Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44102

Vu Thức Vy cảm thấy đau đầu. Dưới tình thế nguy cấp, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, nàng xoay chuyển tình thế đè Hàn Giang Nguyệt xuống đất, lấy thuốc giải ra, cưỡi lên người y, mở miệng y ra đổ thuốc giải vào.

Hàn Giang Nguyệt ngớ người, tư thế này...

Vy Nhi nhà hắn thật sự quá mạnh mẽ.

Vu Thức Vy cũng nhận thấy mình đã thất thố, vội vã đứng dậy liền bị Hàn Giang Nguyệt ôm lại: “Vy Nhi, đừng đi.”

“Cút!” Vu Thức Vy lạnh lùng nói, trừng mắt nhìn y, sau đó gỡ tay y ra đứng dậy.

Hàn Giang Nguyệt chỉ cảm thấy sự khô nóng trong người hình như đang dần giảm bớt. Biết được bản thân đã uống thuốc giải thật, đáy lòng y thấy có hơi thất vọng. Đang yên đang lành thuốc giải này đâu ra vậy, hại y lại thất bại lần nữa, đủ lắm rồi đấy!

Y đứng dậy nắm tay Vu Thức Vy, vội vã nói: “Vy Nhi, vừa rồi... chúng ta cũng xem như đã thân cận da thịt rồi, chúng ta thành thân đi.”

Vu Thức Vy lườm khuôn mặt không biết xấu hổ của y, chỉ thấy buồn cười: “Vương gia, huynh nghĩ nhiều rồi, chúng ta chẳng qua chỉ bất cẩn va phải nhau chút thôi, không tính là thân cận da thịt.”

Hàn Giang Nguyệt bị làm cho nghẹn họng, sau đó đột nhiên nhớ ra Vu Thức Vy cũng trúng độc, hắn nắm chặt tay nàng, ánh mắt ngập tràn lo lắng: “Vy Nhi, chẳng phải muội cũng trúng độc sao?”

Bây giờ y mới phát hiện tóc tai nàng rối loạn, trong lòng căng thẳng, dưới đáy mắt còn có ngọn lửa giận dấy lên: “Trừ khi nàng cũng trúng mị dược?”

Lúc đó mặt nàng đỏ ửng, nhìn vào đã thấy có điều bất thường, chỉ là y không hiểu y thuật nên không phát giác ra.

Vu Thức Vy gật đầu thừa nhận: “Phải, ta và huynh trúng cùng loại độc.”

Cùng loại?

Hàn Giang Nguyệt mở to mắt: “Thế sao nàng giải độc được?”

“Ta...”

“Bổn vương giải độc cho nàng ấy, sao hả?”

Vu Thức Vy còn chưa dứt lời thì đã có một giọng nói khoe khoang cắt ngang. Sau đó, Thượng Quan Cửu U vừa bước chân vào phòng đã kéo Vu Thức Vy đến bên cạnh, ngạo nghễ nhìn Hàn Giang Nguyệt: “Là bổn vương không tiếc sức mình giải độc cho nàng ấy, nàng ấy mới có thể khỏe mạnh đến đưa thuốc giải cho ngươi.”

“Không tiếc sức mình?” Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt như muốn bốc hỏa, y phẫn nộ nhìn Thượng Quan Cửu U: “Không tiếc sức mình là có ý gì?”

“Chẳng qua chỉ là chuyện nam nữ thôi mà.”

“Chuyện nam nữ...”

Hàn Giang Nguyệt như muốn cắn nuốt ba từ nọ, ánh mắt chuyển qua nhìn Vu Thức Vy: “Vy Nhi, hắn nói thật sao? Hai người... đã... hai người...”

“Bọn ta...”

“Đúng, bọn ta đã gạo nấu thành cơm rồi.”

“Thượng Quan Cửu U!” Vu Thức Vy bực bội quát, nàng muốn ngăn cản hắn tiếp tục nói bậy, nhưng lại bị hắn cướp lời: “Nữ nhân ấy mà, bổn vương biết nàng xấu hổ. Không sao, nếu hắn có thắc mắc gì thì cứ để bổn vương trả lời là được, nàng qua bên kia ngồi nghỉ đi. Bị ta giày vò hơn nửa canh giờ, chắc giờ nàng cũng mệt lắm rồi.”

Khó khăn lắm mới có cơ hội chọc cho Hàn Giang Nguyệt tức chết, Thượng Quan Cửu U quyết định chơi cho thật đã.

Vu Thức Vy nhận thấy sự bỡn cợt trong ánh mắt hắn, suýt chút nữa nàng trợn trắng mắt. Nàng hiểu rồi, Thượng Quan Cửu U là đang sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên muốn đổ thêm dầu vào lửa, chọc tức Hàn Giang Nguyệt đây mà.

Hàn Giang Nguyệt bị câu nói “chắc giờ nàng mệt lắm rồi” kia đả kích nặng nề. Trong đầu y hiện cảnh tượng hai người điên loan đảo phượng, mây mưa quấn quýt.

Lửa giận ngập trời không thể kiềm chế, y giơ tay lên đấm một quyền vào mặt Thượng Quan Cửu U khiến cho hắn ngã xuống đất. Tiếp sau đó là một loạt những cú đấm như mưa trút xuống, chỉ chốc lát thôi mà khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Cửu U đã bị đánh cho chỗ xanh chỗ tím.

Vu Thức Vy nhàn nhã ngồi xuống uống trà, không hề có ý định ngăn cản. Nếu hắn đã có lòng chọc tức Hàn Giang Nguyệt thì hắn đáng đánh.

Thượng Quan Cửu U bị cơn giận dữ của Hàn Giang Nguyệt đánh cho không phản đòn được, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, liều mạng đẩy Hàn Giang Nguyệt hiện như phát điên ra, phẫn nộ hét: “Hàn Giang Nguyệt, ngươi muốn chết sao!”

Hàn Giang Nguyệt trừng mắt nhìn Thượng Quan Cửu U, nếu giờ trong tay y có kiếm, y nhất định không do dự đâm cho Thượng Quan Cửu U một kiếm, sau đó băm vằm hắn ra. Đáng chết, hắn lại dám nhúng chàm Vy Nhi của y... y sắp điên rồi.

Nhìn thấy Hàn Giang Nguyệt lại sắp xông lên, Vu Thức Vy đặt ly trà xuống. Nàng đứng lên, kéo Hàn Giang Nguyệt lại, nói nghiêm túc: “Đừng nghe hắn nói bậy, hắn cố ý chọc giận huynh thôi. Thuốc giải của ta cũng là do hắn đưa, nên câu nói hắn giải độc cho ta không có sai, giống như vừa rồi ta giải độc cho huynh vậy, hiểu chưa?”

Đồ ngốc này, đạo lý rõ ràng như thế mà lại không nghĩ ra, chỉ với hai ba câu đã bị Thượng Quan Cửu U chọc tức phát điên rồi.

Nói cho cùng thì cũng vì quá quan tâm đến nàng, nên nàng mới có thể ở trước mặt y tùy ý làm càn. Thế nên hễ là chuyện liên quan đến nàng liền có thể khiến y mất lí trí, đây đều là minh chứng cho tình cảm mãnh liệt của y.

Đời trước, nàng xem tình cảm sâu nặng y dành cho nàng như cái cớ tùy ý làm tổn thương y, đời này... nếu ông trời nhất định sắp xếp như thế thì nàng chỉ đành tiếp nhận.

Hai đời hai kiếp, Hàn Giang Nguyệt, cuối cùng huynh cũng thắng rồi, trái tim này... là của huynh.

Hàn Giang Nguyệt vừa nghe thấy lời nói của Vu Thức Vy, lúc đầu thì ngây ngốc, sau đó là vui mừng như điên, bất chấp hình tượng ôm lấy Vu Thức Vy: “Vy Nhi, muội nói thật sao? Hai người thật sự không có chuyện gì cả?”

Sắc mặt Thượng Quan Cửu U xám xịt, sờ thấy một miệng đầu máu, hắn lạnh lùng nhìn Vu Thức Vy đang được Hàn Giang Nguyệt ôm vào lòng. Một màn tình cảm này khiến hắn thấy rất chướng mắt.

Đáy lòng hắn chợt sinh ra cảm giác rằng họ rất xứng đôi. Chỉ khi đứng trước mặt Hàn Giang Nguyệt, Vu Thức Vy mới để lộ ra những sắc thái cảm xúc khác nhau. Còn khi đứng trước mặt hắn thì chỉ có một vẻ lạnh lùng cố hữu. Có lẽ... có lẽ đây chính là tình yêu.

Cách nghĩ này khiến Thượng Quan Cửu U thấy buồn cười, cút mẹ nó đi tình yêu! Tình yêu là gì? Người lạnh lùng vô tình sao xứng có được tình yêu? Vu Thức Vy, đôi tay nàng dính đầy máu tươi, chỉ cần còn ở địa ngục một ngày thì mãi mãi không có được tình yêu chân chính.

Trước khi rời đi, Thượng Quan Cửu U nặng nề nhìn Vu Thức Vy: “Vu Thức Vy, đừng quên nàng nợ ta hai lần cứu mạng. Hai cái ơn này, ta có thể đòi nàng trả lại bất cứ lúc nào.”

Hàn Giang Nguyệt khinh thường nhìn bóng lưng của Thượng Quan Cửu U: “Mặc kệ hắn, có chuyện gì thì ta trả giúp muội.”

Vu Thức Vy chỉ cười không nói, ánh mắt nàng giờ mới nhận ra Hàn Giang Nguyệt đang ở trần. Nàng liền dời tầm mắt khỏi ngực trần của y, đẩy Hàn Giang Nguyệt ra, lạnh nhạt nói: “Mau mặc y phục cho tử tế đi.”

Hàn Giang Nguyệt cười ngoan ngoãn nói: “Vâng, xin tuân lệnh phu nhân.”

Khóe mắt Vu Thức Vy hơi giật giật, ngay lúc y xoay người, nàng không kiềm được mà khẽ cười. Đợi khi y thay y phục xong quay lại thì ý cười trên khuôn mặt nàng đã sớm biến mất.

“Ta phải về rồi, huynh dừng bước.”

“Ta tiễn muội.”

Vốn dĩ Vu Thức Vy đã từ chối, nhưng không đọ lại được sự bá đạo của Hàn Giang Nguyệt, cuối cùng vẫn là y đích thân đưa nàng về phủ Thái Sư.

Mới chớp mắt đã đến tối, trong Thính Vũ Hiên lúc này đã đốt đèn sáng tỏ.

Vu Thức Vy ngồi trên phản. Dưới ánh nến, nàng đang nghiêm túc lật xem quyển sách y thượng cổ đã tìm được trong thái y viện. Tuy độc của nàng đã được giải, nhưng nàng vẫn muốn nghiên cứu thuốc giải của Túy Sinh Mộng Tử. Lỡ như hôm nào lại gặp loại độc này nữa thì nàng cũng đã có sự đề phòng từ trước.

Bộ y phục sang trọng xa hoa lúc sáng đã được thay ra, lúc này nàng chỉ mặc một bộ váy màu xám bạc đơn giản, tóc cũng đã được nàng tết lại cho gọn. Điểm Thúy lúc này đang nhẹ nhàng quạt cho nàng, cũng không làm phiền nàng đọc sách.

Hàm Yên từ ngoài đi vào, dâng lên một chén chè đậu xanh, dịu ngoan nói: “Tiểu Ngư, nghỉ chút đi.”

Vu Thức Vy đặt sách xuống, nhận lấy chén chè ăn một miếng, sau đó đặt sang một bên, nhàn nhạt hỏi: “Vu Vinh Hoa còn chưa về sao?”

Hàm Yên đáp: “Chưa ạ.”

“Chưa thì tốt, vậy chứng tỏ nàng ta đã được Thượng Quan Diệp giữ lại trong phủ.”

Hàm Yên khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, vì sao người lại đưa Vu Vinh Hoa đến vương phủ? Thế chẳng phải hời cho nàng ta quá sao?”

“Hời?” Vu Thức Vy cười lạnh: “Đưa nàng ta qua đó là vì ta muốn nàng ta phải chịu khổ thêm một chút. Công chúa Thấm Thủy đó kiêu căng ngang ngược như thế, tuy không yêu Thượng Quan Diệp, nhưng lại có tính chiếm hữu rất cao, quyết không cho phép phu quân của mình sủng hạnh nữ tử khác ngay trong ngày đại hôn của mình đâu. Vu Vinh Hoa xui xẻo rồi.”

Điểm Thúy hả hê nói: “Đúng, cứ để họ đấu đá ở đó, như thế tiểu thư mới rảnh tay đối phó với Đường gia. Đợi vài ngày nữa Li Hạ cô nương vào phủ thì họ sẽ chết chắc.”

Vu Thức Vy cười nhìn vẻ hả hê của Điểm Thúy, đột nhiên nhớ đến một việc: “Hàm Yên, sao còn chưa đưa Phí ma ma đến?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK