Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4465
Thanh âm của Đường Mẫn Nhi gấp gáp, giống như là đang nóng lòng che giấu điều gì đó. Vừa bước vào nàng đã hung hăng đẩy Vu Thức Vy một cái, sau đó liền bước tới bên cạnh Đường đại phu nhân, mỉm cười:
“Cô mẫu, con đến rồi”
Nhưng mà Đường thị dường như là không nghe thấy, cũng có thể là không nhìn thấy nàng, bèn đẩy nàng ra, thất thểu đứng dậy chạy nhanh về chỗ Vu Thức Vy. Bàn tay đầy những nếp nhăn nhỏ thân thiết nắm chặt lấy vai Vu Thức Vy, vừa hung ác vừa lo lắng nói: “Những lời ngươi vừa nói là sự thật?”
Dáng điệu của bà vừa hung hãn vừa ngoan độc, gương mặt hơi tái mang theo một tia dữ tợn, bàn tay nắm lấy vai Vu Thức Vy dần dần siết lại, khiến vai nàng có có chút đau đớn. Nàng đã có thể ẩn ra nhưng lại không làm thế, đáy mắt không có lấy một phần xấu hổ, cũng chẳng có chút nào thương xót, đôi mắt sắc lẻm như chiếc giếng cạn sâu hun hút nhìn chằm chằm vào bà: “Tai của mẫu thân cũng không còn như trước nữa rồi thì phải? Trường tỷ đã thân tàn ma dại rồi, bị tên thợ săn qua đường bức nhục thảm hại rồi”
Làm nhục rồi... làm nhục rồi... Rồi...

Cuối cùng ba chữ như thể bị phóng đại cứ cứ lặp đi lặp lại vang vọng trong lỗ tai của Đường thị, Đường thị chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trước mắt đen thẫm một màu, nói cái gì cũng đều không nghe thấy được nữa.

Vu Thức Vy mặt mày không đổi sắc đỡ được thân thể nghiêng ngả té xỉu của bà, sau đó đỡ bà nằm lên giường Quý phi, lại đắp thêm chăn cho nữa.

Sau lưng, Đường Mẫn Nhi vươn tay chụp lại, xé rách quần áo của Vu Thức Vy, điên cuồng gào thét: Vu Thức Vy, ngươi là một con đàn bà điên, Đường tỷ ta, cô ta, Đường huynh ta, tất cả bọn họ cuối cùng đều đã xin lỗi ngươi rồi, vì sao ngươi lại làm hại bọn họ như vậy, ngươi không phải người, ngươi chính là một tên súc sinh không tim không phổi..."
Vu Thức Vy mặc kệ nàng ta tùy ý đánh đập, một gợn sóng dao động cũng không hề lan đến đáy mắt, chờ đến khi nàng ta kiệt sức rồi mới nhàn nhạt nói: “Đây là do bọn hắn thiếu nợ ta mà thôi”
Thanh âm nhẹ tựa lông hồng đưa nàng trở về tiền kiếp, trở về cuộc sống thống khổ, trở về cuộc sống mà nơi nơi đều chỉ có hoang tàn, trở về cuộc sống mà đêm đêm nàng trằn trọc vì hối hận và tức tưởi, chỉ như kéo dài chút hơi tàn, mối thù giết con, mối hận thân tàn, tất cả đều là cừu hận thâm thù, chút thống khổ này của bọn này…. có thể coi là cái gì đây?
Vu Thức Vy đẩy một cái khiến Đường Mẫn Nhi ngã xuống, nàng từ trên cao nhìn xuống, màu mắt ngập tràn lệ khí đỏ tươi, con ngươi trong mắt phảng phất như bị nhuộm bởi hoa Bỉ Ngạn, sâu thẳm như vách núi cheo leo mang theo biết bao hận thù, "Đường Mẫn Nhi ngươi, nàng ta, Đường Quý Phi, Thượng Quan Diệp, Đường gia các ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho bất kì ai cả."
Dứt lời, Vu Thức Vy bước ra khỏi gian phòng. Đường Mẫn Nhi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Vu Thức Vy, vì cái gì mà ban nãy nàng đột ngột có cảm giác Vu Thức Vy giống như người đã chết rồi, hoàn toàn không hề giống với người sống, cặp mắt kia nào nào có sắc thái mà một người sống có, đó là Lệ Quỷ, Lệ Quỷ lấy mạng người….
Điểm Thúy cùng Hàm Yên nhận thấy lúc Vu Thức Vy từ phòng bước ra quần áo hình như có chút mất trật tự liền cho rằng nàng bị sỉ nhục, sắc mặt thoáng chốc lúng túng: “Tiểu thư, có phỉa ngài bị Đường đại tiểu thư làm khó dễ rồi.”
"Ta mệt rồi, về thôi."
Sau khi trở về, Vu Thức Vy vừa nằm xuống giường liền chìm vào giấc ngủ, nàng ngủ suốt cả một buổi chiều, đến khi tỉnh lại thì đã tối muộn cả rồi.
Nàng có chút lạ lẫm khi đưa mắt nhìn một lượt Thính Vũ Hiên, như lời Hàm Yên nói, Thính Vũ Hiên này thật sự là vừa rộng rãi vừa hoa lệ, nhưng mà, nàng lại cứ hoài niệm Phi Vân các đơn sơ, chỗ này rộng thật đấy, nhưng lại không phải là nhà của nàng.
Nhà? Vu Thức Vy tự cười nhạo chính mình, nàng có sao? Không có, từ trước đến nay đều không có, kiếp trước không có, kiếp này lại càng không….
“Két..”, tiếng cửa phòng bật mở, Hàm Yên bưng một chung cháo củ từ đem đến. cười nói: “Tiểu thư, người tỉnh rồi?” Vu Thức Vy đưa tay niết trán, “Đường thị thế nào rồi?”
“Đường thị ngay trong đêm đã rời Phủ Thái sư rồi, hẳn là đi Thanh Liên Tự tìm Vu Vinh Hoa rồi”
“Cứ để bà ta đi thôi”
Vu Thức Vy nhận chung cháo, nàng đang định ăn thì bên ngoài chợt truyền đến một hồi náo loạn, “Đại thiếu gia, ngài không thể đi vào, tiểu thư nàng đã... A..."
Nghe được tiếng hét thảm thiết của Tiểu Ninh, Vu Thức Vy khẽ biến sắc, nàng nhanh chóng đứng lên chạy ra bên ngoài liền thấy Vu Nhậm Hoằng cầm kiếm đi về hướng bên này, mà trên mặt đất, Tiểu Ninh ôm lấy cánh tay, máu tươi men theo cánh tay nàng chảy ướt một mảng.
“Vu Thức Vy, con tiện nhân này, hại ta cùng muội muội ta đến nước này, chịu chết đi”. Vu Nhậm Hoằng sắc mặt ngoan lệ dọa người, khí thế dời non áp biển áp bức mạnh mẽ, hắn giơ kiếm nhằm thẳng vào hướng ngực trái Vu Thức Vy.
Nói thì chậm nhưng hành động lại diễn ra trong tích tắc, chỉ nghe được Hàm Yên thét lên một tiếng kinh hãi, đẩy Vu Thức Vy nàng ra lấy thân mình nghênh đón lưỡi kiếm của Vu Nhậm Hoành, “Tiểu thư, coi chừng…A…”
“Phụt” một tiếng, giữa trận ầm ĩ hỗn loạn là thanh âm đao kiếm đâm vào da thịt bén ngọt như thanh âm xé rách bầu trời, khiến kho không gian và thời gian ngưng đọng lại. Hai mắt Vu Thức Vy mở lớn, há miệng thất kinh không thể tiếp nhận nổi sự tình vừa rồi mà quát lớn lên, “Không ~ Hàm Yên”
Chợt nghe “Ba” một phát, Vu Nhậm Hoành đã rút thanh kiếm ra, nhằm về hướng Vu Thức Vy vung lên. Vu Thức Vy hoàn toàn không hề để tâm, nàng hoảng sợ lao về phía Hàm Yên bên cạnh vừa bị đâm trúng, đầu óc nàng trống rỗng, con mắt thoáng cái trở nên vô hồn, chỉ còn có tơ máu bao phủ. “Bang” một tiếng, thanh kiếm đang đâm lén Vu Thức Vy của Vu NHậm Hoảnh bị một thanh Ngân Kiếm gạt văng ra, sau đó một chưởng liền vung tới cản trở Vu Nhậm Hoành.
“Ngươi là tên khốn nào?”. Vu Nhậm Hoành nổi giận, sao đột nhiên lại xuất hiện thêm một hắc y nam tử không rõ xuất thân, thiếu chút nữa hắn đã có thể khiến tiện nhân Vu Thức Vy kia nhận lấy cái chết rồi, ấy vậy mà hết lần này đến lần khác đều xuất hiện tên hắc y nhân này cản trở hắn. Vệ Trường Phong lạnh lung nhìn Vu Nhậm Hoành, đoạn quay sang Vu Thức Vy hỏi, “Nàng có muốn ta giết hắn luôn không?” Sắc mặt Vu Thức Vy tái xám lại, thanh âm lạnh lung cứ như vang lên từ dưới địa ngục, “Đưa hắn xuống mật thất, ta muốn khiến hắn sống không bằng chết”
Dứt lời, nàng không để ý đến hắn nữa mà vội vàng chạy đi lấy rương thuốc, hít sâu trấn định lại bản thân để cứu Hàm Yên. Nàng thậm chí không dám nâng thân thể Hàm Yên mà giúp nàng cầm máu ngay tại chỗ. Hơi thở Hàm Yên yếu ớt, nàng gắng sức nắm lấy tay Vu Thức Vy, nói không thành tiếng: "Tiểu... Tỷ... Không muốn, khục khục, không muốn uổng phí khí lực rồi... ... Nô tài không đáng ngươi cố sức..." Lời còn chưa nói hết nàng đã cong người ho ra từng ngụm máu nóng, lực đạo ho khan quá mạnh lại tác động đến miệng vết thương khiến cho máu tươi cứ thể rỉ ra không ngừng, thấm ướt cả băng cầm máu của Vu Thức Vy, nhuộm đỏ cả quần áo giống như một đóa huyết hoa nở rộ, vừa lan rộng vừa sâu.

Vu Thức Vy đổ một tầng mồ hôi lạnh, nàng gạt tay Hàm Yên ra cố sức thoát y phục dính máu của nàng, một lên lớn tiếng quát: “Hàm Yên ngươi phải nghe ta, ta không cho phép ngươi chết, nếu lão Diêm vương dám thu nhận ngươi, ta sẽ tàn sát toàn bộ Địa Ngục." Thanh âm tuy tàn khốc nhưng lại khiến cho Hàm Yên vốn đã rã rời lại bắt đầu khôi phục lại được một chút ý thức, trong một thoáng dường như nàng chẳng còn cảm giác đau đớn nữa, khóe môi hơi cong lên, lẳng lặng nhìn Vu Thức Vy tất bật, thật tốt, chủ tử của nàng vừa nói sẽ vì nàng mà ra tay hạ sát toàn bộ Địa ngục.
Kiếp này có thể được hầu hạ nàng, Hàm Yên cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc, nàng ấy giống như một cây cột trụ, vì nàng, vì Điểm Thúy, vì Tiểu Ninh mà chống cả bầu trời. Mặc dù mới chỉ bên nhau có hai tháng ngắn ngủi, thế nhưng mà…nàng lại thật sự cảm nhận được sự ôn hòa của chủ nhân, cảm nhận được sự an tâm cùng cảm giác dịu dàng hiếm hoi mà trước giờ nàng chưa bao giờ có. Nếu như có kiếp sau, nàng nguyện ý….nguyện một đời lại chăm sóc nàng…
Vu Thức Vy thấy đồng tử Hàm Yên dần dần thu nhỏ lại, ảm đạm không còn sức sống thì nội tâm càng thêm hoảng hốt như kiến bò trên chảo nóng, chân tay bất giác luống cuống thêm mấy phần, “Không, Hàm Yên, ngươi tỉnh lại cho ta, ta không cho phép ngươi chết, ngươi có nghe hay không, ta không cho phép, nếu như ngươi chết, ta sẽ không tha thứ cho ngươi..." Vu Thức Vy cắn môi, một bên ngồi bên cạnh nàng khâu lại vết thương, một bên lớn tiếng gọi tên nàng cùng với mấy lời này hòng khiến nàng tỉnh lại. Tiểu Ninh cũng đưa tay che miệng vết thương chạy đến bên cạnh Hàm Yên, lớn tiếng khóc: "Hàm Yên, ngươi tỉnh lại, tỉnh lại mau lên, cầu ngươi nhanh tỉnh lại." Vu Thức Vy không dám chậm trễ, một bên khâu vết thương, một bên đưa cho Tiểu Ninh một cây ngân châm, “Châm vào nhân trung của nàng ấy, nhanh lên”
Tiểu Ninh nhìn hai mắt Hàm Yên đã nhắm chặt, nghẹn ngào nức nở hỏi dồn: “"Tiểu thư, Hàm Yên nàng ấy có phải hay không đã..." Vu Thức Vy không để bản thân mất đi lý trí, gào lên: "Ngươi bớt nói nhảm cho ta, ta bảo ngươi châm ngươi mau châm đi, trừ phi ngươi muốn cho nàng chết."
Vừa nghe được chữ chết, Tiểu Ninh sợ đến mức run cả người, bất chấp vết thương trên cánh tay mình vẫn đang chảy máu, cầm lấy ngân châm đâm thật lực xuống người Hàm Yên. Ước chừng một lúc, Tiểu Ninh òa khóc lên: "Tiểu thư, Hàm Yên không có bất kỳ phản ứng nào cả, làm sao bây giờ?"
‘Châm xuống, dùng sức châm xuống cho ta…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK