan đem tới một bức thư!"
Hàm Yên nhìn Vu Thức Vy một cái, lập tức mở cửa, nhận lấy bức thư trong tay Thái Trúc, quay người đưa lại cho Vu Thức Vy.
"Vu tiểu thư, vương gia đã phái vài trăm tên sát thủ, thâu đêm truy sát Mẫn Thân vương, ngươi mau đi cứu Mẫn thân vương à......."
Vu Thức Vy mở to mắt, tay run run, lá thư rơi xuống đất, ánh mắt trở nên trống rỗng, mấy trăm sát thủ?
Đó là khái niệm gì cơ chứ?
Trận đấu quyết tử, một mất một còn!
Hàm Yên nhặt lá thư lên xem, bỗng dưng kinh ngạc miệng há lớn, "tiểu thư, đây......đây......"
"Lập tức chuẩn bị ngựa cho ta, ta tự mình đi đón Giang Nguyệt hồi kinh."
Hàm Yên giữ chặt tay Vu Thức Vy lại, "tiểu thư, người đừng kích động à, đây chắc là mưu kế của Thượng Quan Cửu U, có thể là Vương gia chẳng gặp phải nguy hiểm gì đâu, hơn nữa lá thư này, nói không chừng là do hắn bảo Trữ Tuyết công chúa viết thì sao......"
Lời nói này làm nàng tỉnh táo lại!
Vu Thức Vy hồi thần lại, lập tức trấn tĩnh trở lại, "ngươi nói đúng, không ngờ ta lại không nghĩ tới điều bất thường trong chuyện này, Trữ Tuyết công chúa nghe lời Thượng Quan Cửu U như vậy, lá thư này có lẽ chính là do Thượng Quan Cửu U bảo nàng ta viết!"
Xuýt chút nữa mất đi lí trí.
"Hàm Yên, phái người tới quậy phá mấy sòng bạc của Thượng Quan Cửu U cho ta, hắn muốn ta sứt đầu mẻ trán, ta cũng không thể để hắn thanh thản!"
Đoan Vương phủ
A Mông bật tường vào phủ, trong nháy mắt đã tới Trầm Hương đài, nói với bóng hình đen trong căn phòng tối đen: "vương gia, Vu Thức Vy không hề có bất kì động tĩnh gì!"
"Người phụ nữ đó quả nhiên lí trí hơn Hàn Giang Nguyệt, không dễ lừa! A Mông, phái năm trăm sát thủ, đi giết chết Hàn Giang Nguyệt."
Chỉ đến khi nhìn thấy xác Hàn Giang Nguyệt, nàng ta mới tin chứ gì!
A Mông nhận lệnh "soạt" một tiếng, biến mất trong đêm tối.
Thượng Quan Cửu U nhìn thấy hình bóng uyển chuyển dáng trúc mặc y phục sặc sỡ, trong lòng thấy chán ghét vô cùng, cảm thấy chán ngán với mọi thứ bây giờ, nhưng lại không thoát ra được.
"Cốc, cốc, cốc ~ Cửu U, huynh còn ở đây đúng không?" Ngoài cửa truyền tới giọng nói hoạt bát của một nữ tử, kèm thêm chút dè dặt.
Thượng Quan Cửu U nhíu nhíu mày, càng thấy phiền chán, phụ nữ hắn muốn có mà không dành được, phụ nữ mà hắn không muốn thì cứ dính lấy hắn......
"Trữ Tuyết, ngươi ngủ trước đi, ta còn có việc còn nghĩ chưa thông."
"Cót két~" một tiếng, cửa phòng đã bị mở ra, ánh nến yếu ớt trong phòng bỗng không thấy rõ nữa, Trữ Tuyết vẫn đứng yên một chỗ, e thẹn cười: "huynh nghĩ gì mà nghĩ không thông? nói với ta, ta cùng huynh nghĩ a."
Thượng Quan Cửu U quay người lại, hờ hững nói: "quốc gia đại sự, ngươi chỉ là phận nữ nhi hiểu cái gì chứ, mau đi ngủ đi."
Trữ Tuyết chu chu môi, có chút không vui, "huynh toàn thế này thôi, tìm các loại lí do cự tuyệt ngủ cùng ta, ngay cả đêm đại hôn huynh cũng vứt ta một mình ở phòng hoa trúc, Cửu U, đêm đó, rõ ràng huynh nói yêu ta, giờ tại sao lại xa lánh ta như vậy? "
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U đen lại, hắn chưa từng nói yêu nàng ta, nói yêu là......
"Trữ Tuyết, nghe lời......"
Trữ Tuyết hai tay bịt chặt tai lại, "ta không nghe, ta không nghe, lí do của huynh đã quá nhiều rồi, một cái ta cũng không tin, huynh biết những người đó ở sau lưng chế giễu ta như nào không? nói ta ép huynh cưới ta, nói huynh căn bản không hề yêu ta, Cửu U, ta không tin, ta không tin.......huynh nói với ta, rốt cuộc huynh có yêu ta hay không?"
Thượng Quan Cửu U có chút đau đầu, "Trữ Tuyết, đừng mất trật tự nữa, mau về phòng ngủ đi."
"Vậy huynh nói cho ta biết, huynh có yêu ta không, huynh nói đi!"
"......" lời nói trái với lòng mình, hắn chẳng thể mở lời.
Đêm tối che lấp sắc mặt Thượng Quan Cửu U, nhưng không che lấp được đáp án trầm mặc không âm thanh đó.
Bỗng nhiên Trữ Tuyết đẩy Thượng Quan Cửu U một cái, ngồi xuống đất lớn tiếng khóc: "quả nhiên huynh không hề yêu ta, quả nhiên là......lời nói của những người kia không hề sai......"
Đầu Thượng Quan Cửu U giật giật một trận, Vu Thức Vy đáng chết, đều do nàng, nhét cho hắn một phiền phức lớn như vậy, làm hắn đánh không được khóc không xong, chết tiệt, chết tiệt!
"Được rồi, đừng khóc nữa, bổn vương nói thật với ngươi vậy......bổn vương......bổn vương không thể làm chuyện ấy......"
Cái gì?
Trữ Tuyết đang khóc lớn bỗng nín luôn, nước mắt giàn dụa nhìn Thượng Quan Cửu U, "không thể làm chuyện ấy nghĩa là sao?"
Mặt Thượng Quan Cửu U đen lại, không ngờ nàng ấy không hiểu nghĩa là gì, "không thể làm chuyện ấy chính là phương diện đó không làm được!"
Công chúa Trữ Tuyết càng không hiểu, "là phương diện nào a?"
"Ngươi......" Thượng Quan Cửu U không biết nói gì, người con gái này quá vô tư ngây thơ rồi, "chính là ta không có cách nào động phòng cùng ngươi, ngươi hiểu không?"
Hắn thật điên mất, không ngờ lại dùng loại lí do như này để cự tuyệt phi tử của mình!